Bá Vương Vũ Trụ

Chương 20




Trong rừng phủ đầy sương trắng, đôi lúc lại vọng đến tiếng chim kêu.

Khụ! Khụ!

Mùi máu tanh nồng nặc phía trong rừng cây, theo sau đó là âm thanh khác thường vọng tới. 

“Hộc! Hộc! Cuối cùng cũng chết hết rồi!”

Dưới gốc cây đại thụ cao vút, một người nào đó lung lay đứng không vững, dường như một trận gió cũng có thể thổi bay hắn đi.

Không cần nhiều lời, người này chắc chắn là Lâm Phi. 

“Hộc! Hộc!"

Lâm Phi sắc mặt tái nhợt, thở hổn hển, ngực phập phồng, áo choàng đen bị dư âm của lực tấn công xé toạc, trở nên rách rưới như kẻ ăn mày, trông rất nhếch nhác.

Nhớ lại trận công kích vừa rồi, Lâm Phi tự mình cảm thấy quá to gan. 

May mà tất cả đều đúng như hắn dự liệu, chiêu thức Nhất Đao Lưỡng Đoạn phá vỡ lực tấn công chính nhưng dư âm của lực tấn công vẫn còn ảnh hưởng, thân pháp Kim Cương Bất Hoại phát huy tác dụng cực mạnh, ngăn chặn phần lớn lực tấn công, bởi vậy hắn mới có thể an toàn đứng tại đây.

Nếu không phải là như vậy, e rằng Lâm Phi sẽ không thể ung dung mà đứng đó.

“Giết chết Thượng Võ, Võ đạo ngũ trọng thiên, giành được 500 kinh nghiệm”. 

“Giết chết Lịch Sơn, Võ đạo ngũ trọng thiên, giành được 500 kinh nghiệm”.

“Giết chết Trương Võ, Võ đạo ngũ trọng thiên, giành được 500 kinh nghiệm”.

Giọng nói lạnh như băng của hệ thống thăng cấp như thường lệ vang lên. 

Nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống thăng cấp, Lâm Phi mới cảm thấy yên tâm, lập tức nhổ một ngụm máu tươi đi.

“Thân pháp kim cương bất hoại vẫn chưa đủ mạnh! Nếu như có thể đạt đến cảnh giới cuối cùng thì dư âm hợp lực tấn công của ba tên khi nãy nếu chặn lại cũng chỉ còn chút ít chứ không bị mất sức và bị thương nhẹ như bây giờ.”

Lâm Phi tự giễu cợt mình. 

Nếu như tin tức này được truyền ra ngoài, chắc hẳn tất cả mọi người sẽ phải há hốc mồm.

Năm cao thủ Võ đạo ngũ trọng thiên lại dễ dàng bị người ta đánh chết, nhất định là một việc khó thể tin được, chắc chắn chẳng có mấy người tin được chuyện này là sự thật.

Đối với thành tựu lần này, Lâm Phi cũng thấy tự hào. 

Nhưng đáng tiếc, trong mắt Lâm Phi, hắn của hiện tại vẫn còn rất nhỏ bé, yếu ớt, đối với loại suy nghĩ này, không biết bao nhiêu người đã vì nó mà cảm thấy xấu hổ.

Sau khi dùng Tụ Khí đan, hắn ngồi xuống.

Một lúc sau, trong cơ thể hắn chỉ còn sót lại một phần Huyền khí, khôi phục đến đâu hay đến đó, ít ra còn có được khả năng chiến đấu nhất định, đề phòng gặp phải nguy hiểm ngoài ý muốn. 

Lâm Phi đứng dậy thêm lần nữa, chuẩn bị đi tìm chiến lợi phẩm.

Phải rất vất vả mới giải quyết xong kẻ địch, Lâm Phi bắt đầu nghĩ tới chiến lời phẩm của mình.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Lâm Phi trở nên cực kỳ chú ý đến chiến lợi phẩm. 

