Bà Xã Đại Nhân Của Tổng Tài Thê Nô

Chương 30: Chuyện xưa




Khương Bồng Cơ đã sớm đoán được kết cục bại trận của Nam Thịnh, nhưng không ngờ tin tức bọn họ mượn binh cứu viện giờ mới truyền vào Đông Khánh, lại còn xui xẻo đụng phải đội ngũ liên hôn của Bắc Cương, điều này khiến Đông Khanh phải sứt đầu mẻ trán.

Tuy Đông Khánh và Nam Thịnh cũng có xung đột với nhau nhưng nói thế nào cũng là cùng một mạch phân từ Đại Hạ ra, còn Bắc Cương và Nam Man đều là ngoại tộc.

Nói một cách dễ hiểu hơn thì, Đông Khánh và Nam Thịnh là có cùng một bố, cho dù có ở riêng cũng vẫn là máu mủ ruột rà, nhưng Bắc Cương và Nam Man chính là kẻ địch bên ngoài ngấp nghé gia sản nhà bọn họ. Để bảo vệ gia sản tổ tông để lại, hai nước chắc chắn phải tạm thời bỏ qua ân oán bắt tay với nhau.

Nếu như Nam Thịnh thật sự bị Nam Man nuốt thì Đông Khánh phải đối diện với nguy cơ bị đánh từ hai phía Bắc Cương và Nam Man. Mối họa diệt quốc sắp đến, cho nên Nam Thịnh mượn binh Đông Khánh, Đông Khánh không thể không cho mượn.

Nhưng mà, cho mượn binh ắt sẽ phải điều động binh lính đang canh giữ biên giới Đông Khánh, binh lực dùng để chống cự Bắc Cương cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Bắc Cương và Đông Khánh đánh nhau bao nhiêu năm, trước giờ toàn thắng nhiều thua ít, mà Đông Khánh lại thích chết mà “trọng văn, kiềm võ”. Vì thế có thể đoán trước được sau khi Nam Thịnh mượn binh, binh lực Đông Khánh dùng để đối chọi với Bắc Cương sẽ trở nên suy yếu, cũng khó trách sứ giả Bắc Cương lại huênh hoang không sợ ai như thế!

Liễu Xa thở dài: “Chuyện Bắc Cương ngấp nghé Đông Khánh cũng không phải là ngày một ngày hai, chỉ mong đầu óc Quan Gia sáng suốt, đừng dẫn sói vào nhà. Liên hôn cũng không phải là cách có hiệu quả vĩnh viễn… Nhưng với tình hình bây giờ, dường như cũng đã muộn rồi…”

Phong Nhân đau lòng nhìn con trai mình, gương mặt tái nhợt vì mất máu làm ông thắt cả ruột. Nghe Liễu Xa than thở, ông lạnh lùng cười giễu, càng khinh thường cái vị đang ngồi trên ghế rồng kia.

Mặc dù biết lần này tiến cung cũng chẳng được gì, nhưng Phong Nhân vẫn muốn cho hoàng đế biết một điều, Phong thị không phải là kẻ dễ bắt nạt!

Ông chắp tay xin lỗi Liễu Xa rồi dẫn con trai vừa mới xử lý xong vết thương rời đi, vẻ mặt vẫn lạnh như băng.

Trải qua chuyện như này, không ít người đều mất hứng tắm suối nước nóng.

Đột nhiên, bả vai của Khương Bồng Cơ bị ai đó vỗ một cái.

“Thật không ngờ, cậu còn có võ nghệ lợi hại đến vậy! Người đứng xem cũng phải hét to một tiếng sảng khoái. Ta cũng khó chịu với cái lũ chó má đó nhưng không thể xông đến đập cho chúng nó một trận như cậu. Hay nghe nói dũng sĩ Bắc Cương quả cảm, bây giờ nhìn lại hình như còn không giỏi bằng cậu.”

Khương Bồng Cơ kìm chế kích động muốn quay lại dần đối phương một trận, cô giữ vẻ mặt tự nhiên mà quay sang nhìn, hóa ra là thanh niên vừa nãy chạy đến làm quen với cô.

Khương Bồng Cơ mặt không biểu cảm cảnh cáo một câu: “Ta không thích người khác đứng đằng sau vỗ vai ta, nếu huynh là người lạ, thì e rằng cánh tay này của huynh không giữ được nữa đâu.”

Đối phương ngẩn ra, rụt tay lại như thể bị điện giật, thắc mắc hỏi: “Trông cậu vẫn còn nhỏ mà không ngờ sát khí lại nặng như vậy.”

Vừa đi vừa nói chuyện, đoàn người đã trở lại phòng số một ở Tường Vi Viện.

Cách một đoạn hành lang dài nhưng Khương Bồng Cơ đã phát hiện ra bóng dáng mặc áo trắng cao gầy mảnh khảnh của ai đó đứng dưới hiên.

Mái tóc đen như mực của người ấy buông xõa trên vai, thấp thoáng thấy được bờ môi mím chặt trắng bệch và một góc cằm. Có lẽ là nghe thấy tiếng bước chân nên đối phương quay người lại, ánh mắt lạnh nhạt nhìn lướt một vòng rồi dừng lại ở Khương Bồng Cơ.

Khương Bồng Cơ đánh nhau với người ta nên khó tránh khỏi máu dính vào quần áo, nếu không phải vẻ mặt của cô rất nhẹ nhàng thì người không biết chuyện có khi còn tưởng máu đó là của cô. Nhưng mà Vệ Từ biết rất rõ, ai chịu thiệt được chứ không thể là cô nàng này, máu trên quần áo chỉ có thể là của người khác.

Nghĩ vậy, Vệ Từ thản nhiên nhìn sang chỗ khác, hỏi cậu thanh niên vừa làm thân với Khương Bồng Cơ.

