Ba Tôi Là Nam Chính Văn Khởi Điểm

Chương 40: Chu Hồng Y




Tròng mắt vàng kim của Trảm Trần liếc về phía Vân Mộng Di cùng với người mặc áo bào đen, biết hôm nay không có khả năng giết chết Tần Vấn Thiên, thực lực của hai người này đều phi phàm, nhất là kẻ tu hành Loạn Thiên ma công mặc áo bào đen kia đã làm cho hắn vô cùng kiêng kỵ.

Tuyệt học duy nhất trong chín tuyệt học của hoàng triều Đại Hạ cổ là ma đạo, tất nhiên Trảm Trần đã sớm nghe nói về uy danh của Loạn Thiên ma công. Ma công này rất khó tu hành thành công, tính nguy hiểm rất cao, trong mười người, có chín người chết thảm vì ma công phản phệ, chỉ có một người duy nhất có thể tu hành thành công, nếu thành công ma công sẽ trở thành ma vương đáng sợ.

Không ngờ hôm nay hắn đã thấy được.

- Những gì hai vị làm, Trảm Trần sẽ nhớ kỹ, sắp tới Thiên Mệnh bảng, Trảm Trần sẽ lĩnh giáo thực lực của hai vị.

Tiếng nói phát ra, chân Trảm Trần đạp lên kiếm, ngự không rời đi.

Người mặc áo bào đen và Vân Mộng Di cũng không đuổi theo, thực lực của Trảm Trần vốn rất mạnh, không kém hơn bọn họ chút nào, cho dù có thể đánh bại Trảm Trần nhưng cũng không thể giữ lại đối phương, đánh bại và giết chết là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.

Trừ khi thực lực có ưu thế áp đảo mới có thể giết chết tại chỗ, hiển nhiên bọn họ còn chưa mạnh đến vậy, khó có thể giết chết Trảm Trần ngay.

Ngừng chiến đấu, ánh mắt Vân Mộng Di lập tức chuyển sang người mặc áo bào đen, lạnh lùng hỏi:

- Rốt cuộc ngươi là người phương nào, tại sao lại lấy được Loạn Thiên ma công?

Ánh mắt người mặc áo bào đen lóe lên, giọng vẫn khàn khàn như trước, lạnh nhạt nói:

- Không liên quan đến ngươi.

Tiếng nói phát ra, hắn liền xoay người muốn rời đi nhưng thấy Vân Mộng Di bước ra, nhanh như gió, bàn tay rung lên băng tuyết phủ xuống, trời đất bị bao trùm trong sương lạnh đáng sợ.

Người mặc áo bào đen dứt khoát xoay người, đánh ra ma thương bá đạo, chấn động không trung, băng tuyết vỡ vụn.

Bàn tay Vân Mộng Di khẽ run, trong phút chốc, kiếm ngân vọng giữa thiên địa như tạo nên khúc nhạc giao hưởng, kiếm uy vô tận hội tụ, khi Vân Mộng Di đưa tay, dường như trên vòm trời có kiếm quang vương vãi.

- Vù vù...

Một kiếm hạ xuống, trời đất kinh hãi, bỗng nhiên phương hoa rực rỡ làm cho trời đất trở nên nhạt nhòa không còn màu sắc.

Hiện giờ Tần Vấn Thiên cũng biết không ít kiếm thuật siêu việt nhưng mà khi Vân Mộng Di sử dụng kiếm pháp, hắn vẫn cảm thấy giật mình.

Kiếm pháp này thật tuyệt diệu.

Vẻ mặt người mặc áo bào đen vẫn thờ ơ, không chút do dự, ma thương nổ ra lần thứ hai, xuyên thẳng vào tim đối phương, tròng mắt người mặc áo bào đen vẫn rất lạnh lùng, giống như khinh thường sự công kích của kiếm pháp.

- Ngươi...

Vẻ mặt Vân Mộng Di khẽ biến đổi, không ngờ người mặc áo bào đen độc ác như vậy, nếu nàng tiếp tục tấn công sẽ dẫn đến kết cục hai bên cùng chết.

Bóng người ngự không, Vân Mộng Di lại xuất ra một kiếm, từ trên trời hạ xuống, mượn ánh sáng trời đất tựa như đến từ chín tầng trời.

- Đây là kiếm pháp Ỷ Thiên...

