Bà Xã, Anh Yêu Em

Chương 45: Dỗ dành anh rồi anh sẽ nói cho em biết




Lạc Vân Sơn cách thành phố C không xa lắm, đi ô tô trên đường cao tốc khoảng hơn một tiếng là tới, Triển Thiểu Huy là ông chủ, anh phải qua đó sớm hơn để kiểm tra tình hình, buổi chiều hôm trước đã đi, nói với Cố Hạ tan ca sớm hai tiếng, thuận đường đưa cô đến đó luôn. Tối nay Trâu Nhuận Thành còn có việc phải xử lí, không thể đi cùng bọn họ, ngày hôm sau sẽ tự lái ô tô đến.

Lần này Triển Thiểu Huy đổi một chiếc xe việt dã, Cố Hạ thật phục nhà tư bản nhiều tiền, xe cũng đổi liên tục, không thay đổi chỉ có lái xe A Đông luôn nói rất ít. Cố Hạ và Triển Thiểu Huy không có nhiều chủ đề chung, sau khi xe đi vào đường cao tốc, ánh mắt của cô đã bị đồng ruộng bên ngoài hấp dẫn, 40 phút sau thì lại nhìn thấy những dãy núi trập trùng trải dài vô tận, rừng núi xanh ngắt một màu, có khi có thể nhìn thấy một mảng hoa đỏ rực rất đẹp, chẳng qua là vì nguyên nhân thời tiết nên đinh núi bị mây mù bao phủ, sương mù mờ mịt, tầm mắt không thể phóng ra xa.

“Ngày mai Quý Phi Dương sẽ đến, tham dự bữa tiệc tối xong sẽ ở lại qua đêm.” Triển Thiểu Huy ngồi bên cạnh cô mở miệng nói, “Tôi sẽ sắp xếp cho phòng của cô và phòng cậu ta cách vách nhau.”

Cố Hạ cảm thấy rất khó xử, “Triển thiếu, không cần như vậy đâu.”

“Tôi đâu có để cho cô sang phòng của cậu ta vào buổi tối!” Triển Thiểu Huy khó hiểu liếc nhìn cô một cái, “Không biết đầu óc suy nghĩ cái gì nữa.”

“Phụ nữ quá nũng nịu, tính cách quá mạnh mẽ sẽ dễ dàng khiến cho đàn ông chán ghét.” Anh tiếp tục nói, “Chẳng qua nếu là theo đuổi đàn ông thì phải phóng khoáng một chút, không cần phải mỗi lần đều cố gắng vì cậu ta, kết quả người khác lại không biết. Tôi sẽ tìm cơ hội nói ra việc lần trước cô đuổi theo tên cướp, ấn tượng của Quý Phi Dương với cô hẳn là không kém, những chuyện khác thì tự mình tìm cách đi.”

“Vâng” Cố Hạ thấp giọng lầm bầm, cô cũng không biết tại sao Triển Thiểu Huy lại quan tâm đến chuyện của cô như vậy, chẳng qua anh cũng sinh ra trong nhà giàu có, bên cạnh không thiếu phụ nữ, lời nói hẳn là chính xác.

Phong cảnh của Lạc Vân Sơn đã hiện ra trước mắt, dãy núi này rất dài, còn có rất nhiều nơi khác bởi vì không đủ đặc sắc hoặc là giao thông không thuận tiện mà chưa được khai thác, đoạn đường cao tốc trên vùng núi này cũng không có gì đặc biệt, vừa mới ngắm nhìn thì hứng thú dạt dào, nhìn lâu lại cảm thấy đơn điệu, chợt thấy giữa vùng núi xuất hiện một mái hiên rất cao, cô hưng phấn hỏi, “Đó là gì vậy? Chùa miếu sao?”

Triển Thiểu Huy ngoái đầu nhìn về phía tay cô chỉ, “Lạc Vân Sơn có không ít miếu nhỏ.” Anh ngừng một hồi lâu, lại nói: “Tôi biết một ngôi miếu tuy có hơi vắng vẻ, cuộc sống của hòa thượng cũng khá nghèo khó, nhưng một lòng hướng Phật, khá hơn nhiều so với những ngôi chùa chỉ biết kêu gọi khách đến quyên tiền, hơn nữa còn là ngôi miếu thờ hơn một trăm năm, giữ gìn được không ít tượng đá. Lần trước tôi còn nói với chủ trì năm sau sẽ quyên cho miếu tiền hương quả, thời gian cũng còn sớm, hôm nay dứt khoát phải làm chuyện này trước.”

