Ba Tiểu Ác Ma, Hãy Để Cha Yên!!

Chương 57-2




Lạc Tang quốc niên lịch năm một trăm ba mươi mốt, thái hoàng Thái Hậu được mọi người an táng đi về cõi tiên, tiểu Hoàng Thượng Phù Vân Khâu Trạch năm ấy bảy tuổi được tướng quân Thanh Vũ phò trợ lên tiêp quản triều chính, tên gọi là Tinh Trị Chi Kì.

Màn đêm đen kịt, thanh phong hề hề, thị vệ gác đêm cắt lượt luân phiên, thừa dịp khe hở, thân ảnh nhỏ xinh lặng yên đi sát qua người bọn họ.

Ô ô, thái hoàng Thái Hậu chỗ nàng dựa vào đã đi về cõi tiên, trong cung lại không thể yên ổn, mỗi khi nghĩ đến Mẫn Hách Vương gia kia sắc mặt âm hiểm cười, nàng liền gặp ác mộng, hoàn hảo hiện tại chính mình cũng mười tuổi , nghe các cung nữ nói trong thành thanh lâu đang chiêu tìm trẻ nhỏ, nàng đi nơi đó tìm chút việc nhỏ nuôi sống chính mình hẳn là không có vấn đề gì, chỉ cần có thể ra khỏi hoàng cung này, nàng liền tự do ……

“Đi đâu?” Mắt lạnh nhìn thân hình lén lút lén lút, thân ảnh bảy tuổi so với nàng mười tuổi lại cao hơn rất nhiều.

Bảy năm qua nàng cứ lặp lại chuyện này, không mệt sao? Nghĩ đến mỗi đêm luôn bị cái lạnh đánh tỉnh, hắn thực nên lo lắng có nên hay không nên “Ở riêng”, hơn nữa, tư thế ngủ của nàng có điểm xấu xí.

“Nhà vệ sinh.” Đem gánh nặng vứt ra ngoài tường, nàng bắt đầu dựng thang, thân thủ linh hoạt, đó là kinh nghiệm nàng không ngừnng tích lũy trong bảy năm, phải nhanh, phải nhanh.

“Đi nhà vệ sinh bên ngoài cung?” Trên trán gân xanh hiện lên.

“Không đúng, phải nói là đi nhà vệ sinh ở kỹ viện, nhìn xem.” Một thân nam trang nàng hưng phấn mà bắt đầu leo lên , đây là bức tường thành cuối cùng nàng tìm được, nghe Mộc Diệp nói, chỉ cần ra khỏi bức tường này, bên ngoài chính là Lạc Tang thành, không biết ban đêm bên ngoài có hay không cũng như hoàng cung tĩnh mịch như vậy?

“Trở về ngủ.” Một kiếm chém đứt cây thang, ôm lấy tiểu thân ảnh ngã xuống, trực tiếp mang đi……

Ai, ngồi ở trên long sàng, Y Y không ngừng ca thán, tốt xấu cũng xem chính mình bảy năm trước liều chết cứu hắn một mạng mà thả nàng ra khỏi cung, như vậy nàng cũng không cần phải trèo tường ,hết lần này đến lần khác hắn tựa như một cá thể bằng sắt thép, ý chí kiên cường không thôi, nói cái gì cũng không chịu cho nàng ra ngoài.

“Khâu Trạch, thái hoàng Thái Hậu đi về cõi tiên, ngươi còn có thể ngủ được sao?” Có lẽ, không bao lâu, hoàng Thục phi sẽ mang theo ông con nàng giết người như ngóe xông vào đây.

Nằm xuống bên cạnh thân thể bé nhỏ, bên trong cung điện đèn đuốc sáng trưng,gương mặt tuy là non nớt cũng đã tuấn mỹ dần dần mà xuất hiện sầu bi.

“Nàng sợ chết sao?” Hắn cầm nắm tay nhỏ bé của nàng thưởng thức.

Thật sự là kỳ quái, rõ ràng vài năm trước, nàng còn chỉ vào hắn kêu hắn là quả bí lùn, không nghĩ tới, mới chỉ chớp mắt, hắn lại có thể đem nàng nơi nơi gây rắc rối ôm tiến trong lòng làm người tránh gió cho nàng.

Cười gượng hai tiếng, nguyên lai hắn hiểu được nàng không phải khổ sở vì chuyện thái hoàng Thái Hậu, mà là vì “Sinh kế” về sau.

“Mộc Hiệp dạy nàng ma thuật đến đâu rồi?” Đôi mắt màu tím thẳng tắp nhìn tiểu hoàng phi chột dạ cúi đầu, không cần nhiều lời, tám lạng nửa cân.

“Có Mộc Hiệp bảo hộ bên người , vì cái gì còn muốn ta đi học?” Nàng than thở , huống hồ chính mình thật sự không có cái khả năng trời cho ấy, chỉ là bối huyễn chư, đều nhanh yếu hấp hối .

“Người cũng có lúc thất thủ,ngựa cũng có lúc mất móng, hắn không có khả năng lúc nào cũng bảo hộ nàng được .” Hắn cũng muốn chuyên tâm cho triều chính, nàng nếu không thật sự luyện tập,chờ tới khi Mộc Hiệp tìm được thì nàng đã là một thi thể rồi.

Ân hừ, lại bắt đầu nhắc tới , mặt ngoài lãnh khốc, kỳ thật chả khác gì lão mụ tử cằn nhằn, rõ ràng nàng không dạy hắn lắm miệng như thế.

Bảy năm trước, bởi vì chuyện hoàng Thục phi, liền bị thái hoàng Thái Hậu an bài hai người bọn họ cùng ở tại điện Long Minh, cho nên, bộ dáng hắn cởi chuồng cũng đều bị nàng nhìn đến, hiện tại trưởng thành, hắn lại quay đầu dạy bảo nàng.

“Ta, sẽ cố gắng.” Có lẽ, nàng cũng ngang ngạnh đủ, cũng chỉ có đem ma thuật luyện tốt, cơ hội rời khỏi hoàng cung mới có thể càng lớn.

“Không có bên ngoài, cũng muốn có điểm nội hàm.” Lạnh lạnh phun ra một câu, nhắm lại mắt, đi gặp chu công.

Bề ngoài? Chính mình lại không có hủy dung, làm sao lại không có bên ngoài ? Nghe xong lời hắn, Y Y trực tiếp nhảy xuống giường, xem xét trái phải gương mặt mình trong gương, khuôn mặt nhỏ nhắn như quả đào cùng đôi mắt tròn tròn như 2 quả nho, mũi thẳng thắn thanh tú khéo léo ,bên dưới là đôi môi đỏ mọng, thấy thế nào thì về sau cũng sẽ là vị đại mỹ nhân, làm sao xấu ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.