Ba Tuần Ở Paris

Chương 7




Thúy Kiều lo lắng vắt cái khăn, sau đó đắp lên trán của Thúy Vân. Thúy Vân từ lúc té xuống sông đến giờ cứ nóng sốt mãi không hạ khiến Thúy Kiều không tài nào ngồi yên. Hoạn Thư đứng một bên đầu giường cũng nôn nóng nhíu chặt mi, trên tay bê một thau nước đã lạnh.

“Bây giờ làm sao đây? Đại phu nói là Thúy Vân không sao nhưng...”

Dường như sực nhớ ra chuyện gì, Hoạn Thư nhìn quanh một vòng mới hỏi nhỏ Thúy Kiều: “Vân Du... chính là Thúy Vân đúng không? Là tiểu muội của cô, đúng không?”

Thúy Kiều ngạc nhiên nhìn Hoạn Thư, ngẫm ngẫm một hồi thì gật đầu, còn tranh thủ hỏi thêm: “Sao cô lại biết?”

“Không, ta chỉ hơi nghi ngờ thôi! Không ngờ là thật!”

Ngay từ lúc dẫn Thúy Vân cùng Từ Hải đến Chiêu Ẩn Am, Thúy Vân ngồi sau ngựa của Hoạn Thư, nàng đã cảm nhận được điều này! Dù cho có là thư sinh công tử đi nữa cũng không thể mềm mại yếu ớt thế kia, chưa kể nếu chú ý kĩ còn nhận ra nơi ngực Thúy Vân có hơi khác thường! Chỉ có Từ Hải ngốc mới không biết!

Hoạn Thư thấy Thúy Kiều vì lo lắng mà một đêm không ngủ, gương mặt hơi trắng xanh mới gọi nàng lại: “Thúy Kiều, cô nghỉ ngơi một tí đi, để Thúy Vân đó ta chăm cho!”

Quả thật Thúy Kiều đã thở không ra hơi nên đành để Thúy Vân lại cho Hoạn Thư chăm sóc hộ, còn nàng thì đi về phòng nằm nghỉ một tí. Trong phòng chỉ còn lại Hoạn Thư cùng Thúy Vân đang mê man trên giường, Hoạn Thư thay khăn một lần nữa cho Thúy Vân mới nhẹ nhàng đóng cửa phòng, bê thau nước lạnh kia xuống dưới lầu. Cửa phòng vừa đóng, cửa sổ mở ra, một bóng người nhanh nhẹn nhảy vào. Người kia đến bên giường của Thúy Vân, nhìn nàng một hồi lâu mới thở dài rồi chầm chậm ngồi xuống.

Từ Hải gỡ cái khăn ướt đang đắp trên trán Thúy Vân xuống, áp trán của mình lên, thấy người nàng cứ hâm hấp nóng, gương mặt nhỏ cũng đỏ ửng lên thì kéo tay áo của Thúy Vân ra để lộ cổ tay mảnh khảnh, tay nhấn nhẹ truyền một ít chân khí vào cho Thúy Vân. Ban đầu nàng hơi nhăn mặt không yên nhưng một lúc sau đã thở đều đều lại.

Cũng không nhớ bao lâu rồi mới được ngồi gần Thúy Vân thế này khiến Từ Hải luyến tiếc không muốn đứng lên, cứ ngồi trên giường, lát sau còn tháo giày, sau đó nằm xuống bên cạnh Thúy Vân, im lặng nhìn nàng ngủ, bản thân mình ngủ quên khi nào cũng không hay.

Lúc Hoạn Thư sắp trở lại phòng, Trần Đông đã đứng sẵn bên ngoài, ra hiệu cho nàng đi theo mình. Hoạn Thư khó hiểu nhưng vẫn đi theo, trước khi đi vẫn không an tâm muốn nhìn xem Thúy Vân thế nào rồi, không ngờ Trần Đông lại ra tay ngăn cản: “Cứ để tiểu tử đó ở yên trong phòng đi! Từ Hải đang ở đó, không có chuyện gì đâu!”