“Ngài muốn đi tạ lễ thần Phật sao?” Cố Hạ kinh ngạc nói, không nghỉ tới người này lại tin Phật như thế.

“Lời đã nói thì tất nhiên phải làm, người làm ăn kiêng kị nhất là nói mà không giữ lời.” Triển Thiểu Huy thản nhiên nói, anh nói với lái xe A Đông một tiếng rồi nói với Cố Hạ: “Cô cũng đến bái Phật đi, người không có linh khí như cô, tốt nhất là phải đi cầu Bồ Tát phù hộ cho nhân duyên của cô.”

Bồ Tát bận rộn như vậy, cũng không biết có thể chiếu cố đến cô hay không? Chẳng qua là nếu đã đi chơi thì Cố Hạ cũng muốn đi nhiều nơi một chút, vội gật đầu nói: “Được, đi xem một lần.”

Sau khi xe việt dã ra khỏi đường cao tốc thì không trực tiếp đến bãi tắm mà đi vào một con đường cái hẹp khác. Anh nói tòa miếu kia rất vắng vẻ, tình hình giao thông của đường cái ngày càng kém, cuối cùng chính là con đường đất hẹp dài, xe hơi đi lên giữa sườn núi, phía trước xe lại không thể đi vào, xe đỗ ở một căn nhà nhỏ hai bên đường do chính nông dân ở đó xây nên, Triển Thiểu Huy xuống xe, chỉ vào con đường núi bên cạnh nói: “Chúng ta phải đi lên, không xa lắm, cũng không mất bao nhiêu thời gian!”

A Đông không cùng đi lên núi, ở lại trên xe chờ bọn họ, Cố Hạ mặc quần áo đơn giản, túi để trên xe, chỉ mang theo một ít tiền mua nhang đèn. Xuống xe thích nhất là được hưởng thụ không khí trong lành, mặt khác còn hơi lạnh, nhiệt độ rõ ràng thấp hơn ở dưới. Cố Hạ bắt đầu đi theo Triển Thiểu Huy lên núi, rừng cây dày đặc, trong rừng thường xuyên có người đi nên cũng hình thành một con đường mòn, chỉ là rừng cây yên tĩnh vô cùng, sắc trời hôm nay âm u, không gian có vẻ tối tăm. Triển Thiểu Huy ở trước đi rất nhanh, chỉ chốc lát đã bỏ xa Cố Hạ, để lại Cố Hạ ở phía sau gọi to: “Triển thiếu, chậm một chút!”

Triển Thiểu Huy dừng lại chờ cô một chút, nhưng mà tốc độ của anh và Cố Hạ chênh lệch quá lớn, chỉ trong chốc lại đã cách nhau thật xa, đi một lát lại phải dừng lại chờ, cười nhạo một câu, “Phụ nữ thật là phiền toái.”

Cố Hạ đã tập thành thói quen bị anh cười nhạo, cố gắng chạy theo đuổi kịp anh, miếu thờ trên đỉnh núi, vốn lúc vừa xuống xe cô còn thấy lạnh, giờ thì đã mệt trán đẫm mồ hôi, thật sự rất mệt tựa vào gốc cây thở hổn hển, nhìn Triển Thiểu Huy đi thật nhanh ở phía trước đã kéo khoảng cách ra thêm vài chục mét, nhỏ giọng nén giận: “Bước chân lớn như vậy, đi lại nhanh, làm sao mà đuổi kịp.”

Cô chuẩn bị nghỉ ngơi vài phút gọi Triển Thiểu Huy chờ cô một chút, cũng không để ý tảng đá bên cạnh có sạch hay không, đặt mông ngồi xuống, lau mồ hôi trên trán, rừng cây cạnh đó truyền đến tiếng chuyển động, Cố Hạ tranh thủ thời gian nhìn sang bên kia, chỉ thấy đầu một con vật răng nanh mỏ nhọn đang nhìn cô chằm chằm, toàn thân là bộ lông cứng thưa thớt, đúng là đầu con lợn rừng.

