Ba Tuần Ở Paris

Chương 5




Trong một góc khuất ở cửa sau Vân phủ, có hai cái bóng ẩn mình trong chỗ tối, chỉ nghe thấy phía dưới tường bao có tiếng gió khe khẽ, nếu không chú ý rất khó nghe được tiếng người.

“Quả nhiên là vậy, từ sau lần đó ta đã nghi ngờ dụng tâm của ngươi! Vậy thì cả hai lần đều do ngươi sắp xếp người của Lưu Ly Các? Đào Nhi cũng do ngươi bắt?”

Gió thổi qua, một thanh âm trầm thấp bị gió cuốn theo.

“Dạ.”

“Ngươi to gan thật!”

“Thuộc hạ biết sai rồi!”

“Ai cũng có thể động vào, nàng ấy thì không được!”

“…”

“Nhớ kỹ đấy, nếu còn có lần sau thì bổn vương sẽ bỏ con cờ nhà ngươi!”

Giọng nói lạnh lùng vô tình biến mất trong bóng tối.

“Chủ nhân!” Giọng nữ run rẩy không giấu được vẻ sợ hãi.

Vân Tử Lạc, Vân Tử Lạc, lẽ nào ta muốn ngươi chết cũng không được?

Đã vậy đừng chống đối lại ta! Ta cũng tuyệt đối không giẫm vào giới hạn của ngươi!

Người đó đi rồi, một nữ nhi yểu điệu từ trong bụi rậm đi ra, gương mặt đầy phẫn nộ, chính là Vân Khinh Bình.

“Các chủ!” Một giọng nói già nua đợi sẵn trên con đường nàng ta qua.

“Hủy tất cả kế hoạch.” Vân Khinh Bình nghiến răng nghiến lợi.

“Thuộc hạ cũng đang định bẩm báo với người, những động tĩnh của thuộc hạ ở Nguyên Kinh đã bị Thừa Hoan các chủ phát hiện ra, không lâu nữa phải theo cô ta về Nam Xuyên.”

Vương trưởng lão cúi đầu nói.

“Hử? Thừa Hoan các chủ… Cô ta tới Nguyên Kinh rồi sao?” Sắc mặt Vân Khinh Bình hơi thay đổi, suy ngẫm một chút bỗng cảm thấy hơi sợ hãi.

Thừa Hoan các chủ, kẻ mạo danh đó, mình có gì phải sợ!

Ngọc của cô ta là giả, ngọc của mình mới là thật!

“Sau khi thuộc hạ về Nam Xuyên, các chủ phải tuyệt đối cẩn trọng, giữ kín thân phận của mình. Đã có những ai từng nhìn thấy miếng ngọc ấm này rồi?”

Vân Khinh Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Người trong Vân phủ đều biết, Hàn Lâm, còn cả…” Nàng ta thì thầm một cái tên.

“Ngài ấy cũng biết?” Sắc mặt Vương trưởng lão tái đi.

“Đúng vậy, có gì không ổn sao?”

“Các chủ, vậy thì có lẽ ngài ấy đã biết thân phận của người từ lâu rồi.” Vương trưởng lão khó khăn nói ra câu này.

Vân Khinh Bình ngẩn ra: “Ý ông là ngài ấy đã sớm biết ta là các chủ của Lưu Ly Các?”

Vương trưởng lão gật đầu.

Vân Khinh Bình đờ đẫn rất lâu.

“Các chủ phải hết sức thận trọng, người của tam đường và tứ đường đều sẽ ủng hộ người. Miếng ngọc ấm này bây giờ đã nhỏ máu nhận chủ, không cần quá lo lắng. Thuộc hạ cáo từ!”

Vân Khinh Bình chậm rãi đi vào Thụy Tường viện.

Lúc này, trong phòng chính tại Thụy Tường viện, có hai người đang đứng dưới cửa sổ.

“Tìm hết rồi à?” Vân Tử Lạc lẩm bẩm.

“Tìm hết một lượt rồi ạ, đều không có.” Đào Nhi có chút bực bội: “Hai người vừa vào cung là em đã theo ngay. Tiểu thư, cô bảo có phải đại tiểu thư đã thật sự làm mất ngọc ấm rồi không?”

“Em cũng tin lời vớ vẩn của tỷ ta à?” Vân Tử Lạc lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi môi hồng mấp máy: “Ngọc mất thì đền người!”

Ngọc của mẫu thân, sao có thể nói mất là mất chứ?

