Bà Xã Đại Nhân Của Tổng Tài Thê Nô

Chương 17: Hỏi quỷ




“Vừa rồi Lan Đình không bị giật mình chứ?”

Trên đường vào thành, Liễu Xa và Trình Thừa vẫn giữ khuôn mặt âm trầm, khiến không khí xung quanh vô cùng nặng nề như chuẩn bị nổi cơn giông bão. Trình phu nhân biết chuyện, vội vàng kéo Khương Bồng Cơ vào xe ngựa ngồi cùng.

Bà nhìn trên dưới một lần, xác định Khương Bồng Cơ thật sự không sao mới thở phào nhẹ nhõm.

“Mấy công tử quyền quý này đúng là càng ngày càng không ra làm sao, chẳng thèm nghe lời Thánh nhân dạy bảo, cậy vào có tổ tông che chở mà không biết trời cao đất dày. May mà Lan Đình có khả năng bắn cung cao siêu, lại có Liễu Quận thủ trấn thủ, nếu không ấy à, sợ rằng lại xảy ra một vụ huyết án dưới chân thiên tử nữa thôi.” Trình phu nhân tức giận vô cùng, hai tay nắm lấy tay Khương Bồng Cơ đau lòng nói: “Xem cháu này, sợ tới mức tay cũng lạnh cóng rồi...”

Khương Bồng Cơ nở nụ cười “yếu đuối” trông như đang ra vẻ kiên cường, Trình phu nhân thấy vậy thì càng đau lòng hơn.

Còn về phần người xem, bọn họ đang xôn xao bàn tán rằng trình độ diễn của cô có thể nâng tượng vàng Oscar gì đó, cô không thèm quan tâm.

Lát sau, Khương Bồng Cơ mới lặng lẽ rút tay về ngoan ngoãn nói: “Bá mẫu, không phải cháu sợ mà là do bẩm sinh đã vậy rồi...”

“Bẩm sinh sao? Cháu đang ở tuổi ăn tuổi lớn thì huyết khí phải thịnh vượng, dương khí sung mãn mới đúng, tay lạnh như thế chứng tỏ hàn khí nhập thể... Liễu Trọng Khanh đúng là đàn ông, tay chân vụng về không biết nuôi con, cháu như vậy mà cũng không để ý sao?”

Trình phu nhân nhíu mày bất mãn với Liễu Xa. Đàn ông đúng là đàn ông, chỉ biết đẻ chứ không biết nuôi, mà nuôi cũng không tận tâm... Đứa bé Liễu Hi này quá đáng thương, mất mẹ từ nhỏ, trừ mẹ đẻ ra thì còn ai có thể chăm sóc chu đáo cho con mình chứ?

Nụ cười của Khương Bồng Cơ hơi cứng lại, nhưng chỉ với biên độ rất nhỏ nên Trình phu nhân đang lải nhải không phát hiện ra.

“Nhà cháu không mời y quan đến phủ chăm sóc à?” Trình phu nhân hỏi xong cũng không chờ Khương Bồng Cơ trả lời mà nói thêm: “Lan Đình, đừng ỷ tuổi trẻ mà không chú ý đến sức khỏe. Đàn ông con trai mà dương khí không đủ, âm khí quá thịnh thì sau sẽ ảnh hưởng đến đường con cháu. Liễu Quận thủ có mỗi cháu là con trai, việc nối dõi tông đường đều do cháu gánh hết đấy.”

Khương Bồng Cơ: “...”

“Bá mẫu có quen một vị thần y, vị này nghiên cứu đạo dưỡng sinh kỹ lắm, giờ đang trên đường vào kinh. Bao giờ ổn định thì bá mẫu đưa cháu qua xem thử xem, tuổi cháu còn nhỏ, đừng ngại mấy chuyện như này, cứ thoải mái mới phải...”

Người dịu dàng một khi đã thao thao bất tuyệt thì uy lực có thể sánh ngang với chú kim cô, Khương Bồng Cơ không chen được lấy nửa lời, chỉ đành gật đầu đồng ý hay đáp lời lấy lệ.

Sau một lúc lâu chờ đợi, cuối cùng đoàn xe cũng được cho phép vào thành.

Đi qua cửa thành đỏ rực, ngôi thành cổ phồn hoa như mỹ nhân sắc nước hương trời che mạn mỏng, sau phen thẹn thùng giận dỗi rồi cũng chịu vén một góc mạn lên, để lộ dung nhan “hoa ghen đua thắm liễu hờn kém xanh”.

Liễu Xa đã gửi thư báo trước cho Phong Nhân, định ở ké ăn ké phủ nhà người ta một thời gian.

Phong Nhân cũng biết tính Liễu Xa, đương nhiên sẽ không từ chối.

Họ vừa vào thành đã có quản sự ăn mặc trang trọng đi tới hỏi: “Chư vị có phải là người của phủ Liễu Quận thủ không?”

“Tại hạ là Liễu Xa. Ta nhớ ngươi, ngươi là người hầu ở phủ Hiển Đức, mà giờ xem chừng là thăng chức rồi nhỉ.” Liễu Xa xuống ngựa, dù người đối diện chỉ là kẻ hầu ông cũng không có thái độ vênh váo như đám sĩ tộc bình thường khác.

