Ba Tiểu Ác Ma, Hãy Để Cha Yên!!

Chương 54: Tới thăm người chưa chết (1-2)




Edit: Tiểu Mộng Beta: Tiểu Ngọc Nhi Bến đò Tào Nga, Diệp Quân Lan và Cửu nha đầu Chúc gia hẹn nhau tụ họp tại nơi này, tiện đường dẫn theo Trụy Nhi cũng cải nam trang đi du ngoạn khắp nơi.

Tuy gia giáo trong nhà Diệp Quân Lan không quá nghiêm khắc, hơn nữa nàng cũng rất nghịch ngơm, từ nhỏ đã thường đi theo nhị ca chạy loạn tứ phía. Phụ mẫu cũng không quá chú trọng những thứ này, mỗi lần gặp chuyện không may chỉ cười trừ, mặc bọn họ trải nghiệm.

Nhưng dù sao thân là nữ nhi, tuy từ nhỏ được phụ thân dạy qua chút ít võ nghệ, so với người thường mạnh hơn một chút, nhưng vì an toàn cho bản thân, ngoại trừ đi ra ngoài cùng ca ca, Diệp Quân Lan chưa từng chạy ra ngoài một mình.

Có khi, cha mẹ nuông chiều ngươi là bởi vì yêu thương ngươi, nhưng tùy hứng lợi dụng tình thương của họ để đạt mục đích của mình thì chính là không đúng rồi. Tuy nàng ham chơi nhưng ít nhất vẫn hiểu được chuyện này.

Thừa dịp lần này trời ban cho cơ hội tốt, được đến trường học tập, Diệp Quân Lan nàng sao có thể không tận hứng vui vẻ một chút chứ?

“Tiểu thư, tiểu thư, mau hoàn hồn!” Trụy Nhi thấy vẻ mặt tiểu thư nhà mình càng ngày càng quỷ dị thì vội vàng kêu lên.

“Bốp” một tiếng, một cái quạt gõ thẳng vào đầu Trụy Nhi.

Trụy Nhi hai mắt rưng rưng, xoa xoa cái trán hồng hồng, tội nghiệp nhìn tiểu thư nhà mình, run rẩy lên tiếng: “Tiểu thư…người ta, người ta chỉ …” phối hợp với cách ăn mặc giống thư đồng của nàng, quả là vô cùng quỷ dị!

Diệp Quân Lan thấy vậy, mồ hôi lạnh lập tức túa ra, da đầu run lên. Nàng đau đầu xoa xoa thái dương, rốt cuộc Diệp Quân Lan nàng đã tạo nghiệt gì mà lại gặp phải một nha đầu ngây thơ như vậy. Cho nên mới nói không thể quá tốt bụng a!

Bất đắc dĩ thở dài, sờ sờ mũi, nói: “Tiểu Trụy Nhi à, đi ra ngoài lâu như vậy rồi, em có phải nên gọi ta là thiếu gia hay không?”

“Xoẹt” một cái mở ra quạt giấy trong tay, khẽ phe phẩy, khóe miệng ẩn ẩn một nụ cười nhẹ, ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt trắng nõn, có vài phần anh khí, một thân áo lụa, đúng là dáng vẻ của một thiếu niên ngọc thụ lâm phong.

Dáng vẻ này không chỉ khiến Trụy Nhi ngây dại mà ngay cả một người đang ngồi trong lầu cũng nhìn đến ngây ngẩn.

Người đó một thân áo dài màu đen, ngón tay thon dài trắng trẻo vô thức vuốt ve chén rượu nhỏ.

“Là nam hay là nữ?” Giọng nói trầm thấp mà êm tai, khiến cho người nghe cảm thấy lạnh lùng, đầy cao ngạo, “Mã Thống, ngươi nói xem.” Âm điệu bất giác thay đổi, có thêm chút vui đùa.

“Mã Thống không biết.” Đứng bên cạnh nam tử là một thiếu niên lạnh lùng, hắn nhẹ nhàng cúi người, bình tĩnh trả lời.

Đáp lại là một tiếng cười to của nam tử: “Vậy ai biết đây?” Lại nghe nam tử nói thêm, lời nói có chút châm chọc: “Nàng nói đúng hay không, Lan nhi?”

Thiếu niên lạnh lùng tên Mã Thống không nói gì, bàn tay giấu sau ống tay áo âm thầm nắm thành quyền.

Diệp Quân Lan không biết mình đã trở thành đối tượng thảo luận của người khác, lúc này nàng đang hận rèn sắt không thành thép giáo huấn nha đầu nhà mình, à không, phải là thư đồng nhà mình.

