Bà Xã Của Anh Thật Ham Ăn

Chương 8




Ở khoảng cách gần như vậy khiến cho tâm tình Sở Lăng Thường không khỏi nổi lên một hồi run rẩy. Đôi mắt của hắn quả thực rất có sức quyến rũ lòng người, sáng rực tựa vì tinh tú trong đêm tối, lại ánh lên dã tính của loài lang sói phương Bắc, thân thể cao lớn thực sự khiến nàng cảm thấy vô cùng áp lực.

Ánh mắt của hắn cực kỳ lớn mật, lại mang theo ý dò xét, nhìn nàng không chớp, lộ rõ sự sắc bén kinh động lòng người. Rõ ràng không có chuyện gì, nhưng Sở Lăng Thường lại cảm thấy một áp lực vô hình khiến nàng hít thở không thông, làm nàng không tự chủ được mà cảm thấy khẩn trương. Sự đè nén này chính là đặc trưng của khí chất vương giả của người nắm trong tay quyền hành khuynh đảo giang san.

Con người này quá nguy hiểm, nhất là trong đêm tối thế này…

“Dân nữ Sở Lăng Thường bái kiến Tả hiền vương!” Cho dù trong lòng có ý trốn tránh, nhưng nàng vẫn phải tuân theo lễ nghi mà hành xử. Dù sao đây cũng là Hán cung, hắn là bề trên, còn nàng chỉ là một thường dân mà thôi.

“Ngẩng đầu lên!” Hách Liên Ngự Thuấn nhìn nữ nhân đang cúi đầu trước mặt mình, khẽ cất tiếng mang theo ý cường thế không cho phép sự phản kháng.

Sở Lăng Thường âm thầm hít sâu một hơi, chậm rãi ngẩng đầu lên. Dung mạo khuynh thành của nàng dưới ánh trăng bạc như khiến tất thảy mọi vật trên thế gian đều mất đi màu sắc.

Mặc dù đã gặp qua nàng trên đại điện nhưng lúc này hắn vẫn vô cùng kinh ngạc.

“Nàng là nữ nhân đẹp nhất mà ta từng thấy!” Ánh mắt không chút che dấu sự tán thưởng, hắn cười khẽ cất tiếng.

“Nhân sinh trên đời này chẳng qua cũng chỉ là một cái túi da mà thôi.” Sở Lăng Thường hơi lui về phía sau, tuy thái độ rất cung kính, nhưng giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng lại lộ rõ vẻ lạnh lùng mang theo ít nhiều vẻ châm biếm, dáng vẻ cực kỳ bài xích người đối diện.

Hách Liên Ngự Thuấn không chút tức giận mà còn cười khẽ. Cánh hoa đào vương vấn theo thân hình cao lớn của hắn đang từng bước tiến gần nàng, bàn tay đưa ra hướng về phía gò má mịn màng…

Ánh trăng sáng tỏ soi bóng bên hồ nước, mà trái tim hắn lúc này cũng hệt như vậy. Dưới khung cảnh những cánh hoa đào bay đầy trời thế này, từng cánh hoa mang theo màu sắc rực rỡ lả tả rơi rụng càng làm tôn thêm vẻ đẹp mỹ lệ của nàng.

Dưới tán cây hoa đào, những cánh hoa như bay múa quanh gương mặt mỹ lệ trắng trẻo của Sở Lăng Thường, mái tóc đen dài óng ả như sáng lên dưới ánh trăng, bộ y phục trắng tinh khiết khẽ phất phơ theo làn gió tựa như tiên nữ trên trời. Từ trên người nàng toát ra vẻ thanh lệ như dòng nước mát, đôi mắt đẹp tràn ngập vẻ lạnh lùng, thân hình yểu điệu nhưng băng lãnh tỏa ra khí chất cao quý khiến người ta không dám tùy tiện tới gần, vô cùng thánh khiết.

Sở Lăng Thường cũng không lảng tránh, chỉ hơi nhíu mày nhìn thẳng hắn, nhìn nam nhân đang vươn tay đem mấy cánh hoa đào vương vấn trên mái tóc nàng gỡ đi. Đầu ngón tay hắn cũng theo đó mà vương vấn mùi hương thơm ngát. Là mùi hương hoa, và cả mùi hương thơm ngát trên người nàng nữa.

“Di thế linh thấu nguyệt

Trường tụ ẩn ám hương

U nhã như độ hạc

Thanh diệm tự táng hoa”

“Ta nghĩ, bài thơ này chính là nói về Lăng Thường nàng!” Hách Liên Ngự Thuấn khẽ mở miệng, thanh âm của hắn tựa như làn gió nhẹ đánh tan những bông tuyết cuối cùng của mùa đông, có chút lạnh, có chút trầm thấp đầy cuốn hút khiến người ta không thể kìm lòng mà chìm đắm.

Sở Lăng Thường khẽ chớp mắt, lại lui về phía sau một bước. Từ trên người hắn toát ra sự nguy hiểm khiến nàng thực cảm thấy không thoải mái.

Hắn gọi thẳng tên nàng như vậy, ít nhiều cũng khiến nàng cảm thấy kinh hãi.

Thấy nàng lùi bước, Hách Liên Ngự Thuấn khẽ cong môi cười, bàn tay cũng không chút kiêng kỵ lễ nghi, nhẹ nàng vuốt ve gương mặt nàng, rồi kéo nàng lại gần mình.

“So với dung nhan của nàng, ánh mắt này càng khiến bản vương thêm động lòng.”

Sở Lăng Thường gần như bị ép phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập ý cười của hắn.

“Trong đôi mắt nàng tràn ngập sự thanh nhã cùng bình tĩnh, trong trẻo nhưng lạnh lùng lại hờ hững tựa làn gió. Từ trong đôi mắt này, bản vương không nhìn thấy bất kỳ biểu hiện vui buồn, nó trong veo tựa có thể nhìn xuyên thấu mọi sự, tinh khiết như chim công. Nếu đôi mắt này mà có thêm chút quyến rũ mê người thì không biết sẽ thế nào? Có lẽ sẽ là ánh mắt khuynh quốc nhưng cũng có thể là ánh mắt gây tai họa.” Giọng nói thong thả đầy kiên định, đôi mắt đen thẳm tựa như có thể cướp đi hồn phách người đối diện của hắn vẫn nhìn chăm chú nàng. Trong khoảng cách gần trong gang tấc thế này, nàng có thể cảm giác như hơi thở của hắn phảng phất trên gương mặt mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.