Bà Mối 10086

Chương 10: Giải quyết thật sự~




Edit: Havi

Beta: CeCe

Cô đi nhanh tới tòa soạn, thấy đồng nghiệp không hẹn mà cùng chiếu đến cô một ánh mắt khác thường.

Cô băn khoăn quét ánh mắt đến bàn làm việc của Chu Hiếu Linh, thấy không có ai ở đó, không biết có phải lại có chuyện gì với cô gái này rồi không…. Cô vẫn nhớ rõ ngày hôm đó thấy cô ta và chú ngồi cùng nhau, không biết bọn họ đang âm mưu cái gì.

Hoang mang đi lên tầng mười lăm, cô gõ cửa vài cái trước cửa phòng chủ biên nhưng không thấy có tiếng trả lời. Cô nhìn quanh rồi xoay người nhìn về phía văn phòng của xã trưởng. Hay là Trác đang ở văn phòng của Lâm Hạo Ngôn? Cô định đi đến gõ cửa thì đột nhiên cửa mở, một khuôn mặt tuấn lãng xuất hiện ở trước mắt “Mân Mân, sang phòng anh rồi nói chuyện.”

Cô theo lời hắn đi vào phòng Chủ biên.

“Em ngồi đi, để anh lấy vài thứ cho em.”

Cô ngồi xuống sofa. Trịnh Trác với tay lấy một chồng tư liệu đang đặt trên giá sách đưa cho cô “Tư liệu này rất có ích đối với em, tốt nhất là mấy ngày nay em nên đọc kỹ đi. Đồ đạc của anh đã thu dọn đi rồi, em chuẩn bị chuyển đồ đạc của em lên đây, về sau văn phòng này là của em.”

“Trác, không phải anh nói hôm nay là ngày làm việc cuối cùng của anh ở tòa soạn sao? Sao lại muốn đi ngay?”

Mấy ngày nay Trác vẫn đảm đương nhiệm vụ là thủ trưởng của cô, hiện tại lại nói lập tức đi ngay, lòng cô không khỏi dấy lên cảm giác hụt hẫng…

“Không còn cách nào khác, hôm nay anh phải tiếp nhận công việc bên kia rồi.” Trịnh Trác khoanh tay trước ngực, trên gương mặt tuấn tú lộ ra một nụ cười yếu ớt. “Mân Mân, anh vẫn đánh giá cao em, với năng lực của em thì việc đảm nhiệm chức chủ biên không có vấn đề gì. Nhưng điều quan trọng là từ nay về sau, trong công việc, em phải tinh tường, không được tin tưởng người khác một cách mù quáng. Cần phải suy nghĩ cẩn thận trước khi quyết định bất cứ một điều gì.”

Trong lời nói của hắn hiển nhiên còn có một tầng ý tứ, cô nhíu mày hỏi dò “Trác, ý anh là ở tòa soạn có người muốn gây bất lợi cho em sao?”

Trịnh Trác gật gù, ánh mắt như có như không “Mấy ngày vừa rồi em không ở tòa soạn nên không biết, cấp trên đã chuyển đến phòng nhân sự hai quyết định, một là thăng chức cho em làm chủ biên, còn lại là phó chủ biên…”

“Phó chủ biên?” Cô vô thức lặp lại. Cô còn nhớ rõ buổi chiều cách đây bốn ngày, Lâm Hạo Ngôn và Trác đã cùng thuyết phục cô đi Luân Đôn công tác, sau đó cô lại có dịp trao đổi với Lâm Hạo Ngôn về việc đề cử Kỷ Tích Vân làm phó chủ biên…

Trịnh Trác đột nhiên đề cập đến chuyện này, trong cô bỗng có dự cảm xấu. Thoáng chốc nhớ đến câu nói của Chu Hiếu Linh ngày đó “…Đừng tưởng rằng cô giỏi giang gì cả. Tôi nói cho cô biết, không cần cô đề cử, tôi cũng sẽ có ngày leo lên được vị trí này…”

“Trác…. Đừng nói là… Chu Hiếu Linh được thăng chức lên Phó Chủ biên…” Cô vừa nói vừa vụt đứng dậy theo bản năng.

“Đúng như vậy đấy!” Trịnh Trác đáp lời, cẩn trọng nhìn cô “Mân Mân, anh không còn ở tòa soạn nữa, về sau em phải cẩn thận.”