Song thấy nha đầu kia càng lúc càng tủi thân, đôi mắt to đầy sợ hãi len lén nhìn nàng, cắn răng cúi đầu không dám nói, Diệp Quân Lan chợt mềm lòng, không nói được gì nữa. Nhìn trời, thấy cũng sắp tối, lại nhớ đến lời hẹn với Chúc Anh Đài, trong lòng thầm kêu không ổn, dậm chân, lập tức kéo thư đồng nhà mình chạy mất.

Vừa chạy về phía bến đò Tào Nga, vừa thầm đoán phản ứng của Cửa nha đầu, tốt rồi, với tính cách của nha đầu kia, không rút gân lột ra, bằm thây vạn đoạn mới là lạ. Xong rồi, xong rồi!

Mà Chúc Anh Đài bên này lại đang ‘nữ giả nam gặp gỡ thư sinh ngốc’.

Nhớ tới đêm hôn lễ của Bát ca nhà mình, một người thì vui mừng gặp lại phu quân, trái tim thiếu nữ nhàng rung động, một người là cao hứng gặp được tri kỉ trên đường, vui vẻ trò chuyện cùng nhau.

Tất nhiên, theo diễn biễn của kịch bản, logic học nói cho chúng ta biết, giờ phút này nhất định phải có Trình Giảo Kim, cho nên công tử quần lụa áo lượt họ Vương tên Lam Điền được lên sàn.

Ý nghĩa tồn tại của bia đỡ đạn chính là thúc đẩy mọi chuyện phát triểu, thúc đẩy tình cảm của nam chính nữ chủ thăng hoa, đại khái từ tất cả chuyện xưa đều nói cho chúng ta biết, chính nghĩa cuối cùng luôn đả bại gian tà. Mà Vương đại công tử ra sân chẳng qua chỉ để làm nền cho sự lương thiện, thật thà của Lương Sơn Bá mà thôi.

Cửu muội nhà họ Chúc được nuôi trong khuê phòng từ nhỏ, chơi đùa, gặp gỡ chỉ có mấy cô nương như Diệp Quân Lan, Ngân Tâm, Trụy Nhi, hoặc nhiều hơn chỉ có Bát ca và hai vị ca ca của Diệp Quân Lan mà thôi.

Dĩ nhiên không phải hai vị ca ca họ Diệp không tốt, hai người tất nhiên rất tốt, là những công tử phiên phiên tục thế rất rất tốt.

Tiếc thay, Diệp đại ca đã sớm thành gia lập thất, Diệp nhị ca lại phúc hắc thành tính, thuở nhỏ suốt ngày trêu cợt, đùa giỡn nàng và Diệp Quân Lan, vậy nên nàng khó mà nảy sinh được tâm tư yêu mến.

Nói đến Diệp nhị ca, Diệp Quân Lan cũng tích cực tác hợp, mai mối cho hai người. Nhưng Diệp nhị ca chơi với các nàng từ nhỏ, làm không ít chuyện xấu xa, các nàng đều coi hắn như anh trai, sao có thể yêu đương gì chứ.

Kết quả là, một đường trò chuyện, hơn nữa không có Diệp Quân Lan ồn ào bên cạnh, nên tâm hồn của Tiểu Cửu liền bắt đầu nghiêng về phía thư sinh ngốc tên Lương Sơn Bá kia rồi. Hai người vừa gặp mà như đã quen, bèn kết làm huynh đệ.

Cũng bởi vậy mà về sau đã phát sinh không biết bao nhiêu chuyện, nhưng đấy là nói sau, bây giờ tạm thời không đề cập đến.

Lại quay lại Diệp Quân Lan bên này, Tiểu Cửu Chúc gia gặp được lang quân như ý trên đường, tất nhiên quên luôn chuyện hẹn Diệp Quân Lan không còn một mảnh.

Nhưng dù sao cũng là Diệp Quân Lan thất hẹn trước, nên không thể nói Tiểu Cửu Chúc gia gặp sắc quên bạn, huống chi nàng còn chưa biết là có chuyện như thế xảy ra, chỉ nghĩ mình lỡ thuyền, đành phải nghĩ cách khác đi tới thư viện Ni Sơn.

“Tiểu… à quên, công tử, có thuyền kìa!” Diệp Quân Lan đang nghĩ biện pháp đi tới thư viện Ni Sơn thì bỗng nghe thấy tiếng Trụy Nhi hưng phấn gào to.

“Thuyền, ở đâu?” Nhìn theo hướng Trụy Nhi chỉ, thấy một chiếc thuyền chậm rãi xuôi tới, thuyền này có vẻ hơi xa hoa, hẳn là một chiếc thuyền riêng.