“Năm cao thủ Võ đạo ngũ trọng thiên, nói thế nào thì họ cũng có chút gia thế.” Lâm Phi nghĩ.

Một lúc sau, Lâm Phi không nói được gì.

“Mẹ kiếp! Đừng giỡn ông mày thế chứ!” 

Lúc Lâm Phi muốn tìm chiến lợi phẩm, trông thấy mặt đất toàn xác chết, không khỏi hối hận đứng lên, tự hỏi bản thân đã dùng đao pháp bá đạo này như thế nào.

Nhất Đao Lưỡng Đoạn, nghe tên thì hiểu ngay là một đao chém thành hai đoạn, lực tấn công bá đạo, thân xác bọn chúng đều bị tan tác, trở nên biến dạng.

Tất cả các loại ngân phiếu đều hóa thành tro bụi hết rồi, bí kíp các thứ thì lại càng không phải nói nhiều. 

Sau một hồi tìm kiếm, Lâm Phi miễn cưỡng để lộ nụ cười, ít ra cũng có chút thu hoạch.

Đầu tiên là bạc! Ngân phiếu đều bị nát hết rồi thì tất nhiên còn sót lại bạc.

Ít nhất, bạc vẫn không có vấn đề gì, vàng cũng thế, sơ sơ tính ra có khoảng một ngàn lượng bạc, năm trăm lượng vàng, cũng coi như là có thu hoạch. 

“Lộ trình sắp tới đúng lúc thiếu bạc, ông đây hời rồi!”

Lâm Phi mừng rỡ, chẳng ai không thích vàng và bạc cả, đây là vật phẩm tất yếu của võ giả, trước nay chưa ai chê nhiều bao giờ”.

Một cuốn bí kíp “Bôn Lôi đao pháp”! 

Đây là cuốn duy nhất không bị Huyền khí của bí kíp Huyền công xé nát.

“Đao pháp không tồi. Nhất Đao Lưỡng Đoạn bá đạo hung tợn, lực uy hiếp lớn, có điều tiêu tốn quá nhiều Huyền khí. Cuốn Bôn Lôi đao pháp này, cũng là cách thức mở rộng, đóng mạnh, chiêu thức bá đạo, một luồng Huyền công, vừa hay có thể tu luyện”.

Kiếm pháp, Lâm Phi không thích. 

Đao pháp, Lâm phi thích.

Đao pháp “Nhất Đao Lưỡng Đoạn” uy lực không thể tưởng tượng, một đao phá ba đường tấn công, sớm đã lưu lại ấn tượng không thể phai mờ, xem chừng không thua kém Hoàng giai đao pháp.

Vì thế, Lâm Phi liền nảy sinh hứng thú với đao pháp. 

Nếu muốn mua một cuốn Huyền công “Bân Lôi đao pháp” ở ngoài thì cho dù có một vạn lượng bạc cũng chưa chắc đã mua được.

Chuyến này xem ra thu hoạch cũng không tệ!

May mắn là Lâm Phi xuất phát sớm, bên ngoài Hắc Thủy sơn mạch không có mấy người nên số xác chết trên đất kia hắn cũng không buồn xử lí. Sau khi trở lại, hắn sẽ đích thân đi tìm hiểu, lúc đó chắc chắn sẽ có kết quả rõ ràng kẻ nào là hung thủ đứng sau. 

Cho dù là ai Lâm Phi sẽ không dễ dàng tha cho chúng, món nợ này tạm ghi vào đã.



Bên ngoài Hắc Thủy sơn mạch, 

Rừng cây đại thụ cao vút, chạc cây khổng lồ, che bớt ánh sáng. Trong rừng cây to lớn như vậy chứa đựng bầu không khí âm u, giống như quay trở lại rừng cây nguyên thủy lúc đầu.

“Chỗ này không tệ, chắc chẳng có kẻ nào tìm đến đây đâu, tiện thể dùng tạm nơi này để tu luyện “Tùy Phong thân pháp.”

