Bá Vương Vũ Trụ

Chương 6




Hai nha hoàn vừa đóng cửa đình viện, sau đó mở miệng cười trở lại tiểu đình.

Sau khi Lục Ngọc Dung đánh ra một chưởng này, tâm tình mới khá hơn một chút, uất khí đã tan đi mấy phần.

Nàng vẫn đang suy nghĩ chuyện của Điền Thạch và tam nương.

Vừa cười bọn họ một si tình một ngốc nghếch, rồi lại mơ hồ phát hiện ra, quan niệm của mình đã bị lay động. Vốn nàng cho là thế gian này lợi ích là thứ vĩnh hằng chí thượng, cảm tình ở trước mặt lợi ích không đỡ nổi một đòn, tình ái chỉ là thứ dối trá mà buồn cười, không đáng để nhắc tới.

Thế nhưng sau khi nàng tận mắt nhìn thấy, hơn nữa còn tự tay chấm dứt hai người si tình, chuyện này đã tạo ra đả kích quá nặng cho nàng.

Nàng cố gắng giữ vẻ bình tĩnh và ôn hòa, nhưng lại phát hiện ra thỉnh thoảng mình vẫn sẽ nghĩ về hai người này, ở trong đầu vẫn hiện lên Tam nương và nụ cười vui vẻ kia. Còn có nước mắt chảy xuống trên mặt của Điền Thạch.

Tối hôm qua nàng lăn qua lộn lại ngủ không ngon, sáng sớm hôm nay tâm tình vẫn cứ chập chờn.

Nàng không hối hận mình ra tay ác độc, dưới tình hình lúc đó, nếu như mình không xuống tay ác độc, người xui xẻo chính là người của Vương phủ. Nhưng giết hai người bọn họ, chính mình lại không ném đi được loại cảm giác buồn bực không vui ở trong đầu.

Ở dưới tâm tình như vậy, Lãnh Phong chạy tới chẳng khác nào vừa vặn va vào lưỡi dao, không mạnh mẽ giáo huấn hắn đã là nàng khắc chế lắm rồi.

Nàng đứng dậy rời khỏi tiểu đình, mở cửa viện, hai thị nữ cũng đi ra theo nàng.

- Tiểu thư, người muốn đi đâu vậy?

Một nha hoàn xinh đẹp tuyệt trần thấp giọng nói.

- Bên kia đã dọn xong linh đường chưa?

- Hừm, tối hôm qua đã dọn xong rồi.

- Đi xem xem.

- Chỉ là hai thích khách, có gì mà xem chứ?

- Bớt dài dòng đi!

- Vâng.

Hai nha hoàn không dám chọc giận nàng mà thành thật đi theo nàng đến một linh đường.

Các nàng thân là tâm phúc của Lục Ngọc Dung, đương nhiên biết chuyện Lãnh Phong.

Trong linh đường được sắp xếp rất long trọng, lụa trắng phấp phới, tiền giấy tung bay.

Trên linh đường bày ra bài vị của Lãnh Phong.

Đây là Vương phủ làm cho người khác xem, cũng khó trách Lãnh Phong lại phát điên, người còn sống sờ sờ lại bị làm ra bài vị, quá không may mắn, hơn nữa từ nay về sau hắn không thể xuất hiện ở trong Thần Đô được nữa.

Nếu như hắn xuất hiện chính là bất nghĩa với phụ mẫu, không khác nào nói bọn họ lừa dối mọi người.

Lục Ngọc Dung trực tiếp đi tới một linh đường nhỏ ở bên cạnh.

Bên linh đường nhỏ này có hai cỗ quan tài, quan tài màu tím đậm toả ra sự lạnh lẽo, bên trong linh đường cũng đặc biệt yên tĩnh.

Trong linh đường nhỏ này không có ai khác, vắng ngắt, chỉ bày ra lư hương, bên trong còn có tàn hương lượn lờ.

Lúc hai thị nữ bước vào bên trong linh đường thì bước chân chần chờ, có chút sợ sệt.

