Bà Xã, Anh Chỉ Cưng Chiều Em!

Chương 7: Cuối cùng em cũng đến




Sở Văn Hiên nhìn Sở Tuấn Nghiêu lúc này khác hẳn trước kia, còn đâu vẻ yếu đuối vô năng, hắn cực kỳ cơ khôn khéo, cơ trí, ánh mắt sáng quắc, vừa nhìn đã biết không dễ trêu chọc.

Sở Văn Hiên cẩn thận suy nghĩ, hóa ra kẻ này vẫn luôn giả heo ăn thịt cọp. 

Hắn là kẻ có dẽ tâm, nhưng vì sao hắn dám làm càn như vậy. 

Nếu hoàng thượng trở về, hắn sẽ có kết cục thế nào, ai cho hắn lá gan lớn như vậy. 

Sở Văn Hiên nghĩ tới một khả năng, trừ khi... trừ khi? Sở Văn Hiên không dám nghĩ tiếp, tâm trí bất an, sẽ không, hoàng thượng sẽ không sao, hoàng hậu sẽ không sao. 

Sở Văn Hiên vừa thất thần, hắc y nhân đã thừa cơ đả thương hắn, cả người hắn loạng choạng té vào góc cười, tên còn lại muốn đánh ngất hắn, Sở Tuần Nghiêu đang ngồi sau long án đột nhiên ra tay ngăn cản. 

Hai hắc y nhân nhanh chóng lui ra phía sau, Sở Tuấn Nghiêu nhìn Sở Vưn Hiên, hắn vì đánh nhau đã rơi mất lớp dịch dung, không còn giống hoàng thượng. 

Sở Tuấn Nghiêu quát lạnh: “Phương Trầm An, tiến vào.” 

Phương Trầm An nhanh chóng thu tay vội vàng vào ngự thư phòng. 

Hắn vừa vào tới nơi đã thấy Sở Văn Hiên bị thương chật vật. 

Dĩ nhiên Phương Trầm An biết Sở Văn Hiên đóng giả hoàng thượng, nhưng trước mặt Tiêu Diêu vương hắn không thể thừa nhận, Phương Trầm An biến sắc nhìn Sở Văn Hiên: “Thế tử Cẩm thân vương, sao người lại ở trong phòng, hoàng thượng đâu?” 

Sở Tuấn Nghiêu cười lạnh, nhưng hắn cũng không vạch trần Phương Trầm An, chỉ nhìn Sở Văn Hiên, sau đó phất tay với Phương Trầm An: “Bổn vương tới nói chuyện với thế tử, xem hoàng thượng đi chỗ nào?” 

Phương Trầm An muốn nói lại, Sở Tuấn Nghiêu tối sầm mắt lại, Phương Trầm an tự biết bản thân là thái giám, không có quyền hỏi tới chuyện của hoàng thượng nên lui ra ngoài. 

Hắn đi tới trước của ngự thư phòng ngẩng đầu nhìn trời xanh. 

Hoàng thượng, chỉ sợ kinh thành đã xảy ra chuyện, người còn chưa trở về sao? 

Trong ngự thư phòng, Sở Tuấn Nghiêu nhìn Sở Văn Hiên, khóe môi cười cười: “Sở Văn Hiên, ngươi dám cả gan giả danh hoàng thượng ở trong ngự thư phòng, nêu như bổn vương tuyên bố với triều thần, ngươi giết chết hoàng thương, ngươi nói xem phủ Cẩm Thân vương có thể bị chém không, ngươi có chết không.” 

Sở Văn Hiên mặt cắt không một giọt máu, liên tục lắc đầu: “Không, đây là hoàng thượng ra lệnh cho ta, hoàng thượng sẽ trở về.”

“Hoàng thượng?” 

Sở Tuấn Nghiêu đột nhiên cười phá lên, tâm trạng rất sung sướng, đôi mắt nhỏ hẹp sáng rực nhìn chằm chằm Sở Văn Hiên. 

“Nếu hoàng huynh còn bình an, ngươi cho rằng bổn vương dám làm như thế này sao?” 

Sở Văn Hiên trợn mắt kinh hãi, Sở Tuấn Nghiêu có ý gì, hoàng thượng đã xảy ra chuyện, người thật sự gặp chuyện. 

Sở Văn Hiên mềm cả người, toát mồ hôi lạnh, dựa vào tường mới có thể đứng vững, hắn chống tay vào tường, cố gắng nhìn Sở Tuấn Nghiêu: “ Ngươi nói hoàng thượng, ngài... ngài?” 

“Đúng vậy, ta đã nhận đươc tin, hoàng thượng đã chết ở Nam Ly, vốn dĩ bổn vương còn không tin, hoàng thượng đang ở trong cung sao có khả năng xuất hiện ở Nam Ly, bây giờ xem ra thật sự đúng như vậy.” 

Sở Tuấn Nghiêu ra vẻ đau lòng lên tiếng. 

Sở Văn Hiên thống khổ lắc đầu: “Không! Hoàng thượng sẽ không chết.” 

Sở Tuấn Nghiêu âm u nhìn Sở Văn Hiên: “Thế tử, trước mắt bổn vương cho ngươi một cơ hội, bảo toàn phủ Cẩm Thân vương, nếu ngươi đồng ý trợ giúp bổn vương thượng vị, bổn vương sẽ không bạc đãi các ngươi, Chúng ta đều là người Sở gia.”

Sở Văn Hiên trợn mắt nhìn Sở Tuấn Nghiêu, nhớ lại lời Yến Kỳ dặn trước khi rời kinh.

“Vì sao trẫm tin tưởng các ngươi, bởi vì Cẩm Thân vương phủ với trẫm đều là con cháu Sở gia, trẫm tin tưởng ngươi, cũng tin tưởng Sở gia.” 

Không, hắn tin hoàng thượng, hoàng thượng sẽ không dễ dàng chết như vây, hắn thề muốn đồng tâm hiệp lực với ngài.

Sở Văn Hiên nghĩ thông suốt, âm trầm nhìn Sở Tuấn Nghiêu: “Tiêu Diêu vương, thứ cho bản thế tử không thể tòng mệnh, phủ Cẩm Thân vương vĩnh viễn là thần tử của hoàng thượng, bản thế tử sẽ không chấp nhận người khác làm hoàng thượng.” 

Sở Văn Hiên dứt lời, Sở Tuấn Nghiêu cười ha hả: “Sở Văn Hiên, ngươi sẽ hối hận, ngươi sẽ hối hận vì quyết định ngày hôm nay.” 

Sở Tuấn Nghiêu thị huyết nhìn ra ngoài cửa hét lên: “Người đâu.” 

Lúc này bên ngoài đã sớm có một nhóm thị vệ là người của hắn, vừa nghe thấy Sở Tuấn Nghiêu quát, vài tên vội vàng chạy vào, cung kính hô: “Vương gia.” 

