Bà Mai Điểm Sai Bài

Chương 7: Gặp lại




Đóng cửa cũng chính là đã phong ấn không gian, chỉ có Diệp Thanh Vũ cầm hoang mộc Minh Bài trong tay mới có thể ra vào. Trong phòng này, nguyên khí nồng đậm, mỗi nhịp thở đều có thể áp dụng thuật pháp để hấp thu nguyên khí. Đối với Diệp Thanh Vũ, không gian được phong ấn riêng tư này là một trong những nơi quan trọng nhất. Bản thân hắn không có nhiều đồ đạc hay của nả gì, hắn chỉ mang theo ít đồ lặt vặt liền mang tới cất vào tủ chứa đồ. Sau đó, hắn cẩn thận mang một chậu hoa nhỏ đặt ở cửa sổ, chính là một chậu cúc dại. Chậu hoa này hắn mang từ mộ phần cha mẹ về đây, là vật kỷ niệm duy nhất của hắn.

Hắn nhất định chờ tới ngày hoa chen đua nở sẽ quay về nơi ấy.

Cùng lúc đó, ba người cùng phòng đang bàn tán điều gì đó. Ba người này đều có xuất thân giàu có, là con nhà quý tộc quen sống xa hoa nhung lụa, nhìn thấy Diệp Thanh Vũ mang bộ dạng như vậy thì chỉ liếc mắt qua mà không chào hỏi gì.

Tất nhiên, ba nguời này không phải sống ở quận Lộc Minh này nên không thể biết sự tích truyền kỳ của hắn, càng không biết thành tích ở lần khảo thí vừa rồi. Nhưng cũng chính vì lẽ đó mà bọn hắn có phần hoang mang, không hiểu tại sao một tên đệ tử nghèo khó như hắn lại có thể được ở cùng phòng với họ.

***

Trong gian phòng riêng, Diệp Thanh Vũ đang tranh thủ sửa sang lại một chút. Hắn đọc một lượt bộ sách hướng dẫn dành cho tân học viên, sau đó ngồi yên ở cửa sổ, bắt đầu tiến hành thổ nạp theo bộ công pháp vô danh kia. Ngày mai, hắn bắt đầu sống cuộc sống mới ở học viện rồi, nhất định phải điều chỉnh trạng thái ở mức tốt nhất. Mục tiêu của hắn không đơn giản chỉ là thuận lời hoàn thành việc học…

Ngày thứ hai, cuộc sống ở học viện chính thức bắt đầu.

Sáng sớm, Diệp Thanh Vũ đứng dậy sau khi hoàn tất quá trình thổ nạp, hắn thay bộ trường bào mới, mái tóc dàu đen mượt được cột bởi sợi dây nhỏ, mang theo đồ dùng học tập chuẩn bị đi tới lớp. Lúc đi ra thì phát hiện ba người cùng phòng đã ly khai trước rồi.

Đi ra đầu ký túc xá, hắn thoải mái hít thở bầu không khí mới mẻ tinh khôi đầu ngày sau đó hướng phòng học đi tới. Trên đường đi hắn gặp rất nhiều nam thanh nữ tú đều chỉ trên dưới mười tuổi, tốp năm tốp ba líu ra líu ríu chuyện trò không ngớt như bầy chim sẻ, ánh mắt rạng ngời chở theo bao ước mơ và hoài bão. Diệp Thanh Vũ đã mười bốn tuổi, thân hình cao lớn, so với bạn đồng học thì cao hơn khoảng một cái đầu khiến đám hài tử này không khỏi chăm chú nhìn theo.

Lúc đầu, có nhiều người tưởng hắn là đệ tử cấp cao, sau để ý thấy hắn mặc trường bào của năm thứ nhất thì có người cũng hướng hắn chào hỏi.

“Hắc hắc, ngươi là Diệp Thanh Vũ hả? Chuyện ngươi mới hoàn thành năm hạng mục khảo thí đã được đại giáo quan nhận vào học viện là đúng hay sai?” Một tiểu cô nương mon men tới gần, đôi mắt đen lúng liếng tò mò nhìn hắn. Trường bào rộng thùng thình trên người giống như đang đùa giỡn, hai tay nàng khó khăn nâng trước kéo sau, lộ ra bộ dáng rất đáng yêu.

Diệp Thanh Vũ mỉm cười gật đầu. Đối mặt với đám bạn học đồng cấp, trong thâm tâm hắn nảy sinh cảm giác như đang đối diện với một đám tiểu hài nhi, cảm giác rất buồn cười.

“Ngươi thật lời hại! À, phải rồi, ta là Tống Tiểu Quân.” Tiểu cô nương giơ ngón tay cái lên, sau đó hồn nhiên tự giới thiệu, lại không cẩn thận giẫm vào vạt áo khiến nàng suýt ngã.

