Bá Vương Vũ Trụ

Chương 15




Hai năm sau.

Ngoài cửa vang lên tiếng pháo đùng đùng không dứt, nhưng Phó gia lại im phăng phắc. Phó lão gia ngồi trên sofa. Trước mặt là màn hình TV vẫn còn đang sáng, nhưng đang chiếu tiết mục gì thì ông cũng không biết.

“Ông nội, con về rồi.” Ngoài cửa vang lên tiếng của Phó Quân Nhã. 

“Ông nội Phó.” Cố Hữu đi theo sau lưng Phó Quân Nhã.

Cố Hữu năm nay mười chín tuổi. Mới có hai năm mà Cố Hữu đã cao gần một mét tám mươi bảy. So với hai năm trước, bây giờ anh đã ra dáng của một thiếu gia nhà giàu hơn rồi.

“Về là tốt rồi, trong bếp có trái cây đã gọt sẵn, nếu muốn ăn thì xuống lấy.” Phó lão gia nhìn hai người họ gật đầu. 

Nói xong, Phó lão gia lại nhắm mắt.

Phó Quân Nhã cắn môi, đem treo túi xách lên kệ, cười với Cố Hữu một cái rồi đi về hướng nhà bếp. Cố Hữu gỡ khăn chàng cổ ra, cận thận treo trên móc, sau đó đi tới bên cạnh Phó lão gia, cười nói:

“Ông nội Phó đang xem gì đấy?” 

Phó lão gia trợn mắt, liếc nhìn Cố Hữu một cái rồi “Hừm”.

“Chỉ là muốn có chút tiếng động trong nhà.”

“Mấy ngày nay ông nội cứ bảo đến tìm ông, nhưng dường như ông ấy cứ bận suốt.” Cố Hữu chợt nhớ ra, liền nói. 

“Ta biết ông già kia bận rộn, việc gần đây khá nhiều. Cháu nói xem lớn tuổi như vậy rồi, an phận về nghỉ hưu tốt biết mấy, việc gì phải tiếp tục ngồi lại vị trí đó. Mệt chết đi được.” Phó lão gia càm ràm.

“Ông nội dạo này cũng hay đề cập tới chuyện nghỉ hưu. Ông nói đến lúc đó, ngày nào cũng tới tìm ông nội Phó đánh cờ.” Cố Hữu cười.

“Cực phẩm cờ tướng như ông cháu mà cũng muốn ngày ngày cùng ta đánh cờ? Muốn ta tức chết à? Hơn nữa nha đầu An Nhiên nhà ta cũng là…” Phó lão gia bỗng dừng lại, sắc mặt có chút thay đổi. 

“Đúng vậy đó, An Nhiên đánh còn tệ hơn ông nội cháu nữa.” Cố Hữu dường như không nhận ra điều bất thường, cười dịu dàng và nói.

Tay Phó lão gia hơi cứng, ánh mắt lại tập trung về phía màn hình TV. TV vẫn đang phát tin tức, nhưng những điều này không hề liên quan gì đến ông.

“Vẫn chưa có tin tức gì sao?” Cố Hữu sờ bàn cờ trước mặt, giọng có phần lo lắng. 

Sắc mặt Phó lão gia không thay đổi, nhưng ngực đã bắt đầu nhấp nhô cao hơn. Cố Hữu gần như đã hiểu ra. Anh đã sớm đoán được đáp án, chỉ mà mỗi lần qua đây đều hỏi thăm vậy thôi.

Phó Quân Nhã đứng trong bếp hít một hơi thật sâu, vỗ vỗ vào mặt mình. Cô cầm điện thoại lên nhìn, lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười, sau đó bưng trái cây ra.

“Trái cây trông rất tươi nha.” 

Cố Hữu cười nhạt, Phó lão gia không đụng tới một miếng trái cây nào.

Nếu là An Nhiên thì chắc chắn con bé sẽ nói: “Trái cây hôm nay trông có vẻ không ngon, haiz, lão gia không nên ăn thì hơn.”

Cả Phó gia, chỉ có mình con bé đó là không biết lớn nhỏ với mình thôi. Nhưng bây giờ nó lại bặt vô âm tín. Hai năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không ai trong số họ biết cả. 

Phía trường Thợ Săn đã lan toả tin tức. Tám người đi lần này, ngoài Từ Chính, Vạn Lỗi và Phó Quân Hoàng ra thì tất cả đều bị thương, trong đó có ba người suýt mất mạng ở Venezuela. Lão gia từng nghĩ sẽ dùng quyền lực cá nhân để đi điều tra chuyện này. Nhưng ông phát hiện, dường như tất cả nguồn nhân lực được ông phái đi đều không điều tra ra được.