“Bắt thế tử Cẩm Thân vương lại, hắn dám cả gan giết hại hoàng thượng, đóng giả hoàng thượng canh giữ ngự thư phòng.” 

Thị vệ hô lên một tiếng, lao thẳng vào Sở Văn Hiên. 

Sở Văn Hiên bất động, bây giờ chuyện hắn giả mao hoàng thượng đã bi lộ, dù hắn nói mình không giết hoàng thượng, nhưng hoàng thượng mất tích là sự thật. Dù hắn có nói hoàng thượng đi Nam Ly, cũng không ai tin tưởng hắn. 

Tiêu Diêu vương đồng thời ra lệnh cho một số thái giám thân tín: “Lập tức truyền tất cả các đại thần tiến cung, trong cung xảy ra chuyện, thế tử Cẩm Thân vương giết hoàng thượng, giả mạo hoàng thượng xử lý tấu chương trong ngự thư phòng.” 

“Ân! Vương gia.” 

Vài tên thị vệ xoay người rời đi, Sở Tuấn Nghiêu âm u nhìn Sở Văn Hiên, thị huyết hét lên: “Người đâu, áp giải kẻ giám cả gan giết hại hoàng thượng đoạt vị vào đại lao bộ hình.” 

Thị vệ tuân lệnh áp giải Sở Văn Hiên đi ra ngoài, Phương Trầm An đứng trước cửa quan sát tất cả, trong lòng nôn nóng, hoàng thượng người mau về kinh đi.

Hắn lặng lên ra hiệu cho một số thái giám, hắn tin hoàng thượng sẽ không có sao, người nhất định sẽ gấp rút trở về, mấu chốt người phải về sớm, nếu không thế tử cùng phủ Cẩm Thân vương sẽ rơi vào cạm bẫy của tên này. 

Rất nhanh các đại thần đã tiến cung tới ngự thư phòng. 

Tiêu Diêu vương đứng dậy rời khỏi long ỷ, trước khi đăng cơ, hắn cũng không muốn để người khác nhận ra dã tâm của mình. 

Trong ngự thư phòng bàn tán xôn xao, cuối cùng Nguyễn thượng thư lên tiếng trước: “Tiêu Diêu vương gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao hoàng thượng lại mất tích, đổi thành thế tử Cẩm Thân vương, chẳng lẽ hoàng thượng đã bị giết.” 

Tiêu Diêu vương ra vẻ đau khổ, chân mày xiết chặt, quét mắt nhìn triều thần trong ngự thư phòng. 

“Chỉ sợ hoàng thượng lành ít dữ nhiều.” 

Tiêu Diêu vương vừa nói xong, ngoài cửa vang lên tiếng quát lạnh, Yến vương gia, cùng Vân Tử Khiếu tiến vào, hai người đồng thanh: “Câm mồm.” 

Hai người tiến vào, âm trầm nhìn Tiêu Diêu vương: “Vương gia, đừng ăn nói linh tinh, hoàng thượng xuất cung có việc, trước khi đi từng dặn dò thần, nên thế tử Cẩm Thân vương cũng không có tội.”

Yến Khang cùng Vân Tử Khiếu vừa nói xong, Sở Tuấn Nghiêu lại biến sắc mặt, nhìn hai người. 

“Yến vương gia, Vân vương gia, các ngươi điên rồi sao, nếu biết hoàng thượng muốn rời kinh, vì sao không ngăn cản người.” 

Yến Khang cùng Vân Tử Khiếu cứng họng, nhất thời không thể trả lời, mọi người đều có ý trách cứ, đúng vậy, nếu đã biết hoàng thượng rời kinh vì sao không ngăn cản.

Sở Tuấn Nghiêu đột nhiên lạnh lùng lên tiếng: “Yến vương gia, Vân vương gia, trước đó bản vương nhận được tin, hoàng thượng đã bị giết ở Nam Ly, lẽ nào là thật.” 

Tiêu Diêu vương vừa nói xong, mọi người đều biến sắc mặt, ngay cả Vân Tử Khiếu cùng Yến Khang cũng vậy, bởi vì hoàng thượng thật sự tới Nam Ly, sao Tiêu Diêu vương biết được, hay là Sở Tuấn Nghiêu biết được tin tức của hai người nên phái người đi giết bọn họ. 

Yến Khang cùng Vân Tử Khiếu biến sắc mặt, nhưng vẫn cố bình tĩnh lạnh lùng, duy trì Vân Nhiễm cũng Yến Kỳ.

“Tiêu Diêu vương đừng ăn nói linh tinh, hoàng thượng cùng hoàng hậu sẽ không có chuyện gì.” 

Nguyễn thượng thư bộ hộ trầm ổn lên tiếng: “Tiêu Diêu vương gia, người nghe ai nói, hoàng thượng gặp nguy hiểm.” 

Sở Tuấn Nghiêu nói: “Bổn vương có một bằng hữu thường xuyên tới Nam Ly, hắn buôn bán vải vóc từ Đại Tuyên tới Nam Ly, lần trước hắn tới phủ đệ của ta làm khách, nhắc tới một chuyện lạ, nghe nói có người xông vào thánh cung.” 

“Các vị chắc cũng biết, Nam Ly hết sức coi trọng thánh nữ, bên trong cao thủ nhiều như mây, lại có người xông vào thánh cung cứu người, bị thủ vệ giết chết trong kim sát trận, có người nói người xông vào đó rất giống hoàng đế Đại Tuyên, bổn vương vẫn không tin, hoàng huynh rõ ràng đang ở trong hoàng cung, sao có thể xuất hiện ở Nam Ly. Nhưng bổn vương không ngờ ở trong cung là thế thân của hoàng huynh.” 

Tiêu Diêu vương ra vẻ đau buồn. 

Yến vương gia cùng Vân vương gia, âm trầm, cơ thể không kiềm chế được run rẩy. 

Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, lẽ nào….? 

Vân Tử Khiếu khủng hoảng, nhưng không muốn để ai phát hiện, ông cố gắng trấn tĩnh, hắn tin tưởng nữ nhi của mình sẽ không sao. 

Mọi người lập tức bàn tán xôn xao, Nguyễn thượng thư lên tiếng: “Tiêu Diêu vương gia, người có mời bằng hữu kia tiến cung được không.” 

“Được.” Tiêu Diêu vương lập tức gọi vệ bên ngoài, dặn dò hắn tới vương phuur đón người kia vào cung. 

Mọi người trong ngự thư phòng rối loạn, có người bán tín bán nghi, có người lắc đầu thở dài, có người lại căm tức hành vi của hoàng thượng, vì sao muốn một mình xuất cung tới Nam Ly làm gì. 