Bộ dáng ngây thơ chân thành của nàng hơi có chút giận dỗi. “Cái áo choàng này sao lại dài thế chứ? Thật đáng ghét! Ngày hôm qua ta đi một vòng hỏi thăm mà không tìm được cái nào vừa cỡ, giờ phải làm sao đây…”

Diệp Thanh Vũ đứng quan sát thì không khỏi bật cười, hắn lên tiếng bảo. “Ngươi có thể tự sửa nó mà.”

“Nhưng ta không biết sửa y phục!” Nàng đỏ mặt cúi xuống.

Có rất nhiều cậu ấm cô chiêu còn nhà quyền quý đến cơm ăn còn có người và, trừ thời gian tập luyện võ nghệ thì khả năng làm những việc vặt sinh hoạt hàng ngày gần như không có. Sau khi tiến vào học viện rồi, quy định của học viện không cho phép người nhà hay tỳ nữ theo hầu, với đám người đó thì thời gian ở đây thực đúng là thời gian khổ cực nhất từ trước tới giờ.

Diệp Thanh Vũ lại mỉm cười, thân thiện bảo. “Tan học xong thì tới phòng 303 lầu số năm tìm ta, ta sẽ sửa nó giúp ngươi.”

Đối với những người như vị tiểu cô nương này, hắn có hảo cảm rất tốt.

“Ngươi biết sửa y phục sao?” Tống Tiểu Quan tròn mắt nhìn, ánh mắt vô cùng sùng bái xen lẫn ngạc nhiên, sau đó gật đầu mấy lượt đáp. “Tốt lắm, tốt lắm. Ta nhất định sẽ đi.”

Vừa nói xong thì từ xa vang lên tiếng gọi. Tống Tiểu Quan lè lưỡi nói. “Tỷ tỷ của ta gọi đó, ta phải đi trước đây.” Nói xong lại tay nhấc tay cầm lon ton chạy đi.

Chuyện nhỏ trên đường này xảy ra khiến tâm tình của Diệp Thanh Vũ rất thoải mái. Sau đó, hắn đi nhanh vào phòng học.

Phòng học là một không gian rộng lớn, có những bậc thang xếp lên cao dần, trong đó đã chứa rất nhiều học viên. Mỗi người đều ngồi vào chỗ của mình đã được ghi trên thẻ mộc bài. Diệp Thanh Vũ loay hoay một hồi rốt cuộc cũng tìm thấy chỗ ngồi của mình ở vị trí giữa hàng thứ nhất. Hắn rất ngạc nhiên vì hắn lại có một vị trí ngồi tốt như vậy.

Trước ánh mắt hâm mộ và thèm muốn của nhiều người, hắn ung dung ngồi xuống. Không khí trong phòng học nhất thời trở nên huyên náo hẳn lên.

Một tiếng chuông vang lên, buổi học cuối cùng cũng đã bắt đầu. Mọi người hướng ánh mắt chăm chú nhìn vào một nữ giáo quan tuổi ngoài bốn mươi đang từ cửa hông bước vào, chậm rãi đi tới bục giảng. Phòng học liền trở nên yên tĩnh.

Dung mạo của nữ giáo quan này rất bình thường, đầu quấn khăn đen, tóc xoắn buộc dài ở sau gáy. Trường bào của giáo quan khe khẽ tung bay, không có biểu hiện ra lực lượng hay nguyên khí mạnh mẽ. Ngoại hình này làm cho không ít học viên có gia thế cảm thấy thất vọng.

Đây là tiết học đầu tiên của khóa học, rất nhiều học viên mong mỏi sẽ được thấy viện trưởng hoặc ít ra cũng là các đại nhân vật quan trọng như đại giáo quan Không Khổng chẳng hạn, tới để nói chuyện, cuối cùng lại chỉ thấy một giáo quan hết sức bình thường.

Sau một lát yên tĩnh, phòng học lại bắt đầu vang lên những tiếng bàn tán, nghị luận.

“Chào mọi người! Ta là Vương Diễm, giáo quan năm thứ nhất môn trụ cột luận rèn thể. Chúng ta bắt đầu vào việc học…” Người giáo quan trung niên mặt không đổi sắc nói.

Rèn thể là một môn võ đạo căn bản tu luyện Nguyên khí, cực kỳ quan trọng.

“Cái gọi là Luyện thể chính là đem thân thể của mình rèn luyện tới mức cao nhất. Từ xưa đến nay, các vị tiên hiền của tộc ta sáng lập ra rất nhiều công pháp để rèn luyện thân thể với mong muốn nhân tộc chúng ta vốn có thân thể yếu nhược, có thể đạt tới trình độ hậu thiên đỉnh phong, có thể đối kháng cùng với yêu ma dị thú, có thể dùng huyết nhục để khai bia liệt thạch…”

Vị nữ giáo quan dừng một lúc, đảo mắt qua một lượt rồi nói tiếp. “Nhưng chỉ tu luyện đạt tới hậu thiên đỉnh phong thì còn chưa đủ. Nếu muốn kéo dài sự tồn tại của chủng tộc trong thế giới tàn khốc này, nhất định phải đạt được những cảnh giới cao hơn nữa, chính là những cảnh giới Tiên Thiên, Linh Tuyền, Khổ Hải,… sau này.”