Mấy người trong đội U Linh dường như chỉ có một trạng thái. Bất kể là bọn họ hỏi gì thì câu trả lời của mấy người họ cũng chỉ có một. Họ đành phải ra về với vẻ mặt u ám vì thất bại. Ba người kia cũng không hỏi thăm được gì, họ chỉ biết im lặng mà thôi.

Còn về phía Phó Quân Hoàng, dĩ nhiên là anh càng không nói. Hai năm qua, số lần mà anh nói chuyện có thể đếm trên đầu ngón tay, số lần anh về nhà cũng ít dần, thậm chí ở lại U Linh cả năm. 

Phó lão gia không thể quên được. Sau khi Quân Hoàng về nhà, anh ở trong phòng của mình và An Nhiên suốt mấy ngày mấy đêm, không ăn không uống, không nói năng gì, chỉ nhốt mình trong phòng thôi. Lúc đó, anh khiến cho cả Phó gia lo lắng chết được. Ngay cả Phó Văn An cũng gấp rút quay về, thế nhưng Quân Hoàng vẫn nhốt mình trong phòng, không làm gì cả.

Cho đến khi, Phó lão gia ra lệnh cho người dỡ cửa phòng, kêu tất cả tránh đi, chỉ một mình ông vào trong. Trong phòng không rối tung lên như ông nghĩ, ngược lại còn được quét dọn rất sạch sẽ. Lúc ông bước vào, Phó Quân Hoàng đang ngồi trên giường, xếp đồ của An Nhiên. Gương mặt nguội lạnh kia không hề có một chút biểu cảm, đôi mắt đen kịt của anh khiến tim Phó lão gia đau thắt.

Phó lão gia bước vào, Quân Hoàng tỏ ra như không nhìn thấy ông, anh tiếp tục gấp quần áo. Phó lão gia phát hiện trên giường chất rất nhiều quần áo. Dường như, anh đã lục hết tất cả quần áo từ trong tủ ra, gấp lại rồi mở ra, mở ra rồi gấp lại. 

Lão gia thở dài ngồi xuống giường. Lúc vừa ngồi xuống, ông phát hiện lông mày Quân Hoàng nhướng lên, nhưng ánh mắt chỉ vội lướt qua rồi thôi. Anh không nói gì, lấy tay phá tung chồng đồ bên cạnh lão gia ra, sau đó lại gấp lại.

Lão gia im lặng hồi lâu. Ông nhìn thấy Quân Hoàng cứ mở rồi gấp, gấp chuẩn còn hơn quần áo trong trung tâm thương mại bày bán, nhưng Quân Hoàng vẫn cứ cảm thấy không được mắt.

“Quân Hoàng, chúng ta ngồi lại nói chuyện một cách tử tế đi.” Lão gia thở dài. 

Anh dừng lại, gật đầu, không nói gì cả, rồi lại tiếp tục gấp quần áo.

“Ta không hỏi con chuyện gì đã xảy ra, cũng không hỏi con An Nhiên ra sao. Bây giờ, con chỉ cần sống tốt là được, ta không hỏi bất kì điều gì nữa.”

Lão gia rõ ràng nhận ra, lúc ông nhắc tới tên An Nhiên, cả người anh đơ cứng. Dù chỉ trong phút chốc thôi nhưng vẫn bị lão gia phát hiện. 

“Con có thể nghĩ tiêu cực. Ta cho phép con ở nhà mấy ngày. Đúng lúc cấp trên cho nghỉ, khoảng thời gian này, con hãy suy nghĩ cho thật kĩ đi.” Lão gia nói xong thì quay người ra khỏi phòng.

Lúc ra tới cửa, ông còn nói thêm một câu: “Ta không quan tâm giữa hai con xảy ra chuyện gì, chỉ cần con đem nha đầu về cho ta thì coi như mọi chuyện đã được giải quyết.”

Lão gia đi, ông cho người lắp cửa lại. Quân Hoàng vẫn nhốt mình trong phòng, không ra khỏi cửa nửa bước. Sau khi lão gia ra khỏi phòng, ông dựa người lên bức tường ngay hành lang. Từ Tịnh Ngưng thấy vậy vội chạy qua, sốt ruột định hỏi thăm mấy câu, nhưng chưa kịp lên tiếng thì bị lão gia ngăn lại. 

“Đừng hỏi gì cả, không lâu đâu, thằng bé sẽ ổn thôi.” Sau khi nói xong, lão gia đi thẳng về phòng mình.

Đúng thật, chưa tới hai ngày thì Quân Hoàng đi ra khỏi phòng. Nhưng kể từ lúc đó, không một ai có thể mở được cửa của căn phòng. Quân Hoàng đã khoá cửa phòng lại.

Từ lúc Phó Quân Hoàng ra khỏi phòng, anh vẫn không có gì thay đổi, ngoài việc ăn nói chẳng ra làm sao thì tất cả đều như trước. Anh chỉ là trở về dáng vẻ trước khi hắn mười ba tuổi mà thôi. 