Nguyễn thượng thư cầm đầu một số quan viên bắt đầu nói: “Chúng ta vẫn nên tính, nếu như hoàng thượng thật sự xảy ra chuyện, Đại Tuyên phải làm sao bây giờ?” 

“Đúng vậy, nếu hoàng thượng gặp chuyện không may, phải làm sao bây giờ?” 

Nguyễn thượng thư lập tức nói: “Chúng ta chỉ có thể chọn minh quân khác, trước mắt hoàng thất còn có mình Tiêu Diêu vương, xem ra đành chọn ngài ấy đăng cơ làm hoàng đế.” 

Nguyễn thượng thư vừa nói liền có người phản đối; “Trước mắt còn chưa rõ hoàng thượng có thật sự gặp nguy hiểm hay không, cần gấp rút điều tra rõ tính hình của hoàng thượng rồi hãy định đoạt” 

Yến Khang cùng Vân Tử Khiếu im lặng, chú ý động tĩnh trong ngự thư phòng. 

Ánh mắt Tiêu Diêu vương u ám, khoé môi hờ hững, tưởng hắn chỉ có như vậy sao? Chờ đi, trò hay còn ở phía sau, tới lúc đó tin chắc không còn ai muốn kiên trì đợi hoàng thượng. 

Tâm trạng hắn vô cùng tốt, sắc mặt sung sướng quét mắt nhìn mọi người trong ngự thư phòng tranh luận, cho tới khi bằng hữu của hắn tiến vào mới thôi. 

Bằng hữu của hắn cao gầy tuấn nhã, tuy chỉ là thương nhân, nhưng giơ tay nhấc chân lại bất phàm, vừa nhìn đã biết gia thế tốt, hoàn cảnh ưu việt, nên đối mặt với văn võ bá quan không hề tự ti, lo sợ, hắn ta thản nhiên hành lễ: “Gặp qua vương gia, không biết vương gia phái người truyền thảo dân vào cung có chuyện gì?” 

“Triệu Cùng, ngươi nói lại một lần tin tức trước đó.” 

“Ân!” Nam tử tên Triệu Cung ôm quyền quét mắt nhìn mọi người một lần, cuối cùng chậm rãi lên tiếng: “Nhà tại hạ nhiều đời làm thương nhân, việc buôn bán trải rộng khắp bốn biển, thường xuyên đi tới những nước khác. Khoảng hai tháng trước, ta vận chuyển một nhóm tơ lụa tới Nam Ly, chắc các vị cũng biết nơi đó rất thiếu tơ lụa, nên ta mới nảy ra kế làm ăn, ta đi ăn cơm với một bằng hữu ở Nam Ly, đúng lúc nghe thấy người khác nhắc tới một chuyện.” 

“Bọn họ nói tới thánh cung, nghe nói thánh nữ rất lợi hại, có thể cầu mưa, trị khỏi bệnh lạ cho hoàng thượng.” 

Vài người có chút thiếu kiên nhẫn, bọn họ muốn nghe tin tức của hoàng thượng, người này lải nhải chuyện thánh nữ Nam Ly làm gì, dù có lợi hại hơn nữa cũng không liên quan tới bọn họ.’ 

Tuy rằng không thích, nhưng cũng không cắt lời hắn. 

Triệu Cùng lại nói tiếp: “Sau đó thánh nữ tra ra sở dĩ hoàng thượng bệnh nặng là vì có sát tinh, trùng hợp lúc đó có một vị hoàng tử về kinh, nghe nói là hắn gieo hoạ cho Nam Ly. Sau đó thánh nữ xin hoàng thượng hạ chỉ, dẫn hoàng tử kia về thánh cung, cầu phúc, rửa tội cho hắn. Hoàng thượng đồng ý, vấn đề ở chỗ, nghe nói có người xông vào thánh cung cứu người, mọi người nghĩ thử xem đó là cấm địa của Nam Ly, bên trong có biết bao nhiêu thủ vệ, cho nên tất cả bốn mươi người kia đều chết trong kim sát trận ở thánh cung.” 

Triệu Cùng nói xong, dừng lại một chút, quét mắt nhìn mọi người trong phòng. 

“Tại hạ nghe người kia nói, người chết trong thánh cung rất giống hoàng đế Đại Tuyên, nên ta vừa về Đại Tuyên, liền đi tìm Tiêu Diêu vương bẩm báo.” 

Tất cả mọi người đều sững sờ, tới lúc bình tĩnh lại không ít người thất sắc, hoảng loạn. 

Yến Khang cùng Vân Tử Khiếu tái mặt, bởi vì trước khi rời kinh hoàng thượng có nói bọn họ tới Nam Ly cứu sư huynh của Nhiễm Nhi, bây giờ nghe người này nói rất phù hợp, tuy rằng bọn họ rất lợi hại, nhưng kim sát trận trong truyền thuyết cũng rất nguy hiểm.

Lẽ nào bọn họ thật sự xảy ra chuyện. 

Nhất thời, Yến Khang cùng Vân Tử Khiếu cảm thấy lạnh cả người, im lặng không nói câu nào. 

Thừa tướng Tiêu Trí Xa trầm ổn lên tiếng: “Xem ra phải phái người tới Nam Ly điều tra, xác nhận hoàng thượng có thật sự gặp chuyện hay không, biết đâu người kia không phải hoàng thượng.” 

Tiêu Trí Xa vừa nói xong, nhiều người cũng phụ hoạ. 

Sở Tuấn Nghiêu không ngờ kết cục lại như vậy, hoàng thượng đã chết, trong triều chưa chịu lập tân đế, còn muốn đi điều tra, hắn muốn nhìn xem bọn họ tra thế nào? 

Nguyễn thượng thư là người của Tiêu Diêu vương, nhưng thừa tướng đã nói vậy, hắn không thể lên tiếng yêu cầu lập Tiêu Diêu vương làm tân đế. 

Cuối cùng sau khi thương thượng triều thần quyết định phái người ra roi thúc ngựa tới Nam Ly điều tra tin tức của hoàng thượng, nhất định phải tra rõ người chết trong thánh cung có phải ngài hay không. 

Rốt cuộc cũng có người lên tiếng: “Bây giờ chúng ta phải chuẩn bị, hoàng thượng bình an là đại hỷ, nhưng nếu hoàng thượng gặp chuyện, Đại Tuyên phải làm sao bây giờ.” 

Vài vị triều thần vừa lên tiếng, có người lặng lẽ nhìn Tiêu Diêu vương, ai cũng nhìn hắn, Vũ An hầu cùng một số người khác không muốn lập hắn làm đế, diện mạo béo ú, yếu đuối vô năng, tuy rằng hôm nay biểu hiện không tệ, nhưng thanh danh của hắn đăng cơ làm đế, Đại Tuyên làm sao mà tốt được. 