“Từ Hải? Huynh ấy vào khi nào?”

“Khi nãy lúc nàng vừa rời đi!”

“Nhưng mà...”, Hoạn Thư muốn nói, nhưng mà cô nam quả nữ ở cùng một phòng...

Dường như hiểu được sự lo lắng của Hoạn Thư, Trần Đông cười nhẹ: “Không sao đâu, trước khi gặp mọi người, hai người ấy đêm nào cũng ngủ cùng phòng mà!”

Hoạn Thư mím môi không nói, Trần Đông lại nói tiếp: “... Từ Hải yêu Vân tiểu tử!”

Phía sau không còn tiếng bước chân đi theo nên Trần Đông cảm thấy lạ, vừa quay lại đã thấy gương mặt tái mét lúc đỏ lúc xanh của Hoạn Thư. Nàng ấy lấy tay che miệng lại, thảng thốt không nói nên lời. Từ Hải đâu biết Thúy Vân là nữ nhi, vậy mà vẫn yêu thì khác nào hắn ta... đoạn tụ???

“Này... Từ Hải... huynh ấy... huynh ấy...”

Nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu chết người kia của Hoạn Thư, Trần Đông lại gần trước mặt nàng, nhân lúc Hoạn Thư đang không chú ý mà áp sát xuống, tay dùng phiến quạt đập nhẹ lên trán nàng: “Hắn đâu có đoạn tụ, chỉ có hắn nghĩ thế thôi!”

Lần này thì Hoạn Thư còn kinh ngạc hơn gấp bội, sao Trần Đông lại biết được? Hoạn Thư nàng vừa mới xác định được cách đây không lâu, riêng Trần Đông thì xem ra đã biết rất sớm nên không có tí gì là ngạc nhiên cả, hắn rất bình tĩnh mà nói. Trần Đông biết thân phận thật của Thúy Vân rồi?

“Cứ để bọn họ ở bên cạnh nhau đi! Nàng đi ra ngoài cùng ta một lát!”

Bấy giờ Hoạn Thư đã bắt đầu trấn an bản thân, tiếp tục nâng bước đi theo Trần Đông. Ngẫm lại mới thấy, đúng là Từ Hải rất quan tâm tới Thúy Vân, không giống kiểu huynh đệ thân thiết mà chính là quan tâm cực kì sâu sắc, không biết Thúy Vân có nhận ra hay không?

“...Mấy hôm nay... hai người đó có vẻ rất lạ!”

“Ừm! Lạ hay không thì ta không biết, nhưng mà ta với nàng có chuyện phải làm rồi!”

Trần Đông nói xong đã nhón chân phóng đi mất, ban đầu Hoạn Thư còn ngây ngốc đực mặt ra, rất nhanh sau đó đã đuổi theo Trần Đông. Cả hai người bọn họ đang quay lại chỗ khách điếm ban tối khi cả bọn đi qua, nơi mà Hoạn Thư nhìn thấy vị vương gia kia.

Trở lại với không khí náo nhiệt bên ngoài, trong phòng rất yên tĩnh, chỉ nghe hơi thở có phần yếu ớt của Thúy Vân. Nàng khẽ nâng mí mắt, mơ hồ nhìn không rõ xung quanh, chỉ có cảm giác dường như đang được ai đó bảo bọc lấy. Mùi hương này khá quen thuộc khiến Thúy Vân không nghĩ ngợi nhiều, vòng tay qua nhẹ nhàng ôm lấy người kia, đến khi tỉnh táo hơn chút nữa, nàng nhận ra đây là Từ Hải nhưng cũng lười ngồi dậy, chỉ muốn giữ yên như thế một chút.

Giữ yên không được, Thúy Vân đành phải khều khào gọi Từ Hải, giọng nói của nàng khản đặc: “Từ Hải...”

“Ta ở đây, khó chịu ở đâu à?”

“Nước...”

