Ba Tôi Là Nam Chính Văn Khởi Điểm

Chương 46: Ta không dám ăn!




Sự oán hận của Âu Dương Đình đối với Tần Vấn Thiên chưa bao giờ biến mất. Trong thời gian này, biểu hiện của Tần Vấn Thiên càng ngày càng chói mắt nhưng điều này lại càng giống như đâm vào tim nàng.

Nàng thân là tiểu thư dòng chính của Âu Dương thế gia, bị Tần Vấn Thiên hạ nhục, ngay cả cơ hội báo thù cũng không tìm được. Hiện tại lão già này tự xưng là thầy của Tần Vấn Thiên, xuất hiện trước mặt nàng, sao nàng lại không cố gắng hạ nhục hắn một phen.

Đương nhiên Âu Dương Đình mạnh bạo được như vậy là do có Đoạn Thanh Sơn đang ở bên cạnh nàng.

Bất kể biểu hiện của Tần Vấn Thiên hiện tại xuất sắc cỡ nào, hắn vẫn mang họ Tần, mặc dù rất thân với Âu Dương Cuồng Sinh nhưng dù sao vẫn chưa gia nhập Âu Dương thế gia, ở phương diện nào thì Đoạn Thanh Sơn cũng có thể áp chế Tần Vấn Thiên hoàn toàn.

Đoạn Thanh Sơn xếp thứ hai mươi lăm trên Thiên Mệnh bảng, chí ít hiện tại Tần Vấn Thiên không thể so được, như vậy, Âu Dương Đình nàng hạ nhục một lão già thì có gì phải lo lắng.

Vẻ mặt Mạc Thương hơi khó chịu nhưng nghĩ đến tầm quan trọng của chuyện này, lão đành ăn nói khiêm nhường, cúi người nói:

- Xin Âu Dương tiểu thư cho ta vào.

- Cầu xin như vậy, sao chẳng thấy có chút thành ý nào.

Âu Dương Đình khinh miệt nói:

- Ngươi là cái gì, có tư cách nhìn thẳng vào ta.

Mạc Thương nắm chặt tay, sắc mặt khó coi, lão không ngờ Âu Dương tiểu thư này khó chơi như vậy, thật quá điêu ngoa rồi.

- Âu Dương tiểu thư, ta có lòng muốn nhờ, địa vị tiểu thư tôn quý, hà tất phải làm khó dễ ta như vậy?

Mạc Thương mở miệng nói, mặc dù lão tới từ nước Sở, trước mặt Âu Dương thế gia chỉ là thân phận hèn mọn, nhưng mà không thể chịu nổi việc bị nữ tử tuổi trẻ hạ nhục bằng mọi cách.

- Cái gì, ta làm khó dễ ngươi?

Giọng Âu Dương Đình lạnh lùng, con ngươi hiện lên vẻ lạnh lùng:

- Lão già này, người như ngươi sao bản tiểu thư phải làm khó ngươi? Ngươi thì tính là thứ gì chứ, vấn đề bây giờ là không phải ngươi có vào được không mà phải xin lỗi ta trước.

Đoạn Thanh Sơn im lặng đứng bên cạnh nhìn, trong lòng thầm than, xem ra sự việc lần trước Âu Dương Đình bị Tần Vấn Thiên hạ nhục vẫn là đả kích rất lớn với nàng, luôn kìm nén trong lòng không có cách tiêu tan. Vậy thì cứ để cho nàng phát tiết một chút, đỡ phải đè nén tâm trạng, có lẽ như vậy sẽ tốt hơn.

- Âu Dương tiểu thư, ta đắc tội với tiểu thư lúc nào, tại sao lại làm khó dễ ta như vậy.

Trong mắt Mạc Thương lóe lên vẻ tức giận nhưng mà giọng nói của lão hạ xuống, thấy Đoạn Thanh Sơn bước lên trước một bước, một sức mạnh lớn phủ xuống người Mạc Thương, Mạc Thương ngẩng đầu nhìn về phía Đoạn Thanh Sơn.

Chỉ trong phút chốc, Mạc Thương cảm thấy hai mắt đau đớn, luồng hơi thở đè nén khiến thân thể lão hơi run rẩy, thực lực của thanh niên này mạnh hơn lão nhiều.

- Quỳ xuống, xin lỗi.