Hắn không thể so sánh với hoàng thượng, người tuyệt sắc thiên tư nổi danh thiên hạ, có năng lực, có thủ thoạn, người làm hoàng thượng bọn họ cảm thấy cuộc đời rực sáng, đổi lại nếu là Tiêu Diêu vương? 

Thừa tướng trực tiếp lắc đầu: “Chuyện này, chờ điều tra xong rồi quyết định.” 

Tiêu Diêu vương nhìn sắc mặt đám người thừa tướng, lửa giận công tâm. Hắn nhìn ra sự chán ghét trong mắt bọn họ, dường như hắn làm hoàng đế rất mất mặt bọn họ. 

Sở Tuấn Nghiêu hừ lạnh, nếu bọn họ không thích, hắn vẫn là hoàng thượng, chờ hắn đăng cơ, đầu tiên hắn sẽ trừng trị đám lão già không thuận theo mình.

Tiêu Diêu vương nghĩ thầm, đám người thừa tướng đã lên tiếng giải tán, cũng không bàn tán chuyện hoàng thượng gặp nạn, càng không đề cập tới chuyện để Tiêu Diêu vương xưng đế.

….

Chuyện hoàng thượng không ở trong cung bị lộ ra ngoài, cả Lương Thành đều khủng hoảng. 

Thậm chí còn có tin đồn, hoàng thượng bị giết ở thánh cung Nam Ly. 

Tiêu Diêu vương u ám ở trong phủ mắng chửi đám người Tiêu Trí Xa, Vũ An hầu. 

Rõ ràng hoàng đế đã chết, bọn họ còn muốn đi tìm người, càng không thèm nhắc tới chuyện để hắn đăng cơ. 

Trong phòng còn có lão Diêu phi Phạm Vân Nương, lão nhị Tống Trình, lão tam Tống Nghĩa, lão tứ Tống Cùng, trước đó vào cung lấy tên Triệu Cùng. 

Ngoại trừ những người này còn có một số triều thần, thượng thư bộ hộ, ngự sử đại nhân, thượng thư bộ binh. 

Nguyễn thượng thư không nhịn được lên tiếng: “Bây giờ phải làm sao?” 

Tiêu Diêu vương cười lạnh lùng, bọn họ tưởng điều tra tin tức của hoàng thượng có thể cản được hắn đăng cơ sao? Vậy nghĩ cũng quá nhiều rồi. 

Sở Tuấn Nghiêu nhìn ba người Tống gia, họ đều là thúc thúc của hắn. 

Hắn âm ngoan lên tiếng: “Lập tức khởi động kế hoạch thứ hai.” 

“Ân, vương gia.” Đám người Tống Trình đứng dậy, cung kính gật đầu, vài triều thần không biết kế hoạch thứ hai là gì, cũng không muốn hỏi, tin tưởng cuối cùng Tiêu Diêu vương sẽ đăng cơ lên làm hoàng đế. 

Sau khi ra lệnh, Sở Tuấn Nghiêu lại nhìn đám người Nguyễn thượng thư: “Các ngươi lập tức thay bổn vương mượn sức đám quan to trong triều, được người nào hay người nấy.” 

“Ân! Thần lập tức đi làm.” 

Bây giờ đúng là thời cơ thể hiện, nếu không tới lúc đăng cơ, dựa vào đâu để Tiêu Diêu vương trọng dụng bọn họ. 

Đám triều thần đứng dậy, bắt đầu viếng thăm các phủ đệ của trong kinh thành, nơi nào cũng náo nhiệt. 

Chỉ có Yến vương phủ cùng Vân vương phủ đóng cửa không có động tĩnh. 

Yến Khang cùng Vân Tử Khiếu tụ tập trong phủ Vân vương, hai người đang bàn xem làm thế nào xác nhận được chuyện này. Tuy rằng kinh sợ, nhưng bọ họ không tin hoàng thượn gặp chuyện, với năng lực của hai người, hẳn phải bình an mới đúng, bây giờ bọn họ lập tức phái người tới Nam Ly điều tra tin tức của hoàng thượng.

Vân Tử Khiếu đứng trong hoa viên tràn đầy lo lắng, đi qua đi lại trong đình, thi thoảng lại xoa tay. 

Phía sau vang lên tiếng bước chân, Vân Tử Khiếu quay đầu, thấy phía cửa vườn có bóng dáng của Đường Thi, vừa nhìn thấy ông, nàng ta đã nóng vội hỏi: “Vương gia, chuyện này là thật sao? Hoàng thượng cùng hoàng hậu gặp nạn?” 

Đường Tử Khiên ca ca của Đường Thi làm thượng thư trong triều, chuyện xảy ra trong ngự thư phòng hôm nay, dĩ nhiên hắn sẽ kể lại cho muội muội. 

Đường Thi sợ Vân Tử Khiếu lo lắng nên vội vàng chạy tới đây.

Vân Tử Khiếu thở dài thật mạnh, ngồi xuống bên bàn đá, rót một ly trà uống cạn, cố gắng trấn áp lo lắng trong lòng. 

“Bổn vương cảm thấy chuyện này không đơn giản chỉ là hai người gặp nạn.” 

Đường Thi thuận tay cầm lấy bình trà, rót cho ông một ly nữa, dịu dàng khuyên nhủ: “Ngài đã tin tưởng bọn họ không sao, cần gì phải lo lắng, theo như hiểu biết của ta, bọn họ nhất định bình an, không những vậy bọn họ làm vậy còn có mục đích, nên ngài cứ thả lỏng.” 

“Nhưng mà…”

Vân Tử Khiếu muốn nói, ông không kiềm chế được lo lắng, đồng thời rất sợ Vân Nhiễm thật sự gặp nạn. 

Đường Thi vỗ nhẹ lên tay Vân Tử Khiếu, trấn an: “Yên tâm một chút, đừng hoảng, tin tưởng ta, bọn họ sẽ không sao.” 

Giọng của Đường Thi dịu dàng, như có một ma lực trấn an người khác, Vân Tử Khiếu bình tĩnh lại, nhớ tới năng lực của Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm, bọn họ sẽ không sao. 

Vân Tử Khiếu hít thật sâu, sau đó thở ra, cảm giác thư thái hơn nhiều. 

Ánh mắt ông nhìn Đường Thi, gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, đầu tiên có tin đồn nữ nhi mắc bệnh đậu mùa qua đời, tam nữ nhi xuất giá, bây giờ nữ nhi lại gặp nạn, mỗi lần Đường Thi đều ở bên cạnh giúp đỡ ông, chăm sóc vương phủ, an ủi ông, ông cảm thấy mình không thể thiếu nàng, mỗi lần trở về đều muốn nhìn thấy nàng. 

Vân Tử Khiếu đột nhiên nắm lấy tay Đường Thi, nàng cả kinh muốn rút lại, nhưng đối diện với ánh mắt nóng bỏng của ông, nàng không dám nhúc nhích. 