Từ Hải vội buông Thúy Vân ra, rót cho nàng một cốc nước, bê đến tận giường, nhẹ nhàng nâng Thúy Vân ngồi dậy. Thúy Vân không ngồi vững, đành dựa hẳn vào người Từ Hải, uống nước xong, nàng mới yếu ớt nói được vài câu: “Ai cứu ta lên vậy?”

“Ta nhanh tay mới kịp cứu ngươi lên, nằm nghỉ thêm một tí đi, có muốn ăn gì không?”, Từ Hải đặt cốc nước qua một bên, lấy khăn lau sạch mồ hôi đang ướt đẫm trên trán nàng đi, tay kia giữ chặt vai kéo Thúy Vân vào trong lòng mình. Thúy Vân nằm yên không nhúc nhích, hơi thở nặng nề, môi trắng bệch, khe khẽ lắc đầu: “Ta muốn ngồi, mọi người đâu rồi?”

“Chắc đang đi mua vật dụng ở ngoài chợ rồi, ta cũng không rõ!”

Thúy Vân không hỏi nữa, hơi nhích người mình lên tựa sát vào lồng ngực Từ Hải.

Nàng hít nhẹ vài hơi, tham lam giữ lấy Từ Hải... Sau này nếu Từ Hải trở thành tỉ phu của nàng rồi, nàng đâu thể có hành động như thế này được!

Nàng quen Từ Hải khi nào nhỉ? Lần đầu tiên gặp nhau chính là lần các nàng lên chùa Hổ Bào. Vị tiểu sư phụ tuổi tuy nhỏ nhưng đã rất điềm đạm, cực kỳ có phong phạm, làm việc rất nghiêm túc. Hình ảnh của Từ Hải khi còn nhỏ lúc đang tu tập trên chùa Hổ Bào như đang sống dậy, Thúy Vân cười cười nhìn vị tiểu sư phụ đầu trọc lóc đang ngồi tĩnh lặng dưới dòng thác đổ kia, không hiểu nhìn thế nào cũng khá đáng yêu!

Lúc nghe Thúy Kiều kể về Từ Hải, Thúy Vân không hình dung ra được, chỉ biết có một nam nhân từng rất yêu tỉ ấy, yêu đến nỗi tính mạng của mình cũng giao cho tỉ ấy định đoạt. Bất giác nàng nghe thấy tiếng đàn quen thuộc vang lên. Thúy Vân xoay người đi tìm nơi phát ra âm thanh ấy thì trông thấy Từ Hải đang nắm chặt tay đại tỉ Thúy Kiều, sau đó ôm siết tỉ ấy vào trong lòng, vẻ mặt tiếc thương cùng sủng nịnh vô hạn. Hai người bọn họ nắm tay dắt nhau ra khỏi thanh lâu, một cơn gió thổi ngang khiến tóc Thúy Kiều rơi xuống trán, Từ Hải đưa ngón tay cẩn thận vén lên. Thúy Kiều cười cười, nụ cười hạnh phúc, đầu tựa lên vai Từ Hải, cả hai lại tiếp tục đi...

Trái tim trong lòng ngực nàng hơi nhói lên, Thúy Vân muốn quay đầu đi nơi khác, không hiểu sao chân vô thức bước đi theo bọn họ. Cả hai cùng nhau đi vào một căn nhà thuộc dạng trung lưu. Thúy Vân nhìn cánh cổng đang đóng chặt kia, tay vừa muốn đẩy cửa bước vào thì có một người bước ra. Người đó thân hình to lớn, tóc phía sau được buộc chặt đơn giản bằng vải lụa tôn lên khí chất anh hùng, trên vai đeo túi hành lí, dường như sắp rời đi. Thúy Vân vội trốn sang một bên, tim lỗi vài nhịp, chỉ sợ Từ Hải nhìn thấy mình nhưng dường như Từ Hải cùng Thúy Kiều không ai thấy nàng cả.