Trong lòng Âu Dương Cuồng Sinh chấn động, hắn thân là nhân vật đáng kiêu hãnh của Âu Dương thế gia, thiên phú không thể nói là không xuất chúng, kiến thức mênh mông, nhưng mà trong khoảng thời gian chừng một nén nhang vừa rồi, tất cả những gì xảy ra trước mắt lại làm cho tâm trạng hắn dao động liên tục.

Thực lực Trảm Trần mạnh như dự đoán, dù sao hắn cũng đứng thứ mười một trên Thiên Mệnh bảng, hơn nữa còn tu hành Thiên Tôn công pháp từ trước.

Sau đó một người mặc áo bào đen thần bí xuất hiện, tu hành Loạn Thiên ma công.

Về sau, Vân Mộng Di xuất hiện, kiếm pháp nàng sử dụng đúng là kiếm pháp Ỷ Thiên.

Kiếm pháp này cũng là một trong chín tuyệt học của hoàng triều Đại Hạ cổ, hơn nữa giống với Loạn Thiên ma công, đây là tuyệt học thất truyền, lúc này lại lần lượt xuất hiện.

Dù là người của gia tộc thế lực cấp độ bá chủ nhưng Âu Dương Cuồng Sinh cũng đã cảm thấy được hành trình đến hoàng triều cổ để tranh Thiên Mệnh bảng lần này có lẽ sẽ xảy ra những trận bão táp trước nay chưa từng có.

- Đủ rồi.

Tần Vấn Thiên thấy hai người càng đánh càng điên cuồng, không khỏi quát lớn, đột nhiên hình bóng người mặc áo bào đen lùi lại, Vân Mộng Di trầm ngâm chốc lát cũng lập tức thu kiếm.

Tình hình như vậy thật ra khiến Âu Dương Cuồng Sinh có chút sửng sốt, hắn im lặng nhìn Tần Vấn Thiên.

Hai người trước mắt, một kẻ tu hành Loạn Thiên ma công, kẻ kia tu hành kiếm pháp Ỷ Thiên, Tần Vấn Thiên quát lớn một tiếng, hai người kia lại thực sự dừng tay?

Cảnh này không thể không nói là có chút kỳ lạ.

Ngay cả Tần Vấn Thiên tự thấy uy lực của tiếng quát vừa rồi cũng phải sửng sốt, trong mắt mơ hồ có chút sắc bén. Thân phận của Vân Mộng Di hắn vẫn không thể đoán ra, nhưng người mặc áo bào đen này đột nhiên xuất hiện, chặn đứng Trảm Trần, chẳng lẽ thật sự vì muốn giúp hắn hay sao?

- Ngươi biết ta sao?

Tần Vấn Thiên nhìn về phía người mặc áo bào đen hỏi.

Đôi mắt sâu thẳm của người mặc áo bào đen liếc qua Tần Vấn Thiên một chút, tràn ngập ma khí, chỉ thấy hắn bỗng nhiên xoay người chậm rãi rời đi, cứ vậy mà rời đi.

Vân Mộng Di muốn đuổi theo, Tần Vấn Thiên lại nói:

- Ngươi đứng lại.

Vân Mộng Di dừng bước nhìn Tần Vấn Thiên, hắn hỏi:

- Rốt cuộc ngươi là ai, vì sao theo ta?

Ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn Tần Vấn Thiên một chút, sau đó Vân Mộng Di nhấc chân rời đi để lại Tần Vấn Thiên đứng đó lúng ta lúng túng, nhún vai tỏ vẻ không hiểu với Âu Dương Cuồng Sinh.

Hai người này thật là nhìn không thấu.

- Chúng ta trở về đi thôi.

Âu Dương Cuồng Sinh nói, hai người cùng nhau rời khỏi nơi này. Rất nhanh, tin tức về cuộc chiến vừa rồi đã truyền ra ngoài nhưng nhân vật chính là Tần Vấn Thiên đã bị gạt sang một bên, không ai chú ý đến hắn. Tin tức Loạn Thiên ma công xuất hiện dẫn đến chấn động không nhỏ.

Trừ tin đó ra còn có lời đồn, một nữ tử lạnh lùng như băng tuyết sử dụng kiếm thuật, có thể là kiếm pháp Ỷ thiên.

Tần Vấn Thiên trở về chỗ ở, tất nhiên không thể tránh việc cùng Nhược Hoan thảo luận về nước Sở. Cũng không biết hiện tại học viện Đế Tinh của nước Sở như thế nào rồi, còn cả những người thân hắn luôn mong nhớ trong thành Thiên Ung.