Vân Tử Khiếu nặng nề lên tiếng: “Đường Thi, hoàng hậu từng hỏi ta, có nguyện ý cưới nàng không, bây giờ bổn vương muốn hỏi nàng, nàng có bằng lòng gả cho ta không? Nếu nàng bằng lòng, chờ sau khi hoàng thượng, hoàng hậu về kinh, chúng ta sẽ thành thân, nếu nàng vô tình với ta, ta cũng sẽ không trách, càng cảm kích những gì nàng đã làm cho phủ Vân vương.” 

Đường Thi lẳng lặng nhìn Vân Tử Khiếu, đột nhiên lệ tràn khoé mi, nàng tưởng cả đời không chờ được những lời này, không ngờ sau khi trải qua rất nhiều chuyện nàng lại nghe thấy, tựa như một giấc mộng, giờ khắc này, dù muốn nàng đi chết, nàng cũng không có nửa điểm hối tiếc, cuối cùng nàng cũng chờ được người thương nói ra câu đó, nàng có bằng lòng gả cho hắn không.

Vân Tử Khiếu thấy nàng rưng rưng, liền buông tay nàng ra: “Đường Thi, đừng khóc, nếu nàng không muốn, sau này ta sẽ không nhắc tới nữa.” 

Nàng còn trẻ như vậy, ông thì đã già, tuy khó chịu vì nàng không muốn gả, nhưng ông vẫn cố kiềm chế. 

Đường Thi rưng rưng nhìn ông: “Nhưng ta không xứng với ngài.” 

Nàng đã không còn là Đường Nhân trước kia, nàng từng muốn dùng tư thái đẹp nhất gả cho ông, nhưng bây giờ nàng cảm thấy mình không sạch, nàng từng là nữ nhân của tiên hoàng, sao có thể xứng với ông, ông xứng đáng có được người tốt nhất. 

Vân Tử Khiếu vốn đang đau lòng vì nghĩ nàng không muốn gả, bây giờ nghe thấy nàng nói vậy, ông lại cười nắm tay nàng. 

“Nàng ngốc gì vậy, nàng trẻ như vậy, lại xinh đẹp tốt bụng, sao lại không xứng với ta, ta cho rằng mình mới không xứng, ta chỉ là một lão già.” 

Nàng còn chỉ hơn nữ nhi của mình có một tuổi, nàng xứng đáng có được nam nhân tốt nhất. 

Đường Thi nghe thấy vậy cười rộ lên, vì ông, vì nàng, những năm tháng đã qua, cuối cùng chuyện cũng thành. 

“Sao ngài có thể già được, trong mắt ta ngài vĩnh viễn là Vân vương gia hào hoa phong nhã..” 

Vân Tử Khiếu động lòng, mắt sáng rực, như nắng ấm tháng ba, ông nắm chặt tay Đường Thi, không chịu buông, trầm ổn nói: “Đường Thi, tuy rằng nửa đời trước ta không gặp nàng, nhưng nửa đời sau ta sẽ đối xử tốt với nàng, vĩnh viễn không phụ nàng.” 

“Được!” Đường Thi cười rộ lên, hai má núm đồng tiền như hoa quế toả ngát hương: “Chờ hoàng thượng, hoàng hậu về kinh, chúng ta sẽ thành hôn.” 

Hai người nắm tay thật chặt, bọn họ cùng nhau chờ đế hậu trở về, bọn họ tin tưởng đế hậu sẽ không có chuyện gì. 

…. 

Tống gia, phủ doãn kinh thành.

Có vì người đang ngồi trong phòng khách, chính giữa là phủ doãn Tống đại nhân, bên cạnh ông là phu nhân, sườn phải là trưởng tử Tống gia, tiếp đế là muội muội của hoàng thượng. Phía dưới sảnh có một người đang quỳ, đúng là nữ nhi của Tống gia Tống Tình nhi, bây giờ là Vân Tương. 

Cả nhà Tống gia không thể tin nổi nhìn Vân Tương, Tống phu nhân đỏ mắt chỉ vào nữ nhi: “Tình Nhi, con chưa chết.” 

Ngày đó Tống gia cho rằng nàng đã chết, sau khi rời kinh, Vân Tương cũng không báo tin cho Tống gia. 

Không ngờ lúc này nàng lại bình an trở về, đương nhiên mọi người sẽ kinh ngạc, Vân Tương dập đầu với cha mẹ, đau xót khi thấy thấy hai người tóc đã sớm bạc, sở dĩ nàng không báo tin cho mọi người là vì sợ để lộ tin tức, dù sao lúc đó nàng vẫn làm vương phi của Sở Dật Lâm. 

Nếu để cho người khác biết nàng còn sống, sẽ không hay, lần này nàng trở về là vì Vân tỷ tỷ nhờ nàng điều tra chuyện Ngốc Ưng Minh, nàng muốn giúp tỷ tỷ. Không ngờ về kinh lại nghe tin đế hậu mất tích, còn có tin đồn bọn họ gặp nạn ở Nam Ly, chuyện này tuyệt đối không có khả năng. 

“Tình Nhi gặp qua phụ thân, mẫu thân, đại ca, đại tẩu.” 

Vân Tương dập đầu với mọi người, mẫu thần không nhịn được bước tới ôm nàng nhìn trái phải, xác nhận nàng thật sự là Tống Tình Nhi liền khóc rống lên. 

Vân Tương cũng khóc, Tống đại nhân cũng đỏ mắt. 

Tống đại công tử lại vui mừng, tốt quá, muội muội không sao.

Tống phu nhân khóc xong lại khẽ vỗ lưng Vân Tương; “Tình Nhi, con khiến ta tức chết, nếu đã bình an, vì sao không báo tin về nhà.” 

Bà chỉ khẽ đánh, nữ nhi trở về, sao bà nỡ đánh nàng.

Vân Tương nhẹ giọng: “Con sợ mang tới phiền phức cho mọi người, nên mới kiềm chế không báo tin.” 

Tống đại nhân chậm rãi lên tiếng: “Được rồi, nếu đã trở lại, đừng quỳ làm gì, không sao là tốt rồi.” 

Vân Tương đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Tống đại công tử, cùng Vân Vãn Sương, tự cúi đầu: “Ca ca, muội muội không nên thân để cho ca phải vất vả, trăm ngàn lần huynh đừng trách muội.” 

Tống đại công tử đỡ nàng dậy: “Nói ngốc gì vậy, muội là muội muội của ta, cái gì mà vất vả với không vất vả, muội bình an là tốt rồi.” 

Trước kia Tình Nhi gả cho Định vươn cũng sống không tốt, bọn họ đều áy náy, bây giờ Định vương đã chết, nàng không sao, còn gì tốt hơn.