Lão gia thở dài, đã hai năm rồi mà vẫn không có tin tức gì của nha đầu An Nhiên, có phải con bé đã… chết thật rồi không? Trường Thợ Săn chỉ đưa ra câu trả lời là An Nhiên đã anh dũng hi sinh. Thứ bọn họ đem về chỉ là bộ thường phục mà An Nhiên mặc lúc đi, ngoài ra thì không có gì cả.

“Ông nội Phó, không còn sớm nữa, cháu về trước nhé.” Cố Hữu thấy sắc mặt Phó lão gia có chút khó coi nên đứng dậy từ biệt.

“Sao thế, không thể ở lại chơi với lão già này thêm chút nữa à?” Phó lão gia thở dài. 

“Ông nội Phó, ông nghỉ ngơi đi nhé.” Cố Hữu cười, “Nghỉ ngơi mới có tinh thần làm những chuyện mình muốn làm.”

“Đi đi, đi đi, kể từ khi nào mà ngay cả cháu cũng trở nên lắm lời thế.” Lão gia khoát khoát tay.

“Bởi vì cháu phải thay An Nhiên chăm sóc ông.” Cố Hữu nói xong câu này, cười ha ha rồi quay đầu đi. 

“Ông nội, cháu đi tiễn anh Cố.” Phó Quân Nhã dù có chút gượng gạo nhưng vẫn nở nụ cười.

Lão gia không phản ứng, ông chỉ khoát khoát tay.

Phó Quân Nhã cười vui vẻ tiễn Cố Hữu đến cửa. Cố Hữu lịch sự cười lại. Nhưng lúc đi tới cửa, Phó Quân Nhã không định quay người đi vào nhà. Cô đứng đó, ánh mắt đăm đăm về phía Cố Hữu, dường như cô đang định nói điều gì. 

“Sao thế? Có chuyện gì muốn nói sao?” Cố Hữu cười.

Hai năm trước, Phó Quân Nhã chuyển trường đến Ngân Dực, hơn nữa còn chuyển đến lớp 7, lớp Cố Hữu đang theo học. Biết nhau suốt hai năm qua, dù Cố Hữu không thích cô, nhưng ít nhất cũng không ghét.

Ít nhất, giữa cô và An Nhiên cũng có là quan hệ người nhà với nhau. Phó Quân Nhã có chút bối rối, gương mặt xinh đẹp kia bỗng đỏ ửng lên. 

“Haha, anh Cố, chuyện là, hôm nay em nhận được một bức thư tỏ tình, nhưng mà, nhưng mà em không biết…”

“Không biết nên xử lí thế nào, đúng không?” Cố Hữu cười.

“Anh Cố, em thấy anh nhận thư tình nhiều lắm mà, vậy anh giải quyết thế nào? Trả lời từng người một luôn sao?” Phó Quân Nhã gật đầu, sau đó nhìn chằm chằm Cố Hữu. 

“Không phải là thư mà cô gái anh thích viết thì anh sẽ không xem.” Cố Hữu mỉm cười lắc đầu.

“Vậy… vậy ý là nói, trước giờ anh Cố đều không đọc những bức thư đó, đúng không?” Phó Quân Nhã ngạc nhiên.

“Không đọc.” Cố Hữu gật đầu. 

“Vậy em…” Phó Quân Nhã có chút thất vọng, cắn chặt môi.

“Nếu như người viết lá thư tỏ tình này cũng là người Tiểu Nhã thích, vậy thì em có thể trả lời thư của anh ta.”

“Ồ.” Cô cúi mặt xuống, bức thư vẫn còn cầm trong tay từ nãy đến giờ. 

Thấy cô không còn chuyện gì nữa, nói xong câu này thì Cố Hữu choàng khăn lên, vẫy tay tạm biệt cô rồi quay đi. Cái khăn choàng cổ này đã hai năm rồi mà anh chưa đổi. Năm nay là năm thứ ba rồi. Một cái khăn choàng, choàng tận ba năm.

Phó Quân Nhã nhìn lá thư đang cầm trên tay, đột nhiên cảm thấy bản thân thật buồn cười. Cô nhìn qua thùng rác trước cửa, thẳng tay ném vào thùng, lấy bình tĩnh, đi vào nhà. Trước giờ, anh không đọc thư người khác gửi. Vậy mà, tháng nào cô cũng vắt óc suy nghĩ viết cho anh một loạt, lại còn cẩn thận, lén lút gửi cho anh, thật buồn cười mà.

Phó An Nhiên đã mất tích hai năm nay rồi. Ngay cả phía Venezuela cũng đã xác nhận tin cô tử vong, nhưng Phó gia lại không cho công bố tin này, cũng không cho chứng minh nó là thật. Những chuyện nhỏ nhặt này đối với Phó gia mà nói, chỉ là một chuyện có thể giải quyết trong một câu nói. 