Đoạn Thanh Sơn bình tĩnh mở miệng, trong giọng nói mang theo sự kiên quyết, tâm trạng Mạc Thương chấn động, ngẩng đầu nhìn Đoạn Thanh Sơn.

Thanh niên này có khí chất phi phàm, thực lực khủng bố, tất nhiên là nhân vật quan trọng của Âu Dương thế gia. Nhưng mà Mạc Thương không thể ngờ được, còn chưa gặp được Tần Vấn Thiên lại bị vũ nhục đến mức này.

- Nếu có chỗ đắc tội, xin hãy tha lỗi, tại hạ cáo từ.

Mạc Thương nắm chặt hai tay, hơi cúi người, sau đó lùi đi.

- Ta bảo ngươi quỳ xuống nói xin lỗi.

Đoạn Thanh Sơn vỗ ra một chưởng, Mạc Thương cảm thấy trước ngực bị chấn động mạnh, phì một tiếng, hộc ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.

Lúc này, lão rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Muốn đi đối phương không cho đi.

- Có thể chết, không thể chịu nhục.

Mạc Thương ngẩng đầu nhìn Đoạn Thanh Sơn và Âu Dương Đình, trong con ngươi hiện lên ý phẫn nộ, lão chân thành hỏi, lại liên tục bị hạ nhục.

Nước Sở tuy là nước nhỏ nhưng Mạc Thương lão thân là thầy của học viện Đế Tinh, ngày thường dạy bảo hậu bối, đối xử tử tế với học viên, đệ tử đều tôn trọng, chưa từng bị khuất nhục như vậy. Một lời không hợp, đã bắt lão quỳ xuống xin lỗi.

Thậm chí lão còn không biết mình đắc tội với người trước mắt như thế nào.

Lúc này trong quán trọ liên tục có người của Âu Dương thế gia đi ra, bọn họ nghe được động tĩnh nên tới nhìn xem chuyện gì xảy ra, chỉ thấy giống như có người đụng vào Đoạn Thanh Sơn và Âu Dương Đình, bị ép xin lỗi.

Chẳng qua người này cũng có vài phần cốt khí, thà chết chứ không chịu khuất phục.

- Giết ngươi chỉ cần giơ tay là được, chẳng qua ta khinh mà thôi.

Âu Dương Đình lạnh lùng nói:

- Nhưng nếu ngươi không chịu xin lỗi, ta sẽ không ngại tự mình động thủ.

- Ta tới tìm đệ tử Tần Vấn Thiên của ta, vì sao các ngươi phải làm nhục ta như vậy.

Mạc Thương tức giận nói, nhìn người xung quanh. Nhất thời sắc mặt mọi người sửng sốt, người nọ tới tìm Tần Vấn Thiên, khó trách, như vậy bọn họ hiểu ra vì sao Âu Dương Đình cứ bắt đối phương quỳ xuống xin lỗi.

Bởi vì nàng đã từng bị Tần Vấn Thiên ép làm như vậy, xem ra là muốn báo thù một lần.

Nhưng người tự xưng là thầy của Tần Vấn Thiên, thực quá yếu ớt, sao lại dạy dỗ ra được một đệ tử như Tần Vấn Thiên?

Mọi người không có nhiều chuyện, đây là ân oán giữa Âu Dương Đình và Tần Vấn Thiên, bọn họ xen vào sẽ chỉ tự mình chuốc khổ.

Ánh mắt Mạc Thương đảo qua những người trước mắt, cảm thấy trên người có tia ý lạnh.

- Các ngươi dừng tay.

Đúng lúc này, một tiếng quát lạnh lùng truyền ra, sau đó trong quán trọ có hai bóng dáng xinh đẹp bước ra, bất ngờ chính là Nhược Hoan và Khương Đình, hai nữ nhân xinh đẹp bọn họ cùng nhau đi tới. Khương Đình là vị hôn thê của Âu Dương Cuồng Sinh, Nhược Hoan là sư tỷ của Tần Vấn Thiên, một đám người ở cùng nhau, các nàng cũng quen thuộc, vốn đang chuẩn bị hẹn nhau ra ngoài đi dạo vài vòng, không ngờ gặp chuyện như vậy.

Càng khiến cho Nhược Hoan tức giận, người bị uy hiếp lại là Mạc Thương sư phụ.

- Ngươi đi tìm Vấn Thiên.