Đang mải nói thì có tiếng bước chân vụn vặt đi vào trong vườn. Một mình Vân Khinh Bình đi vào phòng chính, vừa nhìn thấy hai người đứng dưới cửa sổ đã hét toáng lên.

Có điều nàng ta bị Vân Tử Lạc kịp thời bước lên bịt miệng lại, mọi âm thanh đều bị nuốt xuống bụng.

Lúc này Sở Hàn Lâm đang làm việc trong thư phòng, là một thời cơ tốt!

Vân Tử Lạc không nói năng gì, soạt một cái, kéo cổ áo Vân Khinh Bình. Hai mắt Vân Khinh Bình trợn tròn, bèn giơ hai tay níu chặt lấy vạt áo nàng.

“Tiểu thư, không có!” Đào Nhi bước tới lục soát một lượt: “Không có trên người cô ta!”

“Ngọc ấm đâu?” Vân Tử Lạc đột ngột cao giọng, trừng mắt với Vân Khinh Bình.

Vân Khinh Bình đã trấn tĩnh lại, quay nhìn nàng. Thấy Vân Tử Lạc buông tay, tỷ ta mới ho khẽ mấy tiếng rồi nói: “Ta đã nói ngọc mất rồi, nhị muội còn muốn thế nào?”

“Đó là ngọc mẹ để lại cho ta, ngươi xứng làm mất nó sao?” Vân Tử Lạc nhếch môi, nụ cười ánh lên vẻ phẫn nộ. Nàng giơ năm ngón tay phải đã đỡ ra, khuơ khuơ trước mặt nàng ta.

“Vân Khinh Bình, ta đã nhịn ngươi lâu lắm rồi! Chuyện trước đây không bằng không cớ, ngươi làm gì ta, cha cũng không nói được! Nhưng tối nay, ngươi to gan hạ độc ta trong yến tiệc, lại còn ăn cắp thơ, ngươi tưởng người khác không nghi ngờ ngươi sao?”

“Vậy thì đã sao? Bọn họ không có chứng cứ!” Vân Khinh Bình ngẩng đầu lên rất tự tin.

“Chữ của ta chính là chứng cứ.” Vân Tử Lạc dằn từng chữ: “Nể mặt ngươi là con gái cha dứt ruột đẻ ra, ta mới nhịn ngươi tới bây giờ! Nhưng hôm nay, ta chỉ đòi ngọc! Ngươi trả lại ngọc cho ta thì từ nay về sau chúng ta ai đi đường nấy. Nếu không ta cũng không ngại bắt cha người tóc bạc tiễn kẻ tóc xanh đâu!”

Nói tới câu cuối cùng, trái tim nàng vẫn nhói đau.

Không động vào Vân Khinh Bình, thật sự vì không muốn cha đau lòng.

Người cha thương nàng yêu nàng, người ta chiều nàng tin nàng, là máu mủ, là tình thân duy nhất nàng được gặp suốt hai kiếp người…

Nàng hít sâu, nghiêng đầu, bờ môi nở một nụ cười châm chọc, thanh âm hơi khàn.

“Vân Khinh Bình, ngươi lúc nào cũng muốn dồn ta vào chỗ chết mà không nghĩ tới cảm nhận của cha sao?”

Nụ cười của Vân Khinh Bình chợt méo đi: “Dĩ nhiên… đã nghĩ! Ngươi chết rồi cha đương nhiên sẽ chỉ cưng chiều một mình ta! Tam muội là bùn loãng không trát được tường, chỉ có ta là niềm tự hào của cha!”

Khóe miệng Vân Khinh Bình giật khẽ, người với người, suy nghĩ quả nhiên khác biệt.

Tâm can cũng chợt cứng rắn, nàng hạ thấp giọng: “Một ngày lễ hội thuyền rồng vui như vậy, ta không có tâm trạng làm khó ngươi. Sau ba ngày, không thấy ngọc ấm thì đừng trách ta độc ác vô tình.”

Nói rồi, nàng nắm tay Đào Nhi, ngông nghênh bước ra.

Rẽ mấy ngả bỗng nhìn thấy một bóng đen đang bay trên cây, dừng lại trên một cây dương thụ lớn trước mặt.

Một tay người đàn ông đỡ cành cây xù xì, hai chân đứng trên chạc cây, mái tóc và y phục đen như mực, đôi mắt sáng như sao đang nhìn nàng.

Vân Tử Lạc rảo bước đi tới, ngẩng đầu lên: “Xuống đây.”