Lục Ngọc Dung lên trước châm một nén hương, đi tới trước mặt hai cái quan tài khom người thi lễ một cái, sau đó ngồi dậy, bình tĩnh nhìn chúng, không nhúc nhích, trong đầu lại hiện lên nụ cười vui tươi của Tam nương, nàng thở dài một hơi.

- Tiểu thư, đây là của hai thích khách kia sao?

- Ừm.

Lục Ngọc Dung lạnh nhạt nói.

Hai nha hoàn thấp giọng nói:

- Tại sao phải dâng hương cho bọn họ cơ chứ?

Lục Ngọc Dung hừ lạnh một tiếng.

Nhị nữ vội vã im lặng, đứng ở một bên.

Sau một hồi lâu Lục Ngọc Dung mới thở dài, thấp giọng nói:

- Hai người các ngươi làm bạn trên đường xuống hoàng tuyền cũng coi như vĩnh viễn ở cùng nhau, không nên oán ta nữa.

Nàng đưa tay vỗ vỗ quan tài, xoay người đi ra ngoài.

Lúc nàng muốn bước ra khỏi linh đường thì bước chân bỗng nhiên dừng lại, cau mày không nói.

Nhị nữ đang muốn đi ra ngoài theo nàng thấy vậy, vội hỏi:

- Tiểu thư?

Lục Ngọc Dung nhíu mày trầm ngâm không nói, không nhúc nhích đứng ở cửa linh đường.

Hai nha hoàn biết nàng đang suy tư, không thích hợp quấy rối, cho nên chỉ có thể lẳng lặng nhìn nàng một chút.

Một lát sau, Lục Ngọc Dung cau mày nói:

- Rất lạ!

- Có chỗ nào không đúng chứ?

Hai nữ vội hỏi.

Lục Ngọc Dung trở về trước quan tài, hừ lạnh nói:

- Các ngươi mở nó ra cho ta!

- Sao?

Vẻ mặt hai nha hoàn giật mình, rất khổ sở nói:

- Tiểu thư, nắp quan không thể mở ra được nữa, sẽ quấy nhiễu đến bọn họ, là đại bất kính đối với bọn họ.

- Hừ, trong quan tài này không có người!

Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói:

- Bớt dài dòng, mở ra đ!

- Không có người sao?

Nhị nữ ngạc nhiên nói.

Bàn tay nhỏ của các nàng phân biệt đập bốn cái góc của quan tài mấy lần, sau đó nhẹ nhàng đặt tay vào trên nắp, chậm rãi nhấc lên, nhắm mắt lại, ngừng thở, quay đầu ra sau, hỏi:

- Tiểu thư, bên trong thực sự không có người sao?

- Hừ, không!

Lục Ngọc Dung lạnh lùng nói.

Nhị nữ vội vã nhìn lại, phát hiện quả nhiên bên trong rỗng tuếch, là quan tài không.

Tâm lý sợ sệt biến mất, các nàng thả nắp quan tài xuống, đánh giá bên trong, hiếu kỳ nói:

- Tại sao lại là hai cái quan tài không cơ chứ?

- Bọn họ đi đâu rồi?

- Chẳng lẽ bọn họ không chết, tự mình chạy thoát sao?

Hai nha hoàn thấp giọng nghị luận.

- Không chết?

Sắc mặt của Lục Ngọc Dung thay đổi, xoay người rời đi.

Hai nha hoàn vội vã đuổi theo:

- Tiểu thư?

- Các ngươi đặt nắp quan tài trở lại, không cần theo ta.

Lục Ngọc Dung vung vung tay.

Nàng trực tiếp rời khỏi Cảnh Vương phủ, đi tới trước phủ An vương.

Trử tổng quản vội vội vàng vàng ra đón, vẻ mặt tươi cười, rất là nhiệt tình.

- Trử tổng quản, Sở Ly đâu?

Lục Ngọc Dung thi lễ, bình tĩnh hỏi.

- Đại tổng quản dặn dò, Lục cô nương vừa đến, lập tức mời vào tiểu viện của Đại tổng quản.

Trử tổng quản vội vã cười nói.

Lục Ngọc Dung lạnh nhạt nói:

- Đa tạ Trử tổng quản.

