Ba Tôi Là Nam Chính Văn Khởi Điểm

Chương 7: Liền giấy vệ sinh đều không buông tha




"Cho đến lúc giết tân đế, ta mới biết tại sao ta giết nó, bởi vì ta không muốn để nó làm hại con nữa. Nhiều năm như vậy, ta yêu con không kém yêu tiên đế là bao, có kém là kém ở chỗ tiên đế là do ta sinh ra, còn con không phải ta sinh ra, nhiều lúc ta cũng hận nó, hận nó lòng dạ nhỏ mọn, không thể đón nhận con, nhưng đối mặt trước sự lựa chọn giữa nó và con, ta chỉ có thể lựa chọn nó, ta không có lựa chọn nào khác."

"Sa này có một ngày con có con của mình, con sẽ hiểu lòng ta."

Thái hậu khóc nức nở, bà ta không phải không biết Cửu Uyên vô tội, nhưng bà ta không thể buông tay hy sinh nhi tử của mình. 

Lão ta là do chính bà ta sinh ra.

Lúc lão ta cố chấp thành kiến, bảo bà ta chọn giữa Cửu Uyên và lão ta, bà ta chỉ có thể lựa chọn nhi tử do bản thân sinh ra.

Tiêu Cửu Uyên nghe thấy những lời nói của thái hậu, hắn nặng nề nói: "Mẫu hậu, là nhi tử khiến người khó xử rồi." 

"Không, con không làm sai gì cả, điều duy nhất con sai chính là không phải con của ta, nếu như con là con của ta, có lẽ ta đã sớm vứt bỏ hoàng huynh con mà đẩy con lên ngôi rồi, bởi vì con mới là hoàng đế thích hợp nhất của Đông Ly, nhưng con không phải do ta sinh ra, ta chỉ có thể lựa chọn nó."

Trong tẩm cung, thái hậu đau lòng nói.

Tiêu Cửu Uyên nhìn bà ta, nhìn bà ta già nua như thế, suy yếu như thế, dường như một trận gió thổi qua cũng có thể thổi bà ta đi. 

Trong lòng của hắn rất khổ sở, vô cùng khó chịu.

"Mẫu hậu, người đừng suy nghĩ nữa, bảo trọng thân thể quan trọng hơn."

Thái hậu yếu ớt cười khẽ, nụ cười như có không. 

Bà ta chậm rãi nói: "Thật ra lúc ta giết tân đế, ta vốn nên đi rồi, nhưng ta gắng sức chống cự, chỉ vì để gặp con một lần, ta còn có một chuyện vẫn chưa làm được, ta muốn trước khi chết sẽ làm cho con một chuyện cuối cùng."

Tiêu Cửu Uyên nghe những lời nói của thái hoàng thái hậu, nước mắt rốt cục kềm không được chảy ra: "Mẫu hậu."

Hơi thở của thái hoàng thái hậu lại càng suy yếu: "Ta biết, con vẫn muốn lấy Linh Nghi quận chúa làm thê tử, nếu như ta chết rồi, con thân là nhi tử của ta thì phải để tang một năm, cho nên ta gắng sức chống cự, chỉ vì để con sớm thành thân." 

Thái hậu nói xong lại thở hổn hển: "Con, con đi cầu hôn Linh Nghi quận chúa, ba ngày sau thành thân đi, ai gia chỉ có thể chống cự được lâu như vậy thôi."

Tiêu Cửu Uyên rốt cuộc không khống chế được nữa, hắn thất thanh khóc lên: "Mẫu hậu, người đừng như vậy, người sẽ không chết đâu."

Thái hoàng thái hậu nghe thấy tiếng khóc của Tiêu Cửu Uyên, khẽ nở nụ cười: "Uyên nhi, nếu có kiếp sau, con làm…con làm con ruột của ta đi." 

"Nhi thần sẽ là con ruột của người."

Thái hậu khẽ nở nụ cười, bà ta dùng sức sờ soạng, lục lọi lấy ra một ý chỉ, đưa tới trước mặt Tiêu Cửu Uyên nói: "Đây là chiếu thư bổ nhiệm tân đế kế vị, do con chọn lựa tân đế, bất kể là con tự mình trở thành hoàng đế hay là chọn một hoàng đế khác đều được."

Bà ta nói xong rốt cục nói không ra lời nữa, ngã xuống giường. 

Tiêu Cửu Uyên không khống chế được nhào qua, bế bà ta: "Mẫu hậu, mẫu hậu, người đừng như vậy, người sẽ khá hơn."

"Vũ nhi, Vũ nhi mau vào đây."

Vân Thiên Vũ và đám người Tiêu Dạ Thần từ bên ngoài điện lao vào. 

Hai người vừa tiến đến liền nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên bế thái hậu, mà thái hậu yếu ớt đến nỗi dường như một cơn gió liền có thể thổi bà ta đi.

Vân Thiên Vũ nhanh chóng lao đến bên giường bắt mạch cho thái hoàng thái hậu, cuối cùng tra ra sức khỏe của thái hoàng thái hậu đã quá suy nhược, theo lý mà nói bà ta không chống cự nổi mới phải, chống cự đến bây giờ đã là kỳ tích rồi.

Vân Thiên Vũ nhanh chóng đưa tay ra lấy ngân châm đâm huyệt cho thái hậu, vẻ mặt thái hậu cuối cùng hòa hoãn một ít, nhưng bà ta vẫn không tỉnh lại. 

Tiêu Cửu Uyên nhìn Vân Thiên Vũ nói: "Mẫu hậu thế nào rồi?"

Vân Thiên Vũ lắc đầu: "Do chịu đựng mấy ngày nay, cơ thể của bà ấy đã hoàn toàn kiệt quệ, không cứu được nữa rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.