Diệp Quân Lan hơi nhíu mi, không biết có nên tới hỏi xem thuyền này đi hướng nào không? Mà làm vậy có vẻ không hay lắm.

Không đợi nàng quyết định, từ trên thuyền đã truyền đến tiếng nói của một thiếu niên, vừa cung kính lại vừa lạnh nhạt, xa cách: “Có phải vị công tử này đang muốn đến thư viện Ni Sơn?”

Diệp Quân Lan chưa kịp trả lời thì Trụy Nhi bên cạnh đã nhanh nhảu đáp: “Đúng vậy đúng vậy, đúng là công tử nhà ta muốn tới thư viện Ni Sơn, nhưng mà lỡ thuyền mất rồi. Ôi ôi, các người cũng đi Ni Sơn à? Công tử nhà ta là Diệp Quân Lan ở Thượng Ngu, các người là…”

Nghe vậy, Diệp Quân Lan không khỏi thở dài, Trụy Nhi ơi là Trụy Nhi, ngươi chưa biết người ta tốt xấu thế nào đã lột sạch công tử nhà ngươi ra cho bọn họ nhìn hết rồi. Mang theo nha đầu này chính là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời nàng.

Bây giờ xem ra chỉ có thể tùy cơ ứng biến thôi. Quyết định xong, Diệp Quân Lan thi lễ nói: “Tại hạ Diệp Quân Lan đến từ Thượng Ngu, vốn muốn tới học ở thư viện Ni Sơn, không ngờ lại lỡ thuyền, không biết chủ nhân nhà ngươi muốn đi đâu?”

Chủ nhân thuyền này chính là nam tử áo đen ngồi trên lầu lúc trước, vừa rồi nghe thư đồng kia nói công tử nhà nàng họ Diệp tên Quân Lan thì trong lòng liền rối như tơ vò. Sau lại nghe nàng tự mình giới thiệu, nói nàng tên Diệp Quân Lan, giọng nói vô cùng quen thuộc thì lại càng không biết nên phản ứng sao cho phải. Cho dù qua nhiều năm như vậy, tâm trí hắn được tôi luyện vững vàng như sắt. Nhưng khi nàng ở ngay trước mắt, trong lòng lại khó mà bình tĩnh ngay được.

Thiếu niên tên Mã Thống thấy công tử nhà mình dù không đổi sắc mặt nhưng tay cầm quân cờ lại cứng ngắc giữa không trung. Đành đi ra khoang thuyền đáp: “Công tử nhà ta cũng đi học tại thư viện Ni Sơn, tương lai sẽ cùng trường rồi, mời Diệp công tử lên thuyền.”

Diệp Quân Lan thấy thiếu niên kia ra khỏi thuyền lạnh nhạt trả lời, lại thấy hắn ăn mặc cũng đủ quý phái, nghĩ đến mình bây giờ không có tiền, cùng lắm thì vò mẻ lại sứt, nên liền nói tạ ơn rồi kéo Trụy Nhi, cầm hành lý bước lên thuyền.

Vào trong, thấy khoang thuyền bố trí tao nhã, đồ đạc đầy đủ, xem ra chủ nhân thuyền này đúng là người biết hưởng thụ.

Đang nghĩ thì thiếu niên kia dẫn nàng vào một nhã gian, vừa vào liền thấy một nam tử ngồi ngay ngắn, trong tay cầm một quân cờ, bàn cờ tinh xảo, quân cờ màu đen trong suốt, ngón tay thon dài trắng nõn, thật tương xứng với nhau.

Thiếu niên kia chậm rãi bước vào, cung kính đứng sau nam tử, Diệp Quân Lan liền hiểu nam tử này chính là chủ tử của hắn.

Đang lúc định nói lời cám ơn thì nam tử vốn nhìn chăm chú vào bàn cờ bỗng nhiên ngẩng đầu, một đôi mắt trong trẻo thâm thúy, quả thật rất đẹp. Bốn mắt nhìn nhau một hồi, Diệp Quân Lan sửng sốt, đột nhiên trong đầu nảy ra một ý nghĩ hoang đường, nàng đã từng nhìn thấy đôi mắt này?

Nam tử kia ưu nhã đứng lên, vóc dáng cao gầy, áo bào màu đen, chỉ cười nhẹ một tiếng mà khuôn mặt tuấn mỹ lãnh ngạo bỗng trở nên ôn nhu lạ thường.

Nhất thời Diệp Quân Lan cảm thấy choáng váng hoa mắt, trong lòng thầm than, đúng là thói đời bất công, sao trên đời này lại sinh ra lắm kẻ họa thủy như vậy!

Không đợi nàng cảm thán xong, nam tử kia đã tự giới thiệu: “Tại hạ Mã Văn Tài đến từ Hàng Châu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.