“Thiếu Âm, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Một đám đàn ông lỗ mãng tự xưng là sứ giả Bắc Cương gây sự đánh người, gã sai vặt của Phong phủ chạy đến cầu cứu Lan Đình, ta cũng hiếu kỳ nên cũng đi xem thử. Không ngờ đám người Bắc Cương ấy lại kiêu căng như thế, cho là Đông Khánh không có người, thật đáng giận.” Giọng nói của thanh niên chứa đựng cả sự căm hận, nhưng ngay sau đó lại vui vẻ nói: “Để ta kể cho Tử Hiếu nghe, thầy đúng là đã thu được một đệ tử tốt, đánh nhau rất giỏi.”

“Sai vặt của Phong phủ?” Vệ Từ cau mày, liếc qua gương mặt bình thản của Khương Bồng Cơ.

Vệ Từ vẫn luôn biết Khương Bồng Cơ đánh nhau rất giỏi. Đừng nói là mấy tên dũng sĩ Bắc Cương, chỉ cần cho cô một ngọn giáo, cô có thể ung dung xông vào xông ra trận địch mười mấy lần, cắt đầu tướng địch dễ như lấy đồ trong túi, khiến cho quân địch nghe tiếng đã sợ mất mật.

Nhưng mà… anh thở dài trong lòng. Quả nhiên là khác biệt, anh rất hiếm khi thấy người nọ có biểu cảm nào khác ngoài vẻ lạnh lùng. Nếu là bình thường, cô ấy…

Nghĩ đến đó, Vệ Từ vội dằn tất cả những suy nghĩ trong đầu xuống, tập trung lấy lại tỉnh táo. Mỗi khi đứng trước mặt cô nàng này, anh đều cần tập trung đến 200% tinh thần để ứng phó, bằng không chỉ sơ sẩy một chút thôi, anh sẽ không thể che giấu được gì… Điều này anh đã sớm được lĩnh giáo rồi.

Khương Bồng Cơ giải thích: “Phong Cẩn là bạn tốt của ta, cậu ấy bị người ta bắt nạt, ta đương nhiên phải đứng ra đòi lại danh dự cho cậu ấy. Huống hồ, đám mãng phu Bắc Cương quả thực rất đáng ghét, chỉ là một cảnh cáo nho nhỏ thôi, bằng không cơn tức này ta không biết xả đi đâu.”

Đùa à, đánh bạn cô khác gì đánh cô, cô đương nhiên là phải đòi lại danh dự rồi.

“Những gì cậu làm vừa rồi nào phải là cảnh cáo nho nhỏ, cậu khiến bọn chúng sợ vỡ mật rồi ấy. Đối phó với những kẻ ngoại tộc dã tâm hừng hực như Bắc Cương thì nên dùng phương pháp cứng rắn như vậy. Nói lễ nghĩa liêm sỉ với bọn chúng, bọn chúng lại tưởng chúng ta…” Thiếu Âm khoác vai Khương Bồng Cơ, ra vẻ mình là người từng trải, nhiệt tình nói: “Sau này đến thư viện Lang Nha, ta che chở cậu.”

Vệ Từ âm thầm liếc tới hai cái tay của Lữ Trưng, ánh mắt hơi tối đi.

“Ta nói rồi, đừng có vỗ vai ta từ đằng sau…” Khương Bồng Cơ lặp lại lần nữa.

“Ta tên là Lữ Trưng, tên tự thầy đặt cho là Thiếu Âm. Cậu xem, thế này chẳng phải chúng ta đã quen biết nhau rồi sao, cũng không tính là người lạ, đúng không?”

Khương Bồng Cơ trợn mắt nói: “Tùy huynh, nếu lần sau bị ta bẻ gãy tay, đừng có bắt ta chịu trách nhiệm là được.”

Nói rồi Khương Bồng Cơ khéo léo dùng lực, bả vai cô run run lên rồi trơn tuột như cá trạch.

Lữ Trưng phát hiện ra bả vai dưới lòng bàn tay mình trở nên trơn tuồn tuột, chưa kịp túm lấy theo phản xạ thì đã thấy cô thoát ra khỏi bàn tay của anh ta.

Anh ta chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn hai tay của mình, sau đó lại nhìn về phía Khương Bồng Cơ, than thở: “Thân thủ tốt thật!”

Vệ Từ lạnh lùng nhìn, thoáng cụp mí mắt xuống nói: “Những người tập võ khi đạt đến cảnh giới nào đó sẽ có sự đề phòng cao độ với mọi thứ xung quanh. Nếu người lạ tiếp cận sẽ rất dễ bị túm lấy theo phản xạ… Thiếu Âm, huynh chú ý chút đi.”

Lữ Trưng ngẩn ra, mãi sau mới nhận ra là Vệ Từ đang bảo mình vô ý vô tứ: “Sao Tử Hiếu cũng đọc loại thoại bản phố phường không đứng đắn này thế?”

Câu vừa nãy nghe thế nào cũng giống tiêu chuẩn thường được gán cho những cao thủ du hiệp trong các thoại bản phố phường.

“Nếu huynh không tin thì nhân lúc cậu ta nghỉ ngơi lại gần thử xem. Chẳng qua, cánh tay huynh mà có vấn đề gì thì ta không chịu trách nhiệm đâu.”

Vệ Từ biết, đó không phải mấy câu nhảm nhí trong thoại bản phố phường, đó là sự thật.

“Này! Vệ Tử Hiếu, trước giờ cậu có ý tốt bao giờ đâu, ta còn lâu mới mắc lừa nhé.”

Lữ Trưng đang muốn nổi khùng, Vệ Từ đã quay lưng đi mất, khiến anh chàng tức anh ách mà không biết trút vào đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.