Nhưng Nhược Hoan cũng không biết nhiều, nàng chỉ biết rõ một điều, Sở Vô Vi muốn dốc sức phục hưng học viện Đế Tinh, muốn làm nước Sở trở nên cường thịnh.

Trò chuyện xong, Tần Vấn Thiên trở về phòng của mình.

Bóng đêm đen như mực, bên trong biệt viện, Tần Vấn Thiên ngồi xếp bằng, chuyện hôm nay làm hắn xúc động không ít.

Mạc Khuynh Thành bình yên vô sự khiến hắn thở phào nhẹ nhõm, thấy nàng khỏe mạnh, Tần Vấn Thiên cũng an tâm.

Nhưng mà sức mạnh của Trảm Trần làm hắn cảm thấy sự uy hiếp không nhỏ, huống hồ cuộc chiến hôm nay, Trảm Trần vẫn chưa tung ra lá bài cuối cùng của mình.

Vân Mộng Di và người mặc áo bào đen thần bí đều cực kỳ mạnh mẽ.

Còn cả những người trước đây, Dương Phàm của phủ Trích Tinh, Hoa Sơn của Hoa gia, e là đều đáng sợ hơn nhiều, mà mục tiêu lần này của hắn chính là ba vị trí đầu trong Thiên Mệnh bảng, độ khó không thể nói là ít.

Dưới bàn tay Tần Vấn Thiên xuất hiện không ít Tinh Vẫn Thạch, chuẩn bị dùng để tu hành.

Tranh Thiên Mệnh bảng lần này không thể so với trước đây, hắn đã từng dễ dàng chiến đấu vượt qua hai cấp nhưng bây giờ khi đối mặt với những nhân vật ưu tú nhất, tất cả đều đã tu hành những công pháp cực kỳ lợi hại, hắn không có niềm tin tuyệt đối.

Vì vậy hắn phải tu hành một số bản lĩnh lợi hại trước.

Kim Hình Thiên Tôn để lại Đoạn Thiên chỉ, lực công kích mạnh nhưng vẫn tiêu hao nhiều Tinh Vẫn Thạch, không thể dùng thường xuyên, ngoại trừ yêu pháp 81 thức bên ngoài, hắn còn cần thêm một số thần thông mạnh để làm át chủ bài.

Bây giờ trong trí nhớ của hắn xuất hiện một loại thần thông vô cùng lợi hại.

Ngôi sao nhỏ là Tử Quỷ lão cha để lại cho hắn, vẫn là bí mật lớn nhất của Tần Vấn Thiên. Trong hai năm qua, hắn tiêu hao không ít Tinh Vẫn Thạch, kích phát không ít mảnh vụn ký ức tinh thần, ngoại trừ chứng kiến một vài mẩu ký ức của Tử Quỷ lão cha, hắn còn chiếm được một thuật thần thông lợi hại.

Thuật này gọi là Tru Tâm Cổ Chung.

Tru tâm, tên như ý nghĩa, đó là tiêu diệt trái tim.

Nhất định thuật này phải dùng Thần Văn ngưng tụ Cổ Chung (chuông cổ) Thần Nguyên mới có thể dẫn ra, tu hành rất khó, loại cổ chung này vốn là Thần Văn cấp ba.

Thật ra Tần Vấn Thiên vẫn luôn tu hành loại thần thông này, cuối cùng bây giờ cũng hoàn thành bước vô cùng quan trọng, trong phút chốc hắn đã có thể ngưng tụ Thần Văn Cổ Chung rồi, có thể bảo đảm sử dụng được thuật này tùy theo ý muốn.

Khó khăn của thuật này nằm ở điều thứ hai, tức là cần mượn quy luật rung động của trái tim, vô cùng huyền diệu.

Cũng may bây giờ Tần Vấn Thiên đã tạo ra tâm chúc hỏa (ánh nến), hắn suy đoán có thể chính vì vậy mà Tử Quỷ lão cha mới tu hành thuật pháp thần bí cường đại thần thông này.

Tần Vấn Thiên nhắm chặt hai mắt nhưng trong cơ thể, ánh nến vẫn lẳng lặng thiêu đốt, Tần Vấn Thiên kết nối với Thần Nguyên, dường như hoàn toàn kết hợp vào thân thể, quá trình này cũng rất khó, mới nháy mắt mà trời đã khuya.

