Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học

Chương 45: Big Boss Pk Bạch Liên Hoa 12




Cứ như vậy, Lâm Tiêu và Tô Bạch nhập học vào cùng một trường đại học, học cùng một hệ.

Học kì mới vừa bắt đầu, thanh niên Tô Bạch tiến bộ luôn nỗ lực phấn đấu lập tức tham gia tranh cử lớp trưởng, thời điểm hội học sinh tuyển người cậu lại tham gia làm thành viên ban tuyên truyền, Tô Bạch chữ rất đẹp, lại còn tài hoa, hoàn thành tranh tuyên truyền trên bảng tin một cách thuận buồm xuôi gió.

Cho dù Tô Bạch bất luận là thiết kế cái gì đều mơ hồ lộ ra một luồng khí thế của niên đại những năm sáu mươi, bảy mươi đỏ chót…

Lâm Tiêu tham gia ban văn nghệ, giá trị nhan sắc vốn đã cao, ca hát lại êm tai, hắn rất nhanh sẽ trở thành nhân vật nổi tiếng của năm nhất toàn trường, giống như hồi cấp ba.

Người như hắn, cho dù ở đâu cũng nhất định sẽ thu hút sự chú ý của người khác.

Tối hôm đó, Lâm Tiêu ở phòng học nhạc dàn dựng và luyện tập xong tiết mục cho chương trình của hội học sinh, sau đó cùng một học tỷ ban văn nghệ đến nhà ăn ăn cơm. Vì đến trễ, nhà ăn chỉ còn chút canh thừa thịt nguội, hai người vừa ăn vừa trò chuyện về việc dàn dựng và luyện tập tiết mục văn nghệ.

Hai người qua lại vài câu, đột nhiên có một vạt áo trắng khá quen bước nhanh sát bên người Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu đầu không ngẩng lên nhìn, cúi đầu uống từng ngụm lớn canh.

Ba giây đồng hồ sau, đối phương lại lộc cộc đi qua, đi tới cuối hành lang lại nhanh chóng xoay người, lần thứ hai đi qua kề sát vào Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu khẽ nhếch khóe miệng, ngẩng đầu nhìn lên: Tô Bạch?

Tô Bạch đẩy đẩy kính mắt: ồ, Lâm Tiêu, cậu cũng tới ăn cơm à.

Lâm Tiêu ra vẻ lơ ngơ: cậu cứ đi tới đi lui bên cạnh tôi làm gì?

Tô Bạch cắn cắn môi, dường như giận dỗi nhìn chằm chằm Lâm Tiêu một lát, nói: tớ tản bộ.

Lâm Tiêu: …

Học tỷ ban văn nghệ cảm thấy thú vị nhìn Tô Bạch, lại nhìn qua Lâm Tiêu, tựa như hiểu ra cái gì lộ ra một nụ cười giảo hoạt, sau đó lẫm liệt vỗ lên vai Lâm Tiêu một cái: chị về phòng ngủ trước nha, ngày mai gặp.

Lâm Tiêu vẫy vẫy tay: ngày mai gặp.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Bạch xị ra, vẻ mặt mất hứng nhìn Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu nhíu nhíu mày, suy nghĩ một chút, đưa tay nhéo khuôn mặt Tô Bạch một cái: ai u, ai dám chọc tức Tô đại lớp trưởng nhà chúng ta vậy?

Tô Bạch lườm hắn một cái, nói: cậu.

Lâm Tiêu đứng dậy, bước đến gần cậu một chút: tôi làm gì mà chọc giận cậu? Nói nghe thử xem nào.

Tô Bạch trầm mặc một lúc mới lắp bắp nói: cậu, gần đây buổi tối cậu cũng không đến thư viện tự học cùng với tớ…

Lâm Tiêu vui vẻ: tôi đây không phải là dàn dựng và luyện tập tiết mục hay sao, mỗi ngày đều tập đến rất muộn, đợi ăn cơm xong thư viện cũng đã đóng cửa mất rồi.

Tô Bạch vẻ mặt rầu rĩ không vui liếc nhìn chỗ ngồi của học tỷ vừa nãy, nhỏ giọng nói: cậu mỗi ngày đều cùng chị ấy dàn dựng và luyện tập tiết mục…

Lâm Tiêu khóe môi lập tức câu lên, dùng giọng nói dễ gây hiểu lầm đáp lại: đúng vậy, hai người chúng tôi mỗi ngày đều cùng nhau.

Tô Bạch cuống lên: hai người…hai người ngoại trừ dàn dựng và luyện tập tiết mục cho chương trình, còn cùng nhau làm cái gì nữa?

Lâm Tiêu cố ý lộ ra nụ cười xấu xa: không phải vừa cùng nhau ăn cơm sao, còn cùng nhau tản bộ, cùng nhau thảo luận, cùng nhau…

Tô Bạch hàm dưới đột nhiên căng thẳng: được rồi.