Lông cổ của con lợn rừng kia chuẩn bị dựng lên, trong miệng phun ra làn khí nặng nề, cảnh giác nhìn người trước mặt. Cố Hạ thoáng cái lạnh cả người, toàn thân cứng ngắc, khóe miệng lại giật giật, muốn quay đầu lại tìm Triển Thiểu Huy lại vừa muốn nhìn chằm chằm vào con lợn rừng để đề phòng nó tập kích mình, miệng phát ra tiếng gọi: “Triển…Triển thiếu…”

Giọng của cô không lớn, sợ lớn tiếng gọi sẽ khiến cho con lợn rừng tập kích, tay cẩn thận vươn tới hòn đá bên cạnh, nắm chặt hòn đá trong tay, “Mày…Mày đừng tới đây…”

Con lợn rừng tới gần hai bước, ánh mắt sắc bén, Cố Hạ bị dọa đến run rẩy, cầm hòn đá trong tay đập tới nhưng không đập trúng, lợn từng đột nhiên xông về phía cô. Cố Hạ bỏ chạy, miệng còn gào to: “A…….”

Đằng sau con lợn rừng vẫn đuổi theo không bỏ, tốc độ ngày càng nhanh, đầu óc Cố Hạ trống rỗng, chẳng quan tâm đến phương hướng, chạy loạn xạ trong rừng, cô không quay đầu lại cũng có thể cảm giác được con lợn rừng đang ở sau lưng, hơi thở nóng ướt phun vào sau chân cô, Cố Hạ rất sợ, chỉ biết chạy thật nhanh, ngay cả gọi người cứu cũng không còn sức, trong lòng chỉ thầm gọi: “Triển Thiểu Huy, anh mau đến đây cứu tôi!”

Cô bộc phát ra tốc độ kinh người, dùng khí lực toàn thân chạy như điên, Triển Thiểu Huy nghe thấy tiếng của cô thì vội vàng trở lại, Cố Hạ đã chạy rất xa sang một hướng khác, con lợn rừng vẫn đuổi theo phía sau cô, anh tranh thủ thời gian chạy về phía bên kia.

Lá cây soát qua người, bên tai là tiếng gió vù vù, không biết đã chạy bao xa, Cố Hạ không dám dừng lại, lợn rừng nhất định sẽ cắn cô. Đằng sau Triển Thiểu Huy đuổi theo thật lâu mới kịp, lớn tiếng quát lên, lợn rừng thấy có thêm một người nên tháo chạy theo hướng khác, chỉ trong chốc lát đã biến mất dạng. Cố Hạ vẫn đang chạy về phía trước, Triển Thiểu Huy vừa đuổi theo cô vừa hô to: “Dừng lại, đừng chạy!”

Cố Hạ quay đầu lại thấy con lợn rừng không còn đuổi theo mới dừng lại, khuôn mặt đỏ bừng bừng, không ngừng thở, Triển Thiểu Huy đuổi kịp, răn dạy cô: “Không có việc gì làm hay sao mà trêu chọc tới con lợn rừng! Cô cho rằng cô chạy nhanh lắm hả!”

Cố Hạ vừa nghe thấy lời anh nói thì tức giận, vừa thở vừa rống lên với anh: “Tôi trêu chọc một con lợn làm gì…còn…còn không phải là do anh đi quá nhanh hay sao…anh…sao không nói sớm ở đây có thú dữ, còn bái thần cái nỗi gì…”

Rống xong nên nhịp thở càng không đều, cô khom người chống hai tay lên đầu gối dồn dập thở dốc, trong lòng chửi thầm mình đúng là não ngập nước mới cùng anh ta đi bái Phật, nhìn xem, ngay cả ông trời cũng không vừa mắt, mới đi một chút đã gặp phải lợn rừng.

Triển Thiểu Huy đứng bên cạnh xụ mặt xuống, “Chỉ có một con lợn rừng, cài gì mà thú dữ!”