Tống phu nhân nhìn nữ nhi, vui mừng không nhịn được cười: “Tình Nhi, nói cho mẹ nghe, làm sao có thoát thân được.” 

Nói tới đây Vân Tương lại nhìn cha mẹ: “Cha, mẹ, có chuyện nữ nhi vẫn chưa nói với mọi người, ngày đó mặt nữ nhi bị huỷ, sau đó bình phục là có người cứu.” 

“Ai?” 

Tống phu nhân hô lên, trước đây bà hỏi nữ nhi vẫn không chịu nói, khiến bà muốn cảm ơn cũng không được. 

“Hoàng hậu nương nương là ân nhân của con, nàng trị mặt cho con, lúc trước con gả tới vương phu chịu khổ, vốn muốn chết, là nàng phái người cứu con ra. Mạng của con cả hai lần đều do nương nương nhặt về, nữ nhân rời kinh nhận nàng làm nghĩa tỷ, bây giờ con tên là Vân Tương.” 

Tống gia sững sờ, hoá ra hoàng hậu cứu Tình Nhi. 

Mọi người cũng không nghi ngờ, nàng là quỷ y của Lãm Y cốc, nếu muốn cứu Tình Nhi, dĩ nhiên có thể cứu. 

Tống phu nhân lại đỏ mắt. 

“Tình Nhi, nghe nói, hoàng hậu nương nàng?” 

Vân Tương lập tức trầm ổn lên tiếng: “Nương, hoàng hậu không sao, người tin Tình Nhi đi đế hậu cơ trí phi phàm, mưu kế thâm sâu, bọn họ sẽ không có chuyện gì, nên lúc này mọi người trăm ngàn lần đừng mắc sai lầm.”

Vân Tương nhớ tới một chuyện nhìn cha mình: “Cha! Tiêu Diêu vương phi Tống Mẫn tuy thuộc nhà chúng ta, nhưng chúng ta là thần tử Đại Tuyên, chết là cũng là thần tử Đại Tuyên. Đế hậu không sao, nên cha phải cứng rắn, đừng buông tha bọn họ, lúc này chúng ta cần kiên trì đứng bên cạnh đế hậu.” 

Tống đại nhân cùng Tống phu nhân đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng nhìn Vân Vãn Sương. 

Vân Vãn Sương chậm rãi đứng dậy nói; “Con cũng đồng ý với muội muội, đế hậu sẽ không sao, cha mẹ tin muội ấy đi.” 

Vân Vãn Sương khiến Vân Tương rất hài lòng, hai người đưa mắt nhìn nhau, hiện lên vẻ kiên định. 

Các nàng tin tưởng đế hậu sẽ không có chuyện gì, bởi vì các nàng rất gần gũi với bọn họ, hiểu rõ với trí tuệ của bọn họ sẽ không có vấn đề gì. 

Tống đại nhân nhìn Tống công tử: “Con trai, con xem chuyện này.” 

Tống công tử cung kính nói: “Phụ thân con cảm thấy Tống gia chúng ta nên đứng bên hoàng thượng, chúng ta là thần tử của Đại Tuyên, đồng thời cũng là thần tử của oàng thượng, nếu hoàng thượng thật sự gặp nạn, phải nhìn thấy xác \, còn nếu không con tin người nhất định bình an, chúng ta chờ người về kinh.” 

Tống đại nhân nhìn con: “Con, nếu như chúng ta không đứng về phía Tiêu Diêu vương, nếu hoàng thượng thật sự xảy ra chuyện, sau này nhà chúng ta sẽ gặp phiền phức, con có nghĩ tới không?” 

Tống đại công tử nói nhanh: “Nguyện làm quân tử, không làm tiểu nhân, quân tử thẳng thắn, tiểu nhân lòng vòng.” 

Tống đại nhân quét mắt nhìn mọi người, cuối cùng trầm giọng nói: “Nếu mọi người đã thống nhất, ta cũng kiên định, chờ hoàng thượng về kinh. Chẳng sợ hoàng thượng gặp nạn, chúng ta bị Tiêu Diêu vương trừng phạt, cả nhà đã nhất trí, sống chết để mặc cho số mệnh đi.”

Mọi người cùng cung kính gật đầu; “Đúng vậy, phụ thân.” 

Mọi người vừa bàn xong, đã thấy quản gia đi từ ngoài vào, nhanh chóng lên tiếng: “Đại nhân, Ngô đại nhân, Triệu đại nhân, Nguyễn đại nhân tới đang ở bên ngoài chờ.” 

Tống đại nhân tối sầm mắt lại, Vân Tương lên tiếng trước: “Cha.” 

Tống đại nhân trầm giọng lên tiếng: “Cha biết nên làm thế nào, con đừng lo lắng.” 

Tống phu nhân đứng dậy nhìn Tống công tử: “Con đi với cha ra tiếp khác, Tình Nhi cùng Sương Nhi theo ta về hậu viện.” 

Lần này đối với Tống gia như một ván cược, chỉ cần sơ xẩy, có khả năng cả nhà mất mạng, nhưng đây là quyết định của cả nhà, nếu kết cục không tốt, cũng không ai hối hận, Tống đại công tử đáp lời, đi theo phụ thân tới phòng khách, Tống phu nhân dẫn nữ nhi cùng nàng dâu về hậu viện. 

…. 

Đêm Long Thành tràn ngập căng thẳng nặng nề, khác hẳn trước đây, áp lực không thở nổi, mặt mũi ai cũng u ám, trà quán, tửu lâu yên tĩnh, không ai có hứng thú ăn cơm nói chuyện, thanh lâu cũng vắng lặng, cả Lương Thành như chìm vào yên tĩnh không tiếng động. 

Hoàng thượng cùng hoàng hậu xảy ra chuyện khiến dân chúng thấp thỏm lo âu, tuy nói hoàng thất còn có Tiêu Diêu vương, nhưng dân chúng không xem trọng hắn, thiên hạ này có ai sánh được với hoàng thượng.

Hoàng thượng phong hoa tuyệt đại, anh mình thần võ, có thể lên triều, đánh giặc, quan tâm dân chúng, trừng trị quan tham ô lại, có người ở, Đông Viêm, Tây Tuyết, Nam Ly không ai dám coi thường Đại Tuyên, nếu đổi thành người khác chỉ sợ không được như vậy. Tiêu Diêu vương được sao? Xin lỗi, đừng nói tới nước khác, ngay cả dân chúng bọn họ còn thấy hắn không vừa mắt, hoàng đế như vậy, sớm muộn gì đất nước cũng bị bắt nạt.” 

Trái với Lương Thành, trong phủ Tiêu Diêu vương lại đèn đuốc sáng rực, phần lớn triều thần đã đồng ý ủng hộ Tiêu Diêu vương đăng cơ. 

Đêm càng sâu, khách nhân trong phủ Tiêu Diêu mới lục đục ra ra về. 