- Không dám không dám.

Trử tổng quản vội vã xua tay, vui vẻ ra mặt dẫn đường.

Bọn họ đi tới tiểu viện của Sở Ly, sau đó Trử tổng quản vội vã cáo từ rời đi.

Lục Ngọc Dung đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Sở Ly mặc một bộ áo bào trắng, đang một mình ngồi ở bên trong tiểu đình thưởng thức trà, quanh thân có một luồng khí tức hiu quạnh lượn lờ.

Hương trà lượn lờ không dứt, chính là trà ngon tuyệt phẩm.

Nàng thướt tha tiến vào tiểu đình, ngồi vào phía đối diện với Sở Ly, mang đến mùi thơm lạnh lẽo, sóng mắt giống như nước nhìn chằm chằm vào hắn.

Sở Ly nở một nụ cười, giao cho nàng một chén trà:

- Nếm thử đi.

- Là ngươi làm ra chuyện này đúng không?

Lục Ngọc Dung lạnh lùng nói.

Sở Ly ngẩng đầu nhìn về phía nàng:

- Cái gì?

- Hai người Điền Thạch và Tam nương!

Lục Ngọc Dung cười lạnh nói:

- Có phải ngươi đã cho bọn họ phục dụng Kỳ Nguyên đan hay không?

Sở Ly nhíu nhíu mày, cười nói:

- Quả nhiên không hổ là Lục Ngọc Dung.

- Quả nhiên là ngươi, đê tiện!

Lục Ngọc Dung cắn chặt răng, oán hận nói.

Sở Ly lắc đầu cười nói:

- Lời ấy nghĩa là sao, ngươi giết người, ta cứu người, ai trong chúng ta cũng không làm chậm trễ việc của người khác, chẳng phải là đều là chuyện vui hay sao?

Đôi mắt sáng của Lục Ngọc Dung lập lòe, lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, khóe miệng mang theo nụ cười gằn trào phúng:

- Ngươi chiếm hết tiện nghi rồi đó!

Ở trên đường nàng đã nghĩ thông, Sở Ly chiếm món hời lớn, vừa để cho mình ra mặt hỗ trợ, có thể kiếm về được Điền Thạch và Tam nương.

Hai người bị mình giết, hắn cứu, chính là có ân cứu mạng.

Ôm theo đại ân cứu mạng, bằng vào thủ đoạn của hắn, hai người này sẽ trở thành người của hắn.

Một là mưu sĩ của Cảnh Vương phủ, trí tuệ hơn người, biết rõ nội tình của Cảnh Vương phủ, một là đệ tử của Quang Minh Thánh giáo, thông hiểu võ học của Quang Minh Thánh giáo, đối với Cảnh Vương phủ mà nói. Hai người này là họa mà bọn họ nhất định phải loại trừ, đối với Sở Ly mà nói, lại là món hời có giá trị vô hạn!

Sở Ly nói:

- Kỳ thực Lục cô nương ngươi quá nghĩ đến công danh lợi lộc rồi. Ta cứu bọn họ cũng không phải là bởi vì muốn dùng bọn họ, chỉ là không thể nhìn thấy bọn họ chết đi như thế mà thôi, bọn họ thâm tình như vậy mà chết đi, thế giới này sẽ trở nên rất vô vị.

- Nực cười!

Lục Ngọc Dung lạnh lùng nói:

- Vốn ngươi đã có ý muốn dùng bọn họ, chỉ là có thêm một chút đồng tình mà thôi.

Sở Ly lắc đầu nói:

- Không phải ai ta cũng muốn.

- Chiếm hết tiện nghi còn ra vẻ!

Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói:

- Ngươi định sắp xếp bọn họ ra sao?

Sở Ly nói:

- Bọn họ sẽ tiến vào phủ Quốc Công, vừa vặn bên Đại công tử thiếu một mưu sĩ, Điền Thạch là người thích hợp nhất.

Lục Ngọc Dung cầm lấy chén trà, khẽ nhấp một cái:

- Nếu hắn dám gây bất lợi đối với Cảnh Vương phủ thì đừng trách ta lại giết hắn một lần nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.