Nhược Hoan khẽ nói với tiểu gia hỏa trong ngực mình, sau đó thả nó chạy đi, bất ngờ thân thể của tên nhóc kia hóa thành một cái bóng trắng, chạy nhanh vào trong quán trọ.

Nhược Hoan biết tên nhóc kia cực kỳ thông minh, hình như có thể hiểu được tiếng người nên mới làm như vậy.

Nàng đi lên trước, chạy đến bên người Mạc Thương, gọi:

- Sư phụ!

- Nhược Hoan, sao con cũng ở đây?

Mạc Thương ngạc nhiên nhìn người xuất hiện, hơn nữa bên người Nhược Hoan là Khương Đình, khí chất phi phàm, vô cùng xinh đẹp, dường như cũng không phải là nhân vật tầm thường, lẽ nào nàng cũng không phải là người Âu Dương thế gia.

Đôi mắt đẹp của Khương Đình lóe lên, dường như cũng hiểu được chuyện vừa xảy ra, nàng lập tức xoay người rời đi, lúc này nàng ở đây không ích gì, đi tìm Âu Dương Cuồng Sinh mới là chuyện nên làm nhất.

- Su phụ, con ở cùng với sư đệ Vấn Thiên.

Nhược Hoan kéo cánh tay Mạc Thương, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua đám người Đoạn Thanh Sơn và Âu Dương Đình, nói:

- Tại sao các ngươi lại đối xử với sư phụ của ta như vậy?

- Thật đúng là sư phụ của Tần Vấn Thiên sao?

Lúc này mọi người mới xác nhận được, Nhược Hoan là sư tỷ của Tần Vấn Thiên, bọn họ đã biết, xem ra trước đây Tần Vấn Thiên đã từng tu hành ở môn phái nhỏ.

- Ở đây không có chuyện của ngươi, nương nhờ Âu Dương thế gia ta, lại còn đắc ý, cút ngay.

Âu Dương Đình châm chọc một tiếng, đôi mắt đẹp của Nhược Hoan cứng đờ, thờ ơ nói:

- Ta và Tần sư đệ làm khách ở đây, tốt xấu gì cũng khách, lời ngươi nói vậy là thay mặt Âu Dương thế gia sao?

- Có liên quan gì tới ngươi, ta bảo ngươi cút ngay. Trong tay Âu Dương Đình xuất hiện chiếc roi dài, lạnh lùng nói, nhìn thấy chuyện xé to, trong lòng nàng cũng có chút khó chịu.

- Nếu ngươi muốn so tài, ta có thể so cùng ngươi. Trong tay Nhược Hoan cũng xuất hiện một chiếc roi, đứng chắn trước mặt Mạc Thương, nhìn chằm chằm Âu Dương Đình.

Ánh mắt Đoạn Thanh Sơn nhìn lướt qua, người xung quanh càng lúc càng nhiều, lộ ra vẻ không vui.

Mà cũng lúc đó, Tần Vấn Thiên đang yên tĩnh tu hành trong sân, bỗng nhiên nghe thấy trong đầu vang lên âm thanh y a, có vẻ khá vội vàng.

Đây là tiếng của Tiểu Hỗn Đản, muốn nói chuyện nhưng không nói được.

Mở mắt, Tần Vấn Thiên nhìn thấy tên nhóc kia chạy nhanh tới, xoay quanh trước người hắn. Tần Vấn Thiên lập tức hiểu ra, chắc đã xảy ra chuyện gì.

Nhắm mắt lại, lực cảm tri cường đại lan tràn ra trong nháy mắt, phóng ra khắp bốn phương tám hướng, trong phút chốc, cảm nhận của hắn bao trùm cả quán trọ.

Lúc này quán trọ hơi yên tĩnh, không có bất cứ chuyện gì xảy ra, nhưng lại nhìn thấy Âu Dương Cuồng Sinh và Khương Đình lại đang vội vàng chạy ra, hình như phương hướng là ở ngoài khách sạn.

Lực cảm tri của Tần Vấn Thiên tiếp tục, ra tới ngoài khách sạn, trong phút chốc, lông mày hắn nhíu lại, hắn nhìn thấy bóng dáng Mạc Thương.

- Sư phụ.

Trong lòng Tần Vấn Thiên rung lên, Nhược Hoan sư tỷ đứng ở bên cạnh thầy, đang giằng co với Đoạn Thanh Sơn và Âu Dương Đình.