“Không tính là thứ dữ vậy tính là con vật cưng à?” Lúc này Cố Hạ không cảm kích Triển Thiểu Huy chút nào, con lợn rừng mặt xanh nanh vàng, hùng hổ, thân hình lại lớn như vậy, cô chỉ mới nhìn thấy trên TV, giờ gặp phải sao có thể không sợ chứ? Tên đàn ông này chỉ biết nói mát.

Cố Hạ mệt mỏi đứng không vững, chẳng quan tâm trên mặt đất là cỏ hay lá cây, trực tiếp ngồi bệt trên mặt đất, cũng chẳng thèm liếc nhìn Triển Thiểu Huy một cái, sau khi chạy nhanh đột nhiên ngồi xuống nên lục phủ ngũ tạng cũng khó chịu, nhưng Cố Hạ cũng chẳng còn sức mà đứng lên.

Hai người đều không nói gì, Triển Thiểu Huy đứng bên cạnh mặt hướng lên trời, nghỉ ngơi khoảng hơn 10 phút, anh nói: “Đứng lên đi, phải đi rồi!”

Cố Hạ lại mè nheo thêm một lát mới đứng dậy, lo lắng hỏi: “Trong này rất nhiều lợn rừng sao? Hay là còn có thú dữ nào khác không?”

“Lạc Vân Sơn có món ăn đặc trưng chính là thịt lợn rừng, nhưng mà đại đa số đều là do người dân nuôi, lợn rừng chân chính giá rất đắt, trên cơ bản đều đã bị người dân bản xứ săn hết rồi.” Triển Thiểu Huy liếc nhìn cô một cái, “Vừa rồi cô gặp phải cũng có thể là lợn từ nông trại chạy đến, về phần những thú dữ khác thì cô cảm thấy giờ nó còn có may mắn tồn tại ở đây nữa sao?”

Triển Thiểu Huy nói xong thì bắt đầu cất bước đi về phía trước, Cố Hạ cảm thấy vừa nãy anh nói cũng đúng, vội vàng đuổi theo. Mới vừa rồi chạy loạn xạ đến gần hai dặm, cô cũng không nhận ra phương hướng, hiện tại lại không còn sức, bước chân nặng nề, nghĩ thầm người đàn ông này nếu lại đi nhanh như vậy, tuyệt đối sẽ không theo kịp. Nhưng mà Triển Thiểu Huy lại đi chậm lại, không ngừng quay đầu nhìn lại, khoảng cách kéo dài ra vài bước sẽ chờ cô một lát.

Trong rừng nhiều con đường nhỏ giao nhau, hương thơm của cây tùng cùng mùi vị ẩm ướt phiêu tán trong không gian, hai người khi thì đi lên, khi thì đi xuống, khi thì quẹo trái, khi thì quẹo phải, hai chân Cố Hạ bủn rủn, trong rừng sắc trời ngày càng tối, cô hỏi: “Triển thiếu, miếu ở đâu vậy? Sao lại đi lâu như thế còn chưa tới.”

Triển Thiểu Huy dừng lại, nhìn nhìn phương hướng, “Vừa rồi cô chạy loạn xạ, tôi cũng đang tìm đường đây.”

Cố Hạ tỏ vẻ vô cùng thê thảm, “Anh đang nói chúng ta đi lâu như vậy mà vẫn chưa tìm được đường sao?”

Triển Thiểu Huy thản nhiên như mây trôi gió thoảng nói: “Tôi đang tìm.”

“Tìm?” Cố Hạ trợn tròn mắt, “Anh đang lãng phí sức lực ở đây đó có biết không? Tìm không thấy mà cũng không nói sớm, tôi đã mệt chết rồi đây.”

Cố Hạ dừng lại ngồi xuống bên cạnh tảng đá, xem đi, cô biết ngay là ông trời không muốn để bọn họ cùng đi đến miếu thờ mà, vậy mà còn cứng đầu, vừa rồi không nên tiếp tục tìm miếu thờ, cô ngẩng đầu hỏi: “Mất giờ rồi?”

Triển Thiểu Huy nhìn đồng hồ trên cổ tay, “Hơn năm giờ.”

Trời thu vốn tối rất nhanh, hôm nay trời lại âm u, Cố Hạ nhìn sắc trời: “Chúng ta về đi, không bái Phật nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.