Thúy Kiều khóc, đôi mắt xinh đẹp đẫm lệ, dù có nài nỉ thế nào Từ Hải cũng nhất quyết phải ra đi. Nhìn theo bóng lưng to lớn vững chắc ấy, Thúy Vân không kìm được nước mắt, cánh tay vươn ra muốn níu Từ Hải lại, chỉ là nàng không làm được. Từ Hải thản nhiên xoay người đi tới hướng của Thúy Vân, nàng không biết phải làm gì, chỉ có thể đứng yên nơi đó...

Đi tới trước mặt Thúy Vân, Từ Hải bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt chính trực luôn tĩnh lặng như nước mùa thu nhìn thẳng vào Thúy Vân, sau đó hắn lại hơi cụp mắt xuống, đôi mắt xẹt qua tia trống vắng thất vọng. Tay Thúy Vân túm lấy ống tay áo Từ Hải như một thói quen, nào ngờ nàng cánh tay càng lại xuyên qua túi hành lí của Từ Hải. Nàng thẫn thờ, tay che miệng, nghẹn ngào gọi: “Từ Hải...”

Hắn không bước đi nữa, đầu quay về phía sau tìm kiếm một thứ gì đó, vô tình nhìn thấy Thúy Kiều thì nở nụ cười với nàng, dứt khoát cưỡi ngựa đi một mạch không hề lộ vẻ tiếc nuối.

Thúy Vân đứng nhìn nước mắt mình rơi xuống đất rồi vỡ ra. Chẳng lẽ nàng chết rồi? Nàng đang ở đâu đây? Sao lại có những chuyện này...?

Tiếng trống vang trời khiến Thúy Vân phải ngẩng đầu lên, vừa ngẩng đầu lên nàng đã thấy Từ Hải quay lại, chỉ khác là lần này trên người hắn mặc áo giáp vàng, hông đeo kiếm ngọc, cưỡi trên con chiến mã to khỏe trở về, sau lưng là mười vạn đại binh, sĩ khí ngút trời, cờ tung bay phấp phới.

Từ Hải quay về đón Thúy Kiều, nàng ấy được tôn lên làm phu nhân, được Từ Hải yêu thương hết mực. Từ Hải giúp Thúy Kiều trả thù những người đã từng làm khổ nàng, từng người một, Mã Giám Sinh, Tú Bà, Bạc Bà, Bạc Hạnh, ngay cả Hoạn Thư cũng không ngoại lệ, bị đánh cho nhừ tử, nửa sống nửa chết mới được buông ra...

Thúy Vân đứng giữa đại sảnh to lớn, dường như nàng đã nhận ra xung quanh không ai thấy được nàng cả, đối với họ, Thúy Vân chỉ như không khí vô hình. Nàng dại đi nhìn khung cảnh đầm ấm hạnh phúc phía trên, Thúy Kiều ngã đầu vào vai Từ Hải, Từ Hải thì cầm chặt tay Thúy Kiều.

Nàng có quyền gì mà đau khổ chứ?

Từ Hải là cái gì của nàng? Thiên mệnh sắp xếp cho Từ Hải cùng Thúy Kiều gặp nhau, đâu phải gặp nàng...

Từ Hải yêu Thúy Kiều, không có yêu nàng.

Thúy Vân vừa nhắm mắt lại, cố để vẻ mặt mình bình tĩnh, vừa mở mắt ra đã thấy Hồ Tôn Hiến đang trò chuyện cùng Thúy Kiều, không khí rất vui vẻ. Thúy Kiều gật đầu đồng ý, đăm chiêu suy nghĩ gì đó, đến khi gặp Từ Hải thì nhỏ nhẹ khuyên nhủ...

“Đầu quân cho triều đình, chàng sẽ là một vị tướng, không cần phải trốn, cũng không còn là đối tượng bị triều đình truy nã nữa... Khi ấy chúng ta có thể quang minh chính đại mà trở về nhà, nơi thiếp đã sinh ra và lớn lên!...”

