Bà Mai Điểm Sai Bài

Chương 5: Mập mờ




Dù là kiếm thuật gì, kể cả phi kiếm, đối mặt với loại binh khí khác nhau, cách thức tấn công khác nhau, thì cũng đều có kiếm thế đối phó hợp lý nhất.

Hất, đẩy, vung, đâm, chém, dắt, gõ, rung,.... Đủ loại cách thức xuất kiếm tạo thành kiếm chiêu, khi đã luyện được thuần thục, lúc gặp phải công kích, đương nhiên sẽ dùng một chiêu hợp lý nhất để đối phó, dùng chiêu hữu hiệu nhất để tạo thành sát thương cho địch.

Nhưng các loại Kiếm Kinh lại có mục tiêu chú trọng khác nhau. Ví dụ như Trảm Mã Kiếm Quyết và Trọng Thạch Kiếm Kinh thường dùng trong quân đội Đại Tần đều theo đuổi sức mạnh khi chém ra của nhát kiếm, Truy Phong Kiếm Pháp thì cố gắng vươn tới tốc độ tuyệt đối khi đâm ra. Mục đích khác nhau, làm cho những ghi chép về kiếm pháp của các loại Kiếm Kinh cũng giản dị hoặc phức tạp khác biệt.

Dã Hỏa Kiếm Kinh là môn Kiếm Kinh rất ít được chú ý, không có bao nhiêu người luyện tập, nên người che mặt ngồi ở trên bậc thang cũng không nhận ra, nhưng hắn nhìn ra được kiếm pháp này chú trọng đến rất nhiều phương diện, mỗi một kiếm đâm ra đều có ẩn chứa năm sáu loại biến hóa khác nhau ứng với những thủ đoạn tấn công của đối phương, và còn là nguồn dẫn dắt tới rất nhiều loại biến hóa tiếp sau đó.

Điều này làm cho kiếm chiêu trở nên hết sức dầy đặc phức tạp, giống như có một khoảnh cỏ dại lan tràn trong một phạm vi nhỏ, sau đó bên trong sẽ bất thình lình có những luồng lửa phóng ra đả thương người.

Nhưng kiếm pháp rườm rà lại dẫn đến không có sự đơn giản trực tiếp, khi phát lực không có sự nhẹ nhàng vui vẻ, tốc độ và uy lực bị hạn chế, mấu chốt nhất chính là, càng rườm rà thì càng khó nắm giữ.

Có những kiếm quyết mặc kệ đối phương tấn công như thế nào, vẫn chỉ là một kiếm chém tới, còn Dã Hỏa Kiếm Kinh, khi đối mặt với một kiếm của đối phương chém ngang, sẽ có ít nhất năm sáu loại đối phó khác nhau, mà nhiều cách đối phó quá, lại dễ làm cho người sử dụng do dự, không quyết được muốn dùng loại nào, và cũng không quyết định tiếp theo sẽ dùng tới chiêu nào.

Đinh Ninh được người che mặt tán thưởng, là bởi vì hắn ra chiêu không hề do dự, không chút dây dưa.

Rõ ràng kiếm pháp kia phòng thủ phức tạp, phản kích yếu kém, nhưng vào trong tay hắn, lại mang một hương vị cứng rắn ác liệt.

Trước khi đến đây, người áo đen đã được thông tin rằng thiếu niên kia từ khi tiến vào Bạch Dương Động tu hành đến nay chưa tới hai mươi ngày, vậy mà lại có khả năng lý giải một môn Kiếm Kinh phức tạp đến như vậy, dù có là đệ tử của Dân Sơn Kiếm Tông và Linh Hư Kiếm Môn cũng sợ khó mà làm được.

Chỉ tiếc một thiếu niên có biểu hiện làm cho người ta thưởng thức như vậy, mà lại phải chết ở đây hôm nay.

Đinh Ninh nhếch mép,tàn kiếm trong tay không hề thương tiếc cắt ngang cổ họng người trước mặt.

Người nọ mới vừa vung thanh Trảm Mã đao, không khí và máu tươi trong cổ họng đã biến mất, làm y không hít thở được, rú lên một tiếng, ngã về phía trước.

Đã có tổng cộng sáu người ngã xuống vì hắn.

Nhưng chiến đấu kịch liệt cỡ này là một gánh nặng rất lớn với tu vi và thân thể của hắn.

Hơi thở của hắn đã nóng bừng.

Trong trời đêm bỗng xuất hiện hơn mười luồng ánh sáng.

Hai chân hắn ngừng phắt lại, lần nữa phát lực, thân thể nhỏ gầy như một tia chớp xuyên qua nách một người, tàn kiếm trở tay chọc tới, cắt ngang eo người kia một vết thương cực lớn.

Người thích khách rú lên thảm thiết như dã thú bị thương.

Bởi vì một kiếm này đã làm cả thân hình y khựng lại.

Cũng chính vì y khựng lại, nên hơn mười luồng ánh sáng đều cắm vào người y, hơn mười mũi tên đâm vào cơ thể y, tóe ra mười búng máu.

Trong khoảnh khắc đã chết bảy người, đám thích khách còn lại đều mặt mày tái nhợt, hai chân như cắm xuống đất, không nhúc nhích được.

"Còn bảo đều là hán tử thiết huyết thường thấy cảnh máu tanh, mới bị giết như vậy đã sợ, ngay cả quân nhân bình thường của Đại Tần còn không bằng, sơn tặc quả là sơn tặc, mãi không lên được."