Cô chỉ là không hiểu rõ lí do tại sao.

Phó An Nhiên rõ ràng đã chết, đã không còn nữa, tại sao Phó gia lại cứ luôn nhớ đến cô. Ngay cả Cố Hữu cũng vậy, đến bây giờ Cố Hữu vẫn không phát hiện ra điểm tốt của cô. Người sống sao lại không thể sánh bằng người chết chứ?

Người sống mãi mãi không thể sánh được với người chết. 

“Nhanh nhanh nhanh! Các người chưa ăn cơm sao! Các người muốn để tôi huấn luyện thật tốt mà!” Tại chỗ huấn luyện U Linh, một người đàn ông mặc đồ lính đứng giữa bãi tập giận dữ hét.

Binh lính bị ngã xuống hố xi măng cũng phải cố gắng bò lên để đuổi kịp những người phía trước. Năm trước, bộ đội đặc chủng U Linh gia nhập binh lính mới. Vì tuyển chọn huấn luyện viên kì này mà ba trăm người lúc đầu chỉ còn lại năm người, trong đó có Từ Chính, Vương Hào và Vạn Lỗi.

Vết thương hai năm trước của Vương Hào hồi phục rất tốt, dường như không kéo theo di chứng gì. Phó Quân Hoàng không nói gì, vẻ mặt lạnh như băng đứng giữa sân. Liệp Báo đứng ở chỗ cách Phó Quân Hoàng không xa. Hắn đứng nghiêm, mặt không biểu cảm. 

Nhìn thấy huấn luyện viên của tốp người này, Liệp Báo không khỏi nhớ tới mọi chuyện xảy ra ở trường Thợ Săn. Chân của hắn do không được cứu kịp thời, lại còn bị ngâm trong nước một khoảng thời gian dài nên đã để lại di chứng. Bây giờ, mỗi khi mưa xuống là chân hắn lại đau nhức dữ dội.

Đúng ra hắn đã xuất ngũ, nhưng bị Phó Quân Hoàng ép ở lại, cấp trên bất lực, chỉ đành thuận theo.

“Dã Lang, anh không thể dịu dàng một chút với chúng tôi sao? Gương mặt điển trai như vậy mà lúc nào cũng đùng đùng sát khí, thật không hay.”  Kết thúc buổi huấn luyện, Sấu Hầu nhảy đến bên cạnh người đàn ông đứng giữa sân, cười haha và nói. 

Dã Lang là người mới nhậm chức của bộ đội đặc chủng U Linh, thuộc bên nhảy dù. Vị trí mà hắn đang đảm nhiệm chính là vị trí của An Nhiên.

Những binh linh mới đều biết họ đã từng đảm nhiệm chức Phó đội trưởng. Nhưng đối với những nhân viên của U Linh, vị trí của An Nhiên không ai có thể thay thế. Một người đàn ông vừa ngạo mạn vừa bất tài thì không có bất cứ lí do gì, không có bất cứ năng lực gì để hiên ngang ngồi ở vị trị của tiểu quái vật cả.

Không ai phục hắn, không ai nghe lời hắn, thậm chí cũng không có ai xem hắn ra gì. Đối với nhân viên nhảy dù, trước giờ U Linh đều không hoan nghênh. Chỉ là, huấn luyện viên của bọn họ từ đầu đến cuối không nói một câu. Chỉ là sau khi binh nhảy dù gia nhập, sát khí toả ra trên người huấn luyện viên ngày càng dữ dội, biểu cảm cũng lạnh lùng hơn, ngay cả lời nói cũng ít đi. 

Các thành viên U Linh không biết hai năm trước đã xảy ra chuyện gì. Liệp Báo và Ngốc Ưng sau khi trở về không còn cãi nhau nữa. Một Ngốc Ưng lắm lời cũng trở nên ít nói. Hai năm qua, hắn cắm đầu học tập, rèn luyện, còn Liệp Báo chỉ biết đứng nhìn.

Trong suốt hai năm qua, bọn họ không còn nhìn thấy bóng dáng của Ngân Lang nữa, không hề.

Một chiếc xe chầm chậm dừng phía trước một khách sạn cao cấp. Lúc Môn Đồng định mở cửa thì bị người đàn ông từ trên ghế phụ lái đi xuống ngăn lại. Bốn người bước xuống, đứng nghiêm ở bốn góc của chiếc xe. Sau khi chắc chắn đã an toàn, họ mới gật đầu ra hiệu cho người đàn ông đang mặc đồng phục quản gia và đeo găng tay trắng. 

Người đàn ông trung niên kia chỉnh lại quần áo và tháo găng tay, sau đó bước tới trước xe, mở cửa, cung kính nói:

“Tiểu thư, chúng ta đến rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.