Bá Tổng Anh Có Rất Nhiều Dấu Chấm Hỏi Phải Không?

Chương 35: Khế ước ngang hàng. "một tháng trước"




Chương 59: Trăm vẻ ở Tiêu gia

Edit + Beta: Snail

Chu gia.

"Tỷ tỷ." Tôn Miễu Miễu đi vào phòng ngủ của Tôn Diệu Âm gọi một tiếng.

"Tâm tình của muội không tốt lắm nhỉ!" Tôn Diệu Âm nhìn sắc mặt Tôn Miễu Miễu nói.

"Không ngờ Tiêu Lâm Phong và Vương Lộ còn sống, còn đồng thời tấn cấp tầng tám, mạng của hai tai họa này cứng thật đấy, bà già hung dữ Vương Lộ kia cả ngày làm sắc mặt cho muội xem, nếu muội không phải tiểu thư Tôn gia thì có lẽ đã bị bà ta cầm roi da quất chết rồi." Tôn Miễu Miễu đầy tức giận nói.

Vương Lộ cũng quá kiêu ngạo, thế mà dám quất chết tiểu thiếp của Tiêu Mộc Hồng trước mặt mọi người, tuy rằng cô không có cảm tình gì với Phong Tuyết Nhi kia, nhưng nhìn người kia cứ vậy bị quất chết, trong lòng cô vẫn có chút khó chịu.

Bởi vì trước kia Tiêu Cảnh Đình từng theo đuổi Tôn Miễu Miễu, Tôn Miễu Miễu không từ chối rõ ràng, sau đó Tôn Miễu Miễu lại gả cho Tiêu Mộc Hồng, vậy nên ấn tượng của Vương Lộ với Tôn Miễu Miễu là cực kỳ kém cỏi.

"Gả muội cho Tiêu Mộc Hồng đúng là có chút uất ức muội rồi, vốn cho rằng Tiêu Mộc Hồng có thể nắm quyền." Tôn Diệu Âm nhíu mày nói.

Tôn Miễu Miễu thở dài đáp: "Gả cũng gả rồi, giờ nói những lời này cũng không còn kịp nữa."

"Con đường tu luyện tràn đầy biến số, lần này Tiêu Lâm Phong và Vương Lộ có thể tránh được một kiếp không có nghĩa là lần nào cũng tránh được, cứ chờ mà xem." Tôn Diệu Âm khuyên lơn.

"Tỷ tỷ, tỷ thì tốt rồi, gả cho thiên tài như Chu Khang Hòa đã đến Luyện Khí tầng sáu, nói không chừng tương lai còn có thể Trúc Cơ đó." Tôn Miễu Miễu đầy hâm mộ nói.

Tôn Diệu Âm khoát tay áo: "Giờ nói Trúc Cơ còn sớm lắm, có điều lấy năng lực của Khang Hòa thì tu luyện đến Luyện Khí tầng chín là điều chắc chắn."

Giọng nói của Tôn Diệu Âm nhẹ nhàng thản nhiên, trong con ngươi lóe lên vài phần kiêu ngạo.

Tôn Miễu Miễu có chút hâm mộ nhìn Tôn Diệu Âm: "Tỷ tỷ, Vương Lộ đón Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong về, tỷ và Tiêu Kình Phong từng có hôn ước, tỷ nói xem tỷ giải trừ hôn ước, Tiêu Kình Phong có thể ghi hận với tỷ không!"

"Rồng không cư ngụ cùng rắn, ta và hắn đã định trước là không thể đến với nhau, hẳn là hắn hiểu được." Tôn Diệu Âm bưng chén trà trong tay nhấp một hớp, tư thế cao ngạo nói.

Tôn Miễu Miễu gật đầu: "Nói cũng phải, loại đàn ông thô lỗ như Tiêu Kình Phong làm sao có thể xứng với tỷ được! Lúc hắn bị trục xuất khỏi đội lính đánh thuê thì đã trúng độc, dù giải độc rồi cũng sẽ lưu lại tai họa ngầm, phỏng chừng cả đời đều dừng ở Luyện Khí tầng bốn, thực lực này cũng chỉ có thể lăn lộn nơi thôn dã."

Ngón tay mảnh khảnh của Tôn Diệu Âm nâng cằm, cười khẽ: "Không nhắc hắn nữa, nhắc tới tâm tình liền không tốt, Tiêu Cảnh Đình cũng sắp trở về, hắn đối với muội, vĩnh viễn là bộ dáng cháu trai nhị thập tứ hiếu nhỉ."