Lâm Phi trùm áo choàng đen, ngồi bên dưới cây đại thụ. 

Nếu như không bị đánh úp, Lâm Phi sẽ không phải dè dặt cẩn trọng như vậy.

Chính vì trên đường bị đánh úp, Lâm Phi giữa đường liền đưa ra quyết định phải luyện được “Tùy Phong thân pháp”, tiếp tục tiến vào Hắc Mạch sơn thủy giết yêu thú.

“Đao pháp “Nhất Đao Lưỡng Đoạn” bằng với Hoàng giai đao pháp, vậy thì “Tùy Phong thân pháp” này chắc cũng không kém, nếu như học được “Tùy Phong thân pháp” phối hợp với đao pháp triển khai tấn công, uy lực của chúng chắc chắn còn hơn trước đây”. 

Có sự am hiểu về Nhất Đao Lưỡng Đoạn, nên Lâm Phi cũng tràn trề hi vọng đối với thân pháp Tùy Phong này.

Dù sao thân pháp Linh Hầu cũng chỉ là loại thân pháp thông thường, kém xa thân pháp Tùy Phong. Hắc thủy sơn mạch lại nguy hiểm trùng trùng, một loại thân pháp hiệu quả không những phát huy tác dụng cực lớn mà tong thời khắc mấu chốt còn có thể bảo toàn tính mạng.

“Người chơi Lâm Phi, chắc chắn muốn luyện “Tùy Phong thân pháp”?” 

“Xác nhận!”

Lần trước được thưởng “Tùy Phong thân pháp” Lâm Phi chưa luyện, vẫn luôn để trong hòm chứa đồ.

Sau khi âm thanh từ hệ thống truyền đến, cách thức luyện và các chiêu thức của thân pháp Tùy Phong giống như một luồng nước ấm tiến vào trong đầu Lâm Phi, nét mặt của hắn không khỏi có chút biến sắc. 

“Thân pháp thật kỳ lạ!”

Thần sắc Lâm Phi liền thay đổi sau khi lĩnh ngộ được hàm nghĩa sâu sa của các chiêu thức.

“Tùy Phong thân pháp” tất nhiên không phải là một loại thân pháp thông thường, mà nó là một loại thân pháp tăng cường sự cường đại của khinh công.” 

Thân pháp Tuỳ Phong.

Khinh công Tuỳ Phong.

Hai thứ hợp lại là một, trở thành một loại tồn tại quái dị. 

Lâm Phi vẫn chưa vội tu luyện, trì hoãn bốn năm ngày, không vấn đề gì, nghiên cứu cho rõ ràng trước đã rồi tính tiếp.

Khinh công Tuỳ Phong.

Tất cả chia làm ba cảnh giới! 

Cảnh giới thứ nhất: Người như gió, đi lại vô hình.

Cảnh giới thứ hai: Gió như người, người đi trong gió.

Cảnh giới thứ ba: Người gió hợp nhất, có mặt khắp nơi. 

Khinh công Tuỳ Phong.

Dựa vào ý nghĩa trên mặt chữ không khó để giải thích, hơn nữa hệ thống cũng cung cấp ý nghĩa sâu sa của khinh công.

Đọc từng câu từng chữ, lông mày của Lâm Phi lúc thì nhăn lại lúc thì giãn ra, hoàn toàn bị thu hút bởi thân pháp Tuỳ Phong, khi đọc xong câu cuối cùng, không nhịn được liền trầm trồ khen ngợi. 

“Rõ là ông trời giúp ta, loại khinh công Tuỳ Phong này, rất phù hợp để ta tu luyện. Nếu như ta sớm học được loại khinh công này, kể cả là cảnh giới thứ nhất, giết năm tên bọn chúng dễ như trở bàn tay!”

Trong mắt Lâm Phi lóe lên sự hưng phấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.