Cô cảm thấy khó tin, hỏi lại “Sao cô ta có thể được cấp trên thông qua? Là Lâm Hạo Ngôn đề cử sao?”

“Không phải, Lâm Hạo Ngôn chưa kịp đề cử ai thì cấp trên đã có công văn xuống rồi…” Trịnh Trác đang nói thì chuông di động dồn dập vang lên. Hắn nhìn màn hình, sắc mặt rõ ràng trầm xuống, ánh mắt lộ ra tia hàn quang khiến người khác sợ hãi.

Cô không dám nói gì nhiều, cúi đầu suy ngẫm… Một lát sau, khi hắn đã nói chuyện điện thoại xong, gương mặt lại thoảng qua một nụ cười ấm áp, khiến cô hoài nghi biểu tình đáng sợ của hắn vừa rồi có phải là cô nhìn nhầm không?

“Mân Mân, về sau có chuyện gì em cứ gọi điện thoại trực tiếp cho anh, hoặc có thể đến Tần Thị tìm anh, đến lúc đó em cứ đưa tấm danh thiếp này ra là sẽ được vào.”

Hắn rút tấm danh thiếp nhũ vàng đưa cho cô. Nhìn dòng chữ “Tổng giám đốc tập đoàn Tần Thị – Trịnh Trác”, cô không khỏi cảm thấy vui mừng thay cho hắn “Trác, chức vụ này rất cao, như vậy mới xứng với anh chứ!”

“Đây mới chỉ là bước đệm thôi. Cái gì là của anh thì rồi sẽ phải thuộc về anh. Anh phải đi đây, hãy tự chăm sóc mình nhé, hôn lễ của em nhất định anh sẽ đến!” Hắn cười đầy hàm ý, tay nhè nhẹ xoa đầu cô, đi ra khỏi văn phòng. Nghe đến câu cuối cùng, hai má cô chợt đỏ bừng, cúi đầu gài danh thiếp vào tập văn bản rồi đưa mắt ngắm nhìn không gian sang trọng của văn phòng, thở ra một tiếng, không ngờ hiện tại mình đã là chủ biên của tạp chí Thuần Mỹ!

Nhớ lại cách đây vài tháng, cô chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp vào làm việc, vậy mà bây giờ đã lên tới chức vụ mà ngay cả cô cũng chưa dám nghĩ tới…

Sự nghiệp cô đã có rồi. Còn tình cảm… có phải chính là Doãn Lạc Hàn hay không?

Về đến văn phòng, Tích Vân liền nhìn cô chớp chớp mắt ra hiệu. Cô hiểu ý xem thông báo dán trước văn phòng, quả nhiên là lệnh điều động liên quan đến cô và Chu Hiếu Linh. Trở lại văn phòng, cô im lặng đưa mắt nhìn Kỉ Tích Vân, gật đầu một cái rồi bước vào phòng.

Trên bàn làm việc hình như có một số văn kiện. Cô cầm lên chuẩn bị xem thì nghe tiếng đập cửa dồn dập, nghĩ là Tích Vân, cô tùy ý cất lời “Mời vào!”

“Lăng tiểu thư!” Một giọng chói tai đầy ngạo mạn nháy mắt đâm vào màng nhĩ, không cần ngẩng đầu cô cũng biết đó là ai. Cô cúi đầu nhìn văn kiện, thản nhiên nói “Có việc gì cứ nói!”

“Cô hẳn đã nghe chuyện tôi trở thành phó chủ biên. Tôi biết cô nhất định không phục, bởi cô đã tận lực đề cử người tâm phúc của mình, kết quả chức vụ đó lại là của tôi… Haha… tôi e rằng kế hoạch lấy thúng úp voi của cô đã thất bại rồi!”

Giọng điệu hợm hĩnh của Chu Hiếu Linh khiến cô không biết nên khóc hay nên cười. Dù sao có giải thích gì cũng là vô ích, nên cô chỉ nhẹ nhàng bâng quơ “Tôi chưa từng nghĩ như vậy. Tôi cũng không biết cô với cấp trên quan hệ như thế nào, nhưng nếu cô đã được thăng chức phó chủ biên thì tôi chúc mừng cô! Về sau quan hệ của chúng ta không cần phân biệt cao thấp, tôi hy vọng có thể dứt bỏ thành kiến, trong công việc phối hợp với nhau thật tốt!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.