Trong biệt viện có tiếng động xào xạc truyền ra khiến chân mày Tần Vấn Thiên khẽ nhíu lại. Đột nhiên, chỉ thấy Tần Vấn Thiên quát ra một tiếng, vung bàn tay ra, bỗng nhiên Thần Nguyên bùng nổ, trong không trung xuất hiện một cái cổ chung hư ảo.

Vân Mộng Di đang bước chậm rãi, bất chợt cảm thấy trái tim rung lên một hồi, lại lập tức nhảy lên, trong nháy mắt đôi mắt đẹp của nàng ngưng lại, lập tức nhìn thấy phía trước có một cái cổ chung đánh tới, tiện tay hất ra.

- Boong!

Một tiếng chuông quanh quẩn trên không, Vân Mộng Di kêu lên một tiếng đau đớn, trái tim đập lên mãnh liệt, giống như bị người dùng đao kiếm đâm vào, đôi mắt đẹp mở ra, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên.

Đây là thuật thần thông gì, sao lại khó giải như vậy.

- Ngươi tới làm gì?

Tần Vấn Thiên mở mắt ra nhìn về phía Vân Mộng Di hỏi.

Vẻ mặt Vân Mộng Di lạnh lùng, nhìn Tần Vấn Thiên nói:

- Ngươi luyện thần thông gì vậy?

- Tru Tâm Cổ Chung

Tần Vấn Thiên thản nhiên nói.

- Lực tru diệt rất mạnh.

Vân Mộng Di mở miệng nói:

- Nếu như thực lực ngươi bước vào Nguyên Phủ tầng tám thì thần thông thuật này còn mạnh hơn nữa, sợ rằng ta khó có thể chịu đựng chấn động liên tục của cổ chung.

Tần Vấn Thiên không nói thêm gì chỉ nhìn chằm chằm Vân Mộng Di, lúc này đã là đêm muộn, Vân Mộng Di này chạy tới chỗ ở của hắn làm gì?

- Mặc dù ta không phải khuynh quốc khuynh thành, nhưng dù gì cũng coi như là mỹ nhân, hình như ngươi không chào đón ta?

Vân Mộng Di thấy vẻ mặt Tần Vấn Thiên thờ ơ, không kìm được hỏi.

Tần Vấn Thiên hơi kinh ngạc, không ngờ Vân Mộng Di sẽ nói ra lời như vậy.

- Chẳng giống như ngươi mà ta biết trước đây.

Tần Vấn Thiên tiếp tục lạnh nhạt.

- Trước đây chỉ là ta giả bộ lạnh lùng mà thôi, nếu ngươi thích ta, ta nguyện hiến dâng tất cả vì ngươi.

Trên mặt Vân Mộng Di bất chợt hiện ra ý cười dịu dàng, chỉ thấy nàng chậm rãi đi tới gần Tần Vấn Thiên, hai tay đặt trên vai, cởi áo choàng màu trắng ra, nhất thời lộ ra bờ vai, xương quai xanh gợi cảm vừa nhìn đã thấy rõ, đẹp không sao tả xiết.

Tần Vấn Thiên nhíu mày, hình như Vân Mộng Di càng lúc càng tỏ ra không bình thường.

- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

Tần Vấn Thiên lạnh lùng hỏi.

Vân Mộng Di để mặc áo choàng màu trắng rơi xuống đất, thân thể quyến rũ đi đến bên cạnh Tần Vấn Thiên, thân thể mềm mại tựa trên vai hắn nói:

- Ngươi không động tâm chút nào với ta ư?

Tần Vấn Thiên xoay người, hai tay đặt trên đôi vai mềm mại tựa như không xương, có thể cảm nhận được sự tươi mát trên da thịt của Vân Mộng Di, ánh mắt dò xét chuyển xuống, nhìn về phía nơi mê người kia, ánh mắt Vân Mộng Di hơi thay đổi.

- Hừ.

Tần Vấn Thiên phất tay, áo trắng bay tới, hắn khoác lên vai Vân Mộng Di, lạnh nhạt nói:

- Không có chuyện gì, đừng quấy rầy ta tu hành.

Vẻ mặt Vân Mộng Di biến đổi, lập tức đứng dậy, phất tay áo, cũng không biết có phải là đang trách Tần Vấn Thiên không hiểu phong tình hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.