Người quản sự kia cảm thấy vinh dự lắm, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua. Ông được cử tới đợi Liễu Xa là vì từng được thấy mặt Liễu Xa, nhưng không ngờ rằng Liễu Xa cũng nhận ra ông... Phải biết rằng, chuyện đã từ mấy năm trước rồi, quản sự khi đó chỉ là một nô tài thấp bé làm chân bưng trà rót nước mà thôi.

Thái độ của quản sự với Liễu Xa cũng càng thêm thân thiết.

“Lão gia đã dặn dò chuẩn bị sẵn viện cho Quận thủ rồi, mời ngài đi theo tiểu nhân.”

Nếu ví quận Hà Gian là con gái cưng nhà dân, thì Thượng Kinh phồn hoa này là tiểu thư khuê các quần áo lụa là, châu ngọc đầy đầu nhà quan, khí chất ung dung đẹp đẽ, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, chỉ một ánh mắt một nụ cười cũng khiến người ta như si như say.

Thượng Kinh dân cư đông đúc, đường xá nhộn nhịp, người người ăn mặc sạch sẽ, trên đường không có lấy một kẻ ăn mày áo quần rách rưới nào... Dường như, đây mới chính là cảnh tượng mà thời thịnh thế nên có...

Nhưng chỉ là dường như mà thôi.

Khương Bồng Cơ quan sát một lúc, đôi mắt vốn tràn đầy hứng thú đột nhiên lại biến thành không vui.

“Đi thôi, chút nữa cha đi hỏi thăm xem Uyên Kính tiên sinh ở đâu, nghỉ ngơi lát cho hồi phục tinh thần rồi dẫn con đến thăm hỏi...” Tuy xót con nhưng Liễu Xa biết, có một số việc ông càng giúp càng hỏng, con đường này chỉ có thể để con gái tự mình bước đi. Nếu bái Uyên Kính làm thầy, kết bạn với nhiều trang tuấn kiệt trẻ tuổi, cũng coi như tích lũy vốn cho sau này, ít ra có thể lưu lại thanh danh trong sạch.

Khương Bồng Cơ gật đầu, nghe danh Uyên Kính đã lâu, giờ sắp được gặp, cô rất muốn xem xem vị kỳ nhân này rốt cuộc “kỳ” ở chỗ nào!

***

Ở một nơi khác, Xương Thọ Vương sau khi bị Liễu Xa vuốt mặt mà không nể mũi, đương nhiên tâm trạng không thể nào tốt cho được.

Mấy công tử gây chuyện thì càng như chim sợ cành cong, khuôn mặt buồn khổ nhăn nhó giống như chỉ cần chạm nhẹ một cái là có thể khóc ầm lên.

Điều đó càng khiến Trình Tĩnh khinh thường. Nam tử hán đại trượng phu, dám làm thì dám chịu. Đã có gan lấy dân mua vui thì cũng nên chuẩn bị tâm lý nhận trừng phạt. Khi hà hiếp dân lành thì đắc ý lắm, đến khi đắc tội Liễu Xa thì mới trắng mặt ra, đúng là làm trò hề khiến người ta buồn nôn.

Trình Tĩnh lướt mắt qua các vị lang quân trang điểm xinh đẹp ở nhã tập*.

*Nhã tập là nơi các văn nhân đối đáp thơ văn, bàn luận học vấn thời xưa.

Đúng vậy, trang điểm xinh đẹp... không dùng sai từ đâu.

Anh chỉ vài năm không tới Thượng Kinh thôi mà nơi này đã biến thành như vậy rồi. Đàn ông cài trâm thoa phấn thì thôi, lại còn vẽ lông mày tô môi đỏ đánh má hồng, rồi thì buộc eo, dáng đi đung đưa như sắp bị gió cuốn bay, nũng nịu đến mức phụ nữ còn phải chào thua.

Nếu không phải nghe đồn quan chủ khảo Liễu Xa không thích đàn ông quá mỏng manh thì chắc trang phục của họ sẽ còn đau mắt hơn.

Trình Tĩnh thật sự không hòa nhập được với mấy người này, bèn ngồi một góc vừa uống trà vừa nén bực.

“Sao huynh lại ngồi đây một mình thế? Không tới chơi cùng họ sao?”

Đang buồn bực thì có một làn gió thơm mát thổi đến, một thiếu niên áo xanh lục ngồi xuống cạnh Trình Tĩnh. Dáng người cậu chàng cao gầy, da thịt trắng nõn không tì vết, không thoa son trát phấn mà còn đẹp hơn cả con gái, đôi mắt cậu ta sáng người, môi đỏ răng trắng, đây mới chính là một mỹ thiếu niên.

Trình Tĩnh lười nhìn, chỉ cần nghe giọng cũng biết là ai: “Chơi cái gì mà chơi? Nhìn mà phát ngán, giờ dạ dày còn đau này...”

“Ai bảo không ăn uống đúng giờ cơ...” Hàn Úc nhếch môi, nhanh tay cầm lấy trái cây trước mặt nhét vào miệng, nước quả hơi chua ứa ra khiến cậu hơi nhíu mày: “Chát thế này mà cũng bê lên, bảo sao đau dạ dày.”

Trình Tĩnh giật giật môi, tiếp tục uống một ngụm trà.

“Hôm qua Văn Bân nói sẽ không đến nhã tập cơ mà, sao nay lại không mời mà đến thế?” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.