Màn đêm đen kịt, đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa xông thẳng về phía hai đại phủ Yến Vân. 

Cửa Yến vương phủ bị đập rung bần bật, Yến Khang bị kinh động nhanh chóng thức dậy dẫn người tới. 

Quản sự đã dẫn thuộc hạ ra mở cửa, chỉ thấy bên ngoài có vài bóng người uy dũng, cầm đầu là thượng thư bộ hình Hiệp Trác, hắn thấy quản gia ra mở cửa liền xông thẳng vào, phía sau có vô số thuộc hạ giơ cao đuốc. 

Yến Khang vừa tới liền thấy Hiệp Trác dẫn người xông vào, lạnh mặt nhìn hắn: “Hiệp đại nhân có ý gì, dẫn người xông vào vương phủ.” 

Ánh mắt Hiệp Trác có chút bất đắc dĩ, trầm giọng lên tiếng: “Yến vương gia, thật xin lỗi, không phải ta muốn xông vào, mà vì có người tố cáo Yến vương gia.” 

Yến Khang nhíu mày, trong lòng lộp bộp, hoàng thượng không có trong kinh, đang thời kì mẫn cảm, ông hết sức cẩn thận, sao lại thế này. 

“Kẻ nào tố cáo bản vương.” 

Hiệp Trác nhanh chóng né ra, phía sau lộ ra một bóng người mập mạp, mặc quần áo đỏ tía chính là Sở Tuấn Nghiêu, mắt hắn sắc bén nhìn thẳng Yến Khang, ông quát lạnh: “Tiêu Diêu vương, ngươi cũng quá cuồng vọng, dựa vào đâu tố cáo bổn vương, ta đã làm sai chuyện gì.” 

Sở Tuần Nghiêu cười lạnh: “Không phải bổn vương tố cáo ngươi, là kẻ khác.” 

Hiệp Trác lui ra, bên cạnh hắn có một người, bình thường dung mạo tuấn tú, nhưng trông hơi tàn nhẫn, khoé môi cười như có như không nhìn Yến Khang: “Phụ vương, là ta tố cáo người.” 

Yến Khang đen mặt, bởi vì người tố cáo ông chính là Yến Trăn con trai ông. 

Yến Khang giận run cả người, chỉ vào Yến Trăn: “Tiểu súc sinh, ngươi tố cáo bổn vương chuyện gì.” 

Yến Trăn cười lạnh: “Phụ vương, hoàng thượng rõ ràng là đại ca của ta, vì sao người cùng Vân vương gia lại diễn trò, đẩy hắn đăng cơ, như vậy là không đúng, hắn là đại ca của ta, sao có thể trở thành con của tiên đế.” 

Yến Khang nghẹn cả một búng máu, thiếu chút nữa ngất đi, thật tức chết ông, hắn lại để Tiêu Diêu vương mê hoặc nói Yến Kỳ không phải huyết mạch hoàng thất. 

Yến Khang chỉ vào Yến Trăn mắng lớn: “Tiểu súc sinh, ngươi ăn nói linh tinh gì đó, hoàng thượng rõ ràng là huyết mạch Đại Tuyên, ngươi còn ăn nói hồ đồ, lão tử đánh chết ngươi, ngươi cho rằng mọi ngươi sẽ tin lời người sao, chỉ có kẻ ngốc mới tin ngươi.’ 

Yến Khang nhìn Sở Tuấn Nghiêu, ông muốn mắng hắn là kẻ ngốc. 

Sở Tuấn Nghiêu đen mặt, sau đó lại cười như có như không nhìn qua Yến Trăn. 

Yến Trăn cười ha hả: “Phụ vương! Ta biết chỉ bằng mình ta, không cáo được người, nhưng còn có người khác.” 

Nói xong, Yến Trăn nhìn về phía sau, một nữu tử lả lướt đi tới, ánh mắt lạnh băng cười âm trầm nhìn Yến Khang: “Vương gia, Trăn Nhi không cáo được ngươi, nhưng ta được, Yến Kỳ là con ta, chẳng lẽ ta lại không biết? Ngày đó người muốn đưa hắn lên ngôi, không tiếc hạ độc điên ta, bây giờ ta đã khoẻ lại, người cho rằng mình còn lừa gạt được người trong thiên hạ sao? Chẳng những ta, bà đỡ năm đó cũng có thể làm chứng, người còn gì để nói.” 

Yến Khang nhìn chằm chằm phụ nhân kia, Yến vương phi, trước đó bị Vân Nhiễm bức điên, không ngờ ả đã khoẻ lại. 

Không ngờ hai mẹ con nhà này lại liên kết với Tiêu Diêu vương làm càn, ha ha. 

Yến Khang nở nụ cười, chỉ vào hai người: “Bổn vương bị mù, bị chim ưng móc mắt, ngươi cho rằng vì cái gì Kỳ Nhi cùng Vân Nhiễm giữ lại mạng của hai ngươi, là vì ta. Tuy bọn họ không nói ra, nhưng ta biết bọn họ sợ ta đau lòng, suy cho cùng các ngươi vẫn là thân nhân của ta, ta không muốn các ngươi chết. Nhưng bây giờ ta hối hận, sớm biết mẹ con các ngươi là tai hoạ, không cần bọn họ ra tay, chính ta sẽ giết chết các ngươi, đâu còn có chuyện hôm nay.” 

Tuy Yến Khang không nói, nhưng ông cũng không mong hai mẹ con Yến Trăn chết, một người là thê tử hai mươi năm, một người là con ông. Thế nên Yên Kỳ mới giữ lại mạng cho bọn họ, dù ông không nói ra, thông minh như bọn họ sao lại không hiểu. 

Nhưng kết quả thế nào? Hai người kia, hung hăng tát ông một cái. 

Yến Khang cười to, khốn khiếp, tất cả đều do ông tự gây nghiệt, ông không còn gì để nói.

Tiêu Diêu vương mặc kệ Yến Khang, vung tay lên, ra lệnh cho bộ hình; “Bắt Yến vương gia lại.” 

Yến Khang không phản kháng, ông ngẩng đầu nhìn trời, nếu Kỳ Nhi không chết, hắn sẽ về cứu bọn họ, còn nếu bọn họ thật sự gặp nạn, vậy thì mọi người cùng nhau gặp mặt dưới suối vàng đi. 

Yến Khang bị thủ vệ bộ hình bắt đi, Tiêu Diêu vương vung tay ra lệnh: “Người đâu, bắt tất cả người trong phủ Yến vương vào đại lao, niêm phong toàn bộ vương phủ.” 

Thượng thư ra lệnh, một đám thuộc hạ như hổ đói lao vào vương phủ. 

Yến Trăn tiến lên một bước: “Tiêu Diêu vương gia, người đã đồng ý với ta.” 