Lâm Tiêu trái tim ầm ầm nhảy loạn, dứt khoát dùng thân thủ đẩy cậu dựa sát vào cây cột phía sau, môi đặt sát bên tai Tô Bạch thấp giọng hỏi: Tô Bạch, cậu làm sao vậy?

Tô Bạch nôn nóng đến mức lồng ngực kịch liệt phập phồng, nín nửa ngày, khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng mới bật ra một câu: cậu cái tên này, cậu làm như vậy là tác phong có vấn đề!

Lâm Tiêu nhịn cười đến đau bụng: tôi làm gì mà tác phong có vấn đề? Tôi thuần khiết biết bao nhiêu, lớn đến như này rồi đến tay người khác cũng chưa từng dắt qua.

Nói đến đây, Lâm Tiêu đột nhiên nhớ tới hôm tra kết quả thi đại học, bản thân mình cầm chặt tay Tô Bạch.

Ấp áp, mềm mại, trơn…

Tô Bạch oan ức đến mức viền mắt đỏ lên, tháo kính xuống lau lau hai mắt, đôi mắt vừa to vừa sáng ánh lên thủy quang, thoạt nhìn vô cùng đáng thương: cậu còn không thấy ngại mà hỏi như vậy, tớ, tớ theo đuổi cậu lâu như vậy, cậu cuối cùng nhưng lại cùng với người khác, cùng người khác…

Lâm Tiêu nhất thời có cảm giác như bị sét đánh: chờ một chút! Cậu từ lúc nào thì theo đuổi tôi?

Tô Bạch nghe vậy lại càng ủy khuất: tớ theo đuổi từ rất sớm, từ ngày cậu sinh nhật 17 tuổi liền bắt đầu theo đuổi, tớ giảng đề cho cậu, trông cậu không cho cậu trốn học, tớ nói muốn cậu cùng tớ thi chung một trường đại học, tớ tặng cậu 《 Bộ đề thi đại học năm năm gần nhất 》, tớ còn tặng cậu cốc tráng men với 《 Hướng dẫn tài liệu giảng dạy của Vương Hậu Hùng 》, tớ mỗi ngày đều đến nhà cậu giúp cậu học bù, tớ còn hát cho cậu nghe… Đây còn không phải là theo đuổi cậu hay sao?

Lâu Tiêu sửng sốt một hồi mới khôi phục được tinh thần, hắn liếm môi một cái, khô cằn hỏi một câu: Tô Bạch, cậu đối với khái niệm của hai từ “theo đuổi” có phải có hiểu lầm gì hay không?

Tô Bạch một bên nước mũi một bên nước mắt, dáng dấp nhỏ bé vô cùng cầu ngược: tớ không có hiểu lầm, tớ nghe ba tớ nói rồi, theo đuổi một người chính là đối xử tốt với đối phương, tớ vẫn luôn một mực đối tốt với cậu mà.

Lâm Tiêu khắp toàn thân từ trên xuống dưới mỗi gốc tế bào đều đang kêu gào hắn mau liều lĩnh ôm lấy Tô Bạch, dùng sức hôn cậu ấy, nhưng hắn lại cắn răng, hết nhịn lại nhẫn, nghĩ tới nghĩ lui đều không cam lòng để cái quyển 《 Bộ đề thi đại học năm năm gần nhất 》trở thành tín vật đính ước cho mối tình đầu đẹp nhất lãng mạn nhất của tuổi thanh xuân, Lâm Tiêu đành tàn nhẫn nói: Tô Bạch đồng học, tôi không thể không trịnh trọng nói cho cậu biết, làm như vậy kỳ thực không được tính là theo đuổi.

Tô Bạch khổ sở rũ xuống mi mắt, để giọt nước mắt thấm ướt hàng lông mi thanh tú: vậy phải làm thế nào mới được coi là theo đuổi cậu…

Lâm Tiêu vừa đau lòng vừa buồn cười: phải làm sao mới được coi là theo đuổi tôi? Cái này chắc cậu không nên hỏi tôi đi? Tự cậu hỏi bạn học tự mình tra thông tin, cậu có nhớ hay không cậu vẫn còn nợ tôi một việc chưa làm?

Tô Bạch nức nở: nhớ.

Lâm Tiêu ôm lấy cằm Tô Bạch nâng lên, lấy khăn giấy lau nước mắt cho cậu, ôn nhu nói: việc tôi muốn cậu làm chính là, theo đuổi tôi.

Tô Bạch vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn.

Lâm Tiêu xoa nắn cái cằm nhỏ của Tô Bạch: không cần làm nhiều, phải, một lần là đủ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.