Đạo sĩ mập che mặt lầu bầu, đứng dậy.

Ngay lúc lão đứng dậy, Đinh Ninh lập tức cảm nhận được sự khác thường, đôi mắt lão tỏa ra ánh sáng như bảo thạch, ngay cả da thịt cũng bắt đầu lóe lên những đốm sáng như đom đóm.

Đinh Ninh cứng người, tim đập thình thịch, hắn biết địch nhân thực sự đã xuất hiện.

Áo đen che mặt bước tới, những thích khách đều lùi về sau.

Áo đen che mặt lướt mắt qua đám thích khách, nhìn Đinh Ninh đang đứng thở dốc, đôi mắt mỉa mai xẹt qua những thi thể chung quanh Đinh Ninh, chậm rãi nói: "Ra tay độc thật, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta sẽ không bao giờ tin tưởng đây là tác phẩm của một tu hành giả mới bắt đầu tu luyện chưa tới một tháng."

Đinh Ninh chỉa kiếm xuống đất, máu tươi theo những vết rạn nhỏ xuống, hắn điều chỉnh lại hơi thở, bình tĩnh nhìn người áo đen che mặt: "Các ngươi là ai?"

"Ngươi chắc hẳn muốn biết là ai muốn giết ngươi, đáng tiếc ta không trả lời được. Nếu những người này giết chết được ngươi, ta chỉ cần ngồi ở kia nhìn, mà cũng vẫn nhận được tiền." người áo đen cười, "Ta chỉ chịu trách nhiệm ngươi chết là được."

Đinh Ninh không nói gì thêm, vì người áo đen đã lại bắt đầu động bước.

Đối phương rõ ràng có hứng thú với mình nên mới nói hai câu này, nhưng hiển nhiên đối phương sẽ không để lãng phí thời gian.

Hắn hít sâu một hơi, không nghĩ cách chạy trốn, vì đối mặt với một tu hành giả Chân Nguyên cảnh, chạy trốn sẽ chỉ làm hắn chết nhanh hơn.

Ánh mắt người áo đen bình tĩnh và khắc nghiệt, một luồng sát khí hung tàn tỏa ra từ trên người lão.

Bước chân của lão rất ổn định, nhịp điệu đều nhau như đúc, nhưng thân ảnh của lão lại càng lúc càng nhanh, đến bước thứ ba, hai chân lão đã hoàn toàn rời khỏi mặt đất, cả thân hình nhẹ nhàng bay về phía trước.

Cánh tay phải của lão khẽ nhúc nhích, một luồng Thiên Địa Nguyên Khí mênh mông từ trong cơ thể lão tuôn ra, làm cho cả đoạn ống tay áo như muốn nổ tung.

Trong tay lão không hề có ánh sáng phản quang của bất kỳ một binh khí nào. Hai tay lão trống không, bên eo không có kiếm, trên lưng cũng không có kiếm.

Một tờ giấy vàng mong mỏng, từ trong tay áo lão rung rinh bay ra.

Đinh Ninh nheo mắt, trong lòng lạnh toát, hắn xê dịch cả hai chân, dùng tốc độ nhanh nhất lùi về sau, tàn kiếm trong tay không ngừng vung vẩy, cố gắng khuấy động không khí trước mặt.

Vô số những bóng kiếm màu xanh lá ào ạt tuôn ra làm cho trước người hắn như có một đống nhánh cây lộn xộn.

Một tiếng xùy nhỏ, tờ giấy vàng tản ra thành vô số tro tàn thật nhỏ.

Đám tro tàn mang theo Chân Nguyên tán ra, trong tích tắc bốc cháy mãnh liệt, tạo thành một khối lửa khủng bố to hơn một trượng.

Đinh Ninh nhắm mắt, dùng cả hai tay nắm lấy chuôi kiếm, thêm một bóng kiếm xuất hiện.

Oanh một tiếng nổ to.

Vô số đốm lửa tản tung ra, rồi hoàn toàn biến mất một cách kỳ dị.

Đinh Ninh bị hất bay ra sau.

Chiếc áo bào Bạch Dương Động xuất hiện vô số lỗ thủng cháy đen, trên da thịt cũng xuất hiện những vết cháy.

Hai cổ tay của hắn đều bị xé rách, máu tươi chảy xuôi xuống thân kiếm.

Nhưng trên mặt hắn lại không có chút sợ hãi nào.

Nhìn Đinh Ninh vẫn nắm chặt kiếm trong tay, áo đen che mặt nhíu mày.

Một đòn này không giết được Đinh Ninh, chính là đã vượt ra dự đoán của lão.

Lão hít sâu một hơi, Chân Nguyên trong người lại lần nữa tuôn ra.

Trong tay áo bên phải, lại bay ra một mảnh giấy vàng.

Tờ giấy này không nhẹ bẫng như tờ trước, cũng không biến mất, mà trái lại, nó lại nặng nề như một khối kim loại, rơi xuống mặt đất.

Tạo nên một âm thanh trầm đục như tiếng trống.

Mấy chục khối đá xanh lót đường văng bể tung tóe, mặt đất nổ bung, mỗi một khối đá xanh và bùn đất đều bị rót vào Thiên Địa Nguyên Khí, trở nên nặng dị thường, tung lên không trung, rồi đều bay về phía Đinh