- Nếu ngươi không tránh ra thì quỳ xuống cùng với lão già này, có lẽ bản tiểu thư sẽ bỏ qua.

Giọng nói của Âu Dương Đình lọt vào tai Tần Vấn Thiên:

- Đừng chờ Tần Vấn Thiên, lão cẩu tặc này đụng vào ta, dám nói bản tiểu thư làm khó dễ lão, hắn tới cũng vô dụng.

- Oàng!

Một tia lạnh khủng khiếp tràn ra từ trên người Tần Vấn Thiên, chỉ một câu nói này cũng để Tần Vấn Thiên hiểu được chuyện gì xảy ra. Nếu sư phụ xuất hiện ở nơi này, chắc chắn là đến tìm mình, mà Âu Dương Đình biết Mạc Thương là sư phụ của mình, sao lại không làm khó.

- Vậy sao?

Một giọng nói lạnh lùng từ trên trời rơi xuống, trực tiếp truyền ra bên ngoài quán trọ, trong quán trọ thân thể Tần Vấn Thiên phóng lên cao, người bên ngoài quán trọ đều ngẩng đầu lên, sắc mặt đanh lại.

Đây là giọng của Tần Vấn Thiên, nhưng người đâu?

Ngược lại hai người Âu Dương Cuồng Sinh cùng với Khương Đình tới trước, nhưng sau đó, đám người cảm thấy một luồng ý lạnh khủng khiếp tràn đến.

Ngẩng đầu, thấy một bóng người như gió hạ xuống, trên người tràn ngập yêu khí đáng sợ, một luồng tức giận tràn ngập quanh người Tần Vấn Thiên.

Hiển nhiên, Tần Vấn Thiên nổi giận.

Tròng mắt lạnh lùng đảo qua Âu Dương Đình, trong phút chốc Âu Dương Đình chỉ cảm thấy lạnh đến tận xương, sát ý mãnh liệt truyền thẳng vào người nàng ta, khiến người nàng ta khẽ run lên, ánh mắt Tần Vấn Thiên càng lúc càng đáng sợ.

Âu Dương Đình thầm run trong lòng, sắc mặt tái nhợt, sao nàng phải sợ hắn như vậy, nàng là tiểu thư của Âu Dương thế gia, còn có cả Đoạn Thanh Sơn ở đây, sao nàng phải sợ.

Nhất định hôm nay phải hạ nhục lão đầu này.

Gió lớn thổi qua, bóng người Tần Vấn Thiên hạ xuống bên cạnh Mạc Thương, ý lạnh trên người thu bớt, nhìn sư phụ tiều tụy đi rất nhiều, trong mắt Tần Vấn Thiên có chút hổ thẹn.

- Sư phụ, người đã chịu uất ức.

Tần Vấn Thiên tiến lên trước, thấy trong mắt Mạc Thương lộ ra ý cười, lão cảm giác được hơi thở mạnh mẽ của Tần Vấn Thiên, lại có cảm giác sợ hãi. Mặc dù đối mặt với hàng ngàn người, lão cũng không có cảm giác như vậy. Hiển nhiên đệ tử ưu tú nhất lão từng dạy dỗ, trong mấy năm qua đã trưởng thành với tốc độ khủng khiếp.

- Ta không sao.

Mạc Thương kéo cánh tay Tần Vấn Thiên, cảm động trong lòng, bàn tay hơi có nếp nhăn vỗ vỗ bàn tay Tần Vấn Thiên, vui mừng nói:

- Nhìn thấy các con đều ổn là ta đã yên tâm rồi.

- Sư phụ, trước hết để con giải quyết chuyện này đã.

Tần Vấn Thiên đứng bên cạnh Mạc Thương, xoay người, ánh mắt nhìn thẳng đám người Đoạn Thanh Sơn và Âu Dương Đình, bắn ra ý lạnh, ý lạnh khủng khiếp bao phủ vùng không gian này.

- Âu Dương Đình, việc ngươi gây ra hôm nay không thể tha thứ.

Tiếng nói của Tần Vấn Thiên vừa phát ra, sát ý bao phủ quanh người Âu Dương Đình, vang lên một tiếng ầm, đám người chỉ thấy Âu Dương Đình kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng tràn máu, sắc mặt trắng bệch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.