“Những cảnh giới sau kia đối với các ngươi giờ quá xa vời, ta sẽ không nói tới. Trách nhiệm của ta là dạy dỗ các ngươi nguyên lý và pháp môn luyện thể. Việc này chia làm sáu cảnh giới, phân biệt bao gồ bì, nhục, cốt, huyết, tủy cùng các cơ quan nội tạng. Giai đoạn này gọi là giai đoạn Phàm Võ Cảnh cho nên sáu cảnh giới này lần lượt được gọi là đệ nhất Bì Cảnh, đệ nhị Nhục Cảnh, đệ tam Cốt Cảnh,… Cứ như vậy mà suy tiếp ra.”

“Đệ nhất Bì Cảnh là rèn luyện thân thể có được lớp da ngoài cứng rắn có thể chống lại công kích của đao kiếm…”

“Đệ nhị Nhục Cảnh là rèn luyện cho cơ bắp cường tráng, cơ thể đao thương bất nhập…”

“Đệ tam Cốt Cảnh rèn luyện cho xương cốt cứng rắn như sắt thép, có thể chịu được man lực mà không bị gãy vụn, có thể bộc phát ra lực lượng cường đại…”

“Đệ tứ Huyết Cảnh là rèn luyện máu huyết, gột rửa hậu thiên trong cơ thể không sạch sẽ, tinh thuần…”

“Đệ ngũ Tủy Cảnh….”

“Đệ lục Nội Tạng Cảnh….”

Vị nữ giáo quan giới thiệu lần lượt từng cảnh giới, âm thanh rõ ràng, dựa vào nguyên lực truyền tới tai từng người rất rõ. Dù là học viên ngồi ở hàng cuối cùng cũng có thể nghe được những lời nàng nói. Nhưng có một vấn đề là đại đa số các đệ tử thi đậu vào Bạch Lộc học viện đã sớm biết quá trình này rồi, hơn nữa đại bộ phận đã đạt tới cảnh giới Phàm Võ Cảnh cao giai, trong đó khoảng một trăm đệ tử đứng đầu đã sớm đạt tới cảnh giới Phàm Võ Cảnh đỉnh phong, khoảng cách tới Tiên Thiên Nguyên Khí Cảnh không còn xa nữa. Bởi vậy đối với chúng, những lời giao giảng này không còn nhiều ý nghĩa. Tiếng ồn ào trong phòng ngày một lớn dần. Có nhiều đệ tử che miệng ngáp dài ra bộ buồn ngủ, nhiều người quay ra nói chuyện phiếm, thái độ rất không để ý tới vị giáo quan này, không có chút sợ hãi tôn kính nào. Không khí trong phòng học có chút hỗn loạn.

Vị nữ giáo quan mắt thấy những chuyện này diễn ra lại giả như không biếtm vẫn đều đều giảng giải như trước.

Riêng Diệp Thanh Vũ lại rất cẩn thận lắng nghe. Trước kia, hắn mới chỉ nghe thấy bập bõm ít thông tin về con đường tu luyện võ đạo, không hề có căn bản tu luyện gì, càng không nói tới hệ thống tu luyện như vị nữ giáo quan đang nói tới. Bài học này đối với hắn trở nên vô cùng đặc sắc và ý nghĩa.

Bên cạnh hắn, dù là hàng thứ nhất cũng có rất nhiều đệ tử trong lòng đã không còn kiên nhẫn được nữa nhưng vẫn nhẫn nhịn không biểu lộ ra ngoài, một số ít thì lắng nghe vô cùng chăm chú, dáng vẻ cung kính.

Thời gian cứ thế trôi qua.

“Cho nên mới nói, rèn thể đạt tới đỉnh phong mới có cơ hội tiến vào cảnh giới Tiên Thiên. Chỉ có nắm được thiên địa nguyên khí mới có thể nhen lên nguyên khí Linh Chủng trong cơ thể, mới xem như bước những bước đầu tiên lên con đường võ đạo…

Sau một canh giờ, vị nữ giáo quan cuối cùng đã đem phần lý thuyết trình bày hoàn tất. Âm thanh huyên náo trong phòng cũng giảm xuống, các học viên đều chờ đợi tiếng chuông tan học. Đúng lúc này, vị nữ giáo quan này mới nở nụ cười trên khuôn mặt bình thản vẫn luôn nghiêm túc từ đầu tới giờ. Mà trong nụ cười này lại ẩn chứa một tia kỳ dị khác thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.