Ban đầu Từ Hải không chịu, chẳng hiểu sao sau nhiều ngày bị Thúy Kiều thuyết phục, hắn lại gật đầu, đồng ý. Thúy Vân có linh cảm không lành, thà rằng Từ Hải cùng Thúy Kiều cứ hạnh phúc bên cạnh nhau đi, cứ cười nói với nhau đi, nàng không có ý kiến đâu, nàng chỉ đứng một bên nhìn cũng được, nhưng Từ Hải, đừng, huynh đừng đ...

Ngàn vạn mũi tên phóng tới, cho dù Từ Hải có dùng hết sức chống đỡ cũng không xoay chuyển được gì. Nàng tận mắt trông thấy từng mũi tên cắm lên vai hắn, cắm vào trước ngực, tên càng lúc càng nhiều, đôi mắt tràn đầy ánh sáng của Từ Hải cũng dần tắt lịm đi, máu đỏ tươi nhỏ giọt... Mũi tên đâm xuyên lớp áo giáp, chẳng bao lâu sau, hơn chục mũi tên đã ghim chặt vào hình dáng cao lớn quen thuộc kia...

“Từ Hải, Từ Hải, huynh tỉnh dậy đi, huynh mau chạy đi...”

Thúy Vân dùng hết sức nhổ mũi tên cắm trên người hắn ra, mặc kệ cho làn tên đang bay như vũ bão tới, nàng nhất định không chịu đi. Từ Hải còn ở đây, nàng sẽ không đi. Lại nghe có âm thanh ra lệnh từ phía sau, Thúy Vân xoay người lại chắn trước mặt Từ Hải. Làn tên đen kịt phóng xuống, Thúy Vân mở to mắt nhìn chằm chằm mũi tên sắc bén đâm thẳng về phía của nàng...

Rõ ràng rất sợ nhưng dường như phía sau truyền tới hơi ấm quen thuộc của một người khiến lòng Thúy Vân kiên định hơn rất nhiều, chân không hề chùn bước, vẫn đứng yên tại chỗ.

Mũi tên ấy xuyên qua người Thúy Vân, lại cắm trúng vào người Từ Hải.

Hắn hơi khụy xuống, bất giác lại cười to, máu từ khóe môi tràn ra. Tim Thúy Vân như bị từng nhát dao cứa ra làm đôi. Tại sao giữa giờ phút sinh tử này, bóng dáng Từ Hải lại cô đơn như vậy? Nàng tuyệt vọng nén nước mắt, tay ôm chặt lấy hắn, ôm rất chặt.

Từ Hải, có ta ở bên cạnh huynh này...

Hơi thở của Từ Hải yếu dần, bộ giáp bạc đã chuyển sang màu đỏ sẫm, đầu hắn hơi ngục xuống, dù bao nhiêu mũi tên được bắn xuống, bóng dáng của hắn vẫn như vậy, dường như không thứ gì có thể lung lay được...

Không có huynh, ai sẽ bảo vệ ta, ai sẽ nắm chặt lấy tay ta, ai sẽ ở bên cạnh ta mỗi khi cần... Không có huynh, chắc sẽ thiếu vắng một thứ gì đó, rất quan trọng...

Từ Hải, đừng chết có được không, ta sợ, sợ cảm giác chơi vơi không có ai ở phía sau lưng lắm...

Có một sức lực vô hình nào đó kéo Thúy Vân đi, dù cho nàng có vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được. Từ Hải, huynh không thể chết, huynh không thể chết được... Tiếc là cho dù Thúy Vân có làm gì đi chăng nữa, nàng cứ bị sức mạnh vô hình kia kéo trở về. Bóng Từ Hải càng lúc càng xa dần...

“Từ Hải...”

“Vân Du, ta ở đây, Vân Du?”

“Từ Hải...”, Thúy Vân trong cơn mê man vẫn cứ gọi tên Từ Hải, nước mắt nàng rơi xuống liên tục, ướt đẫm cả cổ áo, ngay cả lồng ngực của Từ Hải đang ôm Thúy Vân cũng không khô nổi. Nàng nghẹn ngào, tuyệt vọng nỉ non gọi tên hắn: “Từ Hải...”