Sở dĩ hắn đồng ý giúp Tiêu Diêu vương là vì hắn ta đồng ý, chờ hắn đăng cơ sẽ sắc phong hắn là Yến vương gia. 

Nhưng bây giờ Tiêu Diêu vương lại bắt toàn bộ phủ Yến vương, còn niêm phong phủ, điều này sao có thể. 

Tiêu Diêu vương ngẩng đầu nhìn Yến Trăn, ánh mắt sắc bén, sát khí khiến hắn kinh hãi, Tiêu Diêu vương cười ôn hoà: “Nhị công tử gấp làm gì, chờ bổn vương xong việc, của ngươi tự nhiên sẽ là của ngươi.” 

Rốt cuộc Yến Trăn cũng có thể nở nụ cười, Tiêu Diêu vương không thèm để ý tới hắn, chỉ huy thuộc hạ bắt người. 

Yến vương phi ở phía sau nhìn chằm chằm Yến Kháng, đột nhiên quay đầu nhìn Yến Trăn: “Yến Trăn, phụ vương con sẽ chết.” 

Bà hối hận, nhìn hắn đau xót, bà đau lòng, hắn là nam nhân bà thích, tình nghĩa vợ chồng bao nhiêu năm đâu phải là giả, thấy hắn bị bắt đi, bà đột nhiên sợ hãi, bà không muốn hắn chết. 

Yến Trăn trừng mắt nhìn mẫu phi; “Mẫu phi, người đừng quên, ông ta thích mẫu thân Yến Kỳ, không phải người, ông ta còn hại chết đại ca, người tội gì phải đau lòng cho hắn.” 

Yến vương phi khóc lên: “Ta đã sớm biết hắn thích tỷ tỷ, hơn nữa ta đã từng nghĩ qua, sở dĩ hắn không chịu đưa thuốc cho Thần Nhi là vì rất có thể thuốc đó do tiên đế tìm cho Yến Kỳ, không phải của hắn.” 

Yến vương gia kéo tay hắn: “Trăn Nhi đừng làm vậy, dừng tay lại đi, Yến vương phủ nhiều người như vậy, tất cả đều phải chết.” 

Trước kia bà hận Yến Khang, hận Yến Kỳ, nhưng nghĩ lại mọi chuyện đều có ẩn tình, hơn bà chưa bao giờ muốn hại chết Yến Khang, hại mọi người trong phủ Yến vương.

“Trăn Nhi, cầu xin con, đừng làm vậy có được không?” 

Yến vương phi cầu xin tha thứ, Yến Trăn cố chấp, bà nhìn theo hắn, cuối cùng cắn răng: “Trăn Nhi, con nhất định cố chấp tới cùng đúng không? Không, ta sẽ không để con làm như vậy, ta đi tìm Hiệp đại nhân.” 

Bà tin chỉ cần mình nói rõ, hoàng thượng vẫn là con tiên đế, như vậy Yến gia sẽ không phải chết. 

Yến vương phi xoay người chạy ra ngoài, Yến Trăn không thể tin nổi nhìn mẫu thân mình, đột nhiên hắn phẫn nộ xông ra ngoài, kéo Yến vương phi lại, lôi tới một nơi không có người hung hăng bóp cổ bà: “Ta không cho ngươi đi, nam nhân kia không thích ngươi, hắn thích người khác, còn hại chết ca ca của ta, sao ngươi lại không biết xấu hổ muốn ta cho hắn. Ngươi dám phá hỏng chuyện của ta, Yến vương phủ là của ta, ta mới là vương gia. 

Yến Trăn điên cuồng bóp cổ Yến vương phi, bà hoảng sợ nhìn, đây là con mình sao? Là bảo bối bà nâng trong lòng bàn tay sao? Yến vương phi đột nhiên nhớ tới Yến Kỳ trước kia, hắn đáng yêu, xinh đẹp, bà rất thích hắn, từ khi sinh ra hắn đã yếu ớt, mỗi đêm nàng đều phải bế hắn ru ngủ, tự tay chuẩn bị món ăn cho hắn. 

Có đôi khi chỉ cảm lạnh một chút cũng khiến hắn bệnh nặng, sau này bà mang thai, cũng tình cảm dành cho Yến Kỳ cũng không ít đi, bà thường hay kéo tay hắn sờ lên bụng, nói cho hắn nơi đó có một tiểu đệ đệ. 

Sau đó Thần Nhi sinh ra, quan hệ của hai huynh đệ rất tốt, bà vui vẻ càng thích Yến Kỳ hơn trước kia, cái gì tốt cũng nhường cho hắn, sau đó mới tới Yến Thần, bao gồm chuyện hoàng thượng hạ chỉ sắc phong thế tử cho Yến Kỳ, bà cũng cảm thấy đó nên thuộc về Kỳ Nhi, hắn thông minh xinh đẹp như vậy nếu làm thế tử nhất định sẽ bảo vệ đệ đệ của mình, hắn sẽ chăm sóc cho Yến Thần. Nên có vị trí thế tử hay không đều giống nhau. 

Bà chỉ cần hai huynh đệ vui vẻ.

Tất cả đều thay từ khi Thần Nhi bị bệnh, bà tận mắt nhìn Thần Nhi chết.

Kỳ thật khi nó nếu Kỳ Nhi, cùng Thần Nhi ở cùng một chỗ, bà vẫn sẽ lựa chọn như cũ. 

Bà yêu Kỳ Nhi không kém Thần Nhi, chỉ khác, một người đã chết, còn một người vẫn sống. 

Yến vương phi chìm dần vào màn đêm, hơi thở mỏng dần, bà nhắm mắt lại, khoé môi khẽ cười, Kỳ Nhi thật lỗi, ta cũng không muốn làm như vậy, nhưng ta không chế được. 

Ta đi gặp Thần Nhi, ta sẽ chăm sóc cho hắn. 

Cuối cùng bà nhắm mắt lại, không còn dấu hiệu của sự sống, mà kẻ bóp cổ nàng vẫn đang điên cuồng gào thét: “Không cho ngươi phá hỏng chuyện tốt của ta, không cho ngươi đi tìm Hiệp đại nhâ, phủ Yến vương là của ta.” 

Một lát sau, hắn thấy Yến vương phi không nhúc nhích, kinh hãi buông tay ra, nhìn mẫu thân gục xuống, Yến Trăn sợ hãi lay người: “Mẫu phi, người làm sao vậy, người tỉnh lại đi.” 

Đáng tiếc người không còn phản ứng, Yến Trăn thử thăm dò hơi thở, phát hiện bà đã tắt thở, hắn sợ tới mức ngồi bệt xuống đất, sợ hãi lắc đầu: “Không! Mẫu phi, người đừng làm con sợ, người đừng doạ Trăn Nhi, Trăn Nhi không cố ý, con thật sự không cố ý.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.