Nhiếp Chính vương khẽ mỉm cười, hơi nhón chân bay xuống dưới, giơ tay kéo nàng vào lòng: “Gọi ta xuống có việc gì?”

Vân Tử Lạc giãy giụa một lúc không thoát ra được cũng không động đậy nữa, nhìn chàng, bĩu môi: “Chàng theo dõi ta?”

“Nói khó nghe vậy.” Nhiếp Chính vương quẹt mũi nàng: “Ta tới không thấy nàng trong viện, Quỷ Hồn phát tín hiệu cho ta, ta mới qua đây tìm. Sở Hàn Lâm cũng không ở trong viện.”

“Ta không tới tìm hắn.” Vân Tử Lạc cúi đầu, cảm giác có chút không tự tại: “Chàng buông ra.”

Nhiếp Chính vương không nói gì, bế ngang người nàng lên, bóng đen lao vút vào bóng tối.

“Về thôi.” Chàng cúi đầu, cười khẽ.

Nụ cười xán lạn soi rọi mọi tâm tình u ám của Vân Tử Lạc. Nàng không thể ngờ một nam nhân mặc áo bào đen như địa ngục lại cười được như thiên sứ.

Nàng chỉ ngây ngốc nhìn chàng.

“Đẹp không?” Nhiếp Chính vương cười thầm, đè nén những kích động trong lòng.

“Sĩ diện! Sao suốt ngày mặc màu đen thế?” Vân Tử Lạc né tránh câu hỏi.

“Thích.” Nhiếp Chính vương nhẹ nhàng trả lời.

“Vậy nếu ta làm cho chàng một chiếc áo bào màu xanh lam, chàng có mặc không?” Vân Tử Lạc nhướng mày hỏi.

Bước chân Nhiếp Chính vương hơi ngả nghiêng, suýt nữa rơi từ trên mái nhà xuống, ánh mắt sáng quắc: “Lạc Nhi, nàng muốn làm áo bào cho ta?”

Vân Tử Lạc hơi đỏ mặt, nhưng cảm giác xao xuyến trong lòng càng lúc càng mãnh liệt. Nàng cười nói: “Chàng nghe cho rõ, là màu xanh lam, không phải màu đen đâu.”

Nhiếp Chính vương cười tít mắt: “Nàng làm dĩ nhiên ta sẽ mặc.”

“Thật không?” Một niềm vui không thể diễn tả lan tràn trong lòng. “Vậy ta làm thật nhé.”

“Ừ, Lạc Nhi, có phải nàng hơi hơi thích ta rồi không?” Nhiếp Chính vương ôm chặt eo nàng, phủ môi mình lên môi nàng, ánh mắt đầy mãn nguyện.

Sắc mặt Vân Tử Lạc hơi tối đi. Nàng quay chỗ khác, không trả lời chàng.

Nhiếp Chính vương cảm nhận được sự thay đổi trong tâm tình của nàng, vội nói: “Tới rồi, tới rồi.” Chàng ôm nàng bay xuống.

Như mọi khi, thoa thuốc xong, Vân Tử Lạc nằm xuống giường đi ngủ. Nhiếp Chính vương thổi tắt đèn nhưng không rời đi mà rón rén đi tới bên cạnh giường, cởi trường bào, bò lên giường.

“Chàng làm gì vậy?” Vân Tử Lạc kinh hãi, ngồi bật dậy.

“Suỵt.”

Trong bóng tối, không thể nhìn thấy vẻ phiếm hống trên gương mặt tuấn tú của Nhiếp Chính vương. Chàng thì thầm: “Lạc Nhi, tối nay cho ta ngủ với nàng được không?”

Vân Tử Lạc rối như tơ vò, hoảng sợ tột cùng.

“Chàng… Chàng dám bậy bạ!”

“Ta chỉ muốn ôm nàng ngủ thôi, chỉ ôm thế này thôi.”

Giọng Nhiếp Chính vương vừa nhỏ vừa khẽ, nhưng cánh tay ôm nàng thì không rời mà càng chặt hơn. Chàng cúi đầu, nhẹ nhàng cọ cọ vào vầng trán bóng của Vân Tử Lạc.

“Được không Lạc Nhi? Quay về ta không ngủ được.”

“Không được!” Vân Tử Lạc kiên quyết từ chối.

Đùa sao, Lăng Thiên Duệ cũng chỉ mới nắm tay nàng, mà người đàn ông này đã chiếm đoạt hết mọi thứ, nụ hôn đầu, giờ lại còn nằm ngủ chung giường! Được nước lấn tới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.