Thúy Vân nấc lên, đôi mắt nặng nề muốn mở nhưng không đủ sức, cảm thấy xung quanh thật lạnh lẽo làm sao, đâu còn nữa, đâu còn...

“Vân Du, đừng sợ, có ta ở đây với ngươi!”

Từ Hải không ngại ngùng nữa, mặc kệ tên tiểu tử này tránh hắn, Từ Hải cũng đem Thúy Vân ôm chặt vào lòng, tay vỗ vỗ vào lưng Thúy Vân, có như vậy nàng mới tỉnh dậy. Thúy Vân khó nhọc thở không ra hơi, nước mắt vẫn cứ tuôn ra không dứt được, khóe môi hơi run rẩy nhìn chằm chằm Từ Hải.

“Sao vậy? Mơ thấy ác mộng à?”

Đáp lại câu hỏi của Từ Hải, Thúy Vân dùng hết sức vung tay tát Từ Hải một cái rõ đau. Từ Hải ngơ ngác nhìn người trong lòng mình, dường như phát hiện ra lí do vì sao Thúy Vân phản ứng như thế nên vội buông ra, nào ngờ Thúy Vân lại không chịu buông, hai cánh tay bấu chặt lấy Từ Hải. Từ Hải không dám cử động, ngồi yên như tượng đá, chỉ sợ Thúy Vân nổi điên lại vung tay tát thêm một cái. Dạo này bỗng nhiên sợ bị tát...

Thúy Vân dần dần lấy lại bình tĩnh, giọng nói vẫn khản đặc: “Từ Hải, ta chưa từng thấy ai ngu như huynh.”

Từ Hải: “...”

Thúy Vân hít một hơi sâu, ngẩng đầu dậy, bàn tay nhỏ bé túm lấy cổ áo của Từ Hải, kéo hắn sát tới trước mặt mình: “Từ Hải, huynh không được yêu Thúy Kiều...”

Lần đâu tiên thấy Thúy Vân chủ động thân thiết với mình nên Từ Hải lúng túng không biết làm sao, cả gương mặt dần dần hồng lên, vừa định mở miệng làm hòa thì nghe Thúy Vân nói một câu xong cả gương mặt tái mét lại. Gương mặt hắn âm u như tu la sắp ra tay giết người, nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh mong manh của Thúy Vân, dùng vẻ mặt không thể hiểu nổi mà trừng nàng: “Vân Du, ngươi đang nói nhảm cái gì vậy?”

Thúy Vân mặc kệ Từ Hải làm gì, nàng lại nhớ tới bóng dáng đẫm máu lúc chết của Từ Hải thì nước mắt lại tuôn ra, từng giọt từng giọt lăn dài trên má.

“Không có... ý ta... ngoan, đừng khóc, ta...”

Từ Hải bất lực gào lên: “Ta nào có yêu Thúy Kiều cô nương?...”

Thúy Vân vẫn tiếp tục nức nở: “Huynh sẽ chết đó...”

Từ Hải: “...”

Hắn thở dài, ép Thúy Vân nằm xuống giường ngủ. Có phải té xuống nước xong bây giờ đầu óc có vấn đề rồi hay không?

“Không khóc nữa, ta không có yêu Thúy Kiều, càng không có chết, ngươi đang nói linh tinh cái gì vậy?”

Thúy Vân nằm lên lồng ngực của Từ Hải, cảm nhận được hơi ấm cùng nhịp tim quen thuộc vang lên bên tai, nàng mới yên lặng. Không có máu tanh, không có cung tên, không có không khí lạnh lẽo chết chóc...

Thấy Thúy Vân đã nằm yên, Từ Hải xoa xoa lưng cho Thúy Vân dễ ngủ, nào ngờ nàng ngóc đầu dậy, khuôn mặt như mèo con, dùng đôi mắt vừa đáng thương vừa dứt khoát nhìn hắn: “Từ Hải, huynh đừng yêu Thúy Kiều, ta...”

Nàng ngưng lại, cắn cắn môi, đắn đo một hồi mới nói hết câu: “Có ta yêu huynh là đủ rồi...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.