Tôn Miễu Miễu đỏ hồng mặt nói: "Giờ muội đã là chị dâu của hắn, phỏng chừng hắn không dám làm gì đâu."

...

Chu Khang Hòa đi vào phòng ngủ của Tôn Diệu Âm: "Muội muội của muội tới đây?"

Tôn Diệu Âm gật đầu đáp: "Đúng vậy! Không ngờ Tiêu Lâm Phong và Vương Lộ còn sống, tình cảnh của Miểu Miểu không được tốt lắm."

Chu Khang Hòa híp mắt, sắc mặt hơi trầm xuống: "Mạng vợ chồng Tiêu Lâm Phong cứng thật đấy." Tứ đại gia tộc ở Mạc Thành có quan hệ cạnh tranh với nhau, Tiêu gia đột nhiên có thêm hai tồn tại Luyện Khí tầng tám kỳ thật cũng là đả kích không nhỏ đối với gia tộc khác.

"Nghe nói Tiêu Lâm Phong muốn đón Tiêu Kình Phong và Tiêu Cảnh Đình về, vốn tưởng rằng Tiêu Kình Phong không có cơ hội trở mình ta mới bỏ qua cho hắn, không ngờ mạng tên này thật cứng, chẳng những còn sống mà còn sắp trở về Mạc Thành." Chu Khang Hòa nói.

Tôn Diệu Âm cúi đầu đáp: "Dù sao cũng chỉ là một tên Luyện Khí tầng bốn, không tính là gì cả, ảnh hưởng đối với huynh cũng có hạn, tiểu nhân vật như vậy huynh không cần để ở trong lòng."

Chu Khang Hòa chua chát nói: "Nếu hắn là người bình thường, ta đương nhiên sẽ không chú ý, nhưng hắn từng có hôn ước với muội! Nghĩ đến chuyện hắn và muội từng có quan hệ đó, ta hận không thể giết chết hắn."

Tôn Diệu Âm quăng cho Chu Khang Hòa cái liếc mắt, tinh nghịch nói: "Lòng dạ hẹp hòi."

Chu Khang Hòa lập tức ôm lấy Tôn Diệu Âm, hai người nhìn nhau cười rồi lăn trên giường.

...

Trịnh Bội Nhi vừa giúp con trai út mặc quần áo, vừa thúc giục con trai cả rời giường.

"Mẫu thân, tại sao chúng ta phải dậy sớm vậy?" Tiêu Nhạc Vinh phồng má bất mãn hỏi.

"Hôm nay hai người thúc thúc của tụi con trở về, cho nên phải đi nghênh đón." Trịnh Bội Nhi nói.

Tiêu Nhạc Vinh khẽ hừ một tiếng: "Không phải là hai thúc thúc phế vật về thôi sao, có gì ghê gớm đâu!"

Trịnh Bội Nhi nhíu mày: "Đừng nói lung tung."

"Đệ đệ không có nói lung tung! Cha cũng nói vậy, thật không biết ông nội, bà nội đón bọn họ về làm gì nữa, nhị thúc thanh danh kém, tam thúc là tên phá của, thành sự không đủ bại sự có thừa." Tiêu Nhạc Phong đầy khinh thường nói.

Trịnh Bội Nhi liếc con trai lớn, cảnh cáo: "Dù hai thúc thúc của các con có kém cỏi đi nữa thì đó cũng là con trai của ông bà nội các con, đến trước mặt ông bà nội các con đừng nói xằng nói bậy."

Tiêu Nhạc Phong nghiêm túc gật đầu đáp: "Mẫu thân, người yên tâm đi, điểm đúng mực này con vẫn có."

"Một hồi đến gặp ông bà nội các con, miệng phải ngọt một ít!" Trịnh Bội Nhi nói.

Tiêu Nhạc Phong gật đầu: "Con biết, ông bà nội thích con, con không giống với hai tên tiện chủng mà Hứa Mộc An sinh kia."

"Mẫu thân, thằng ngốc kia cũng về sao?" Tiêu Nhạc Vinh hỏi.

Trịnh Bội Nhi gật đầu: "Ừm."

Tiêu Nhạc Vinh nghiêng đầu, đắc ý dào dạt nói: "Cũng không biết nó ở nơi quê mùa kia đã thành bộ dáng dã man gì rồi, trở về con phải dạy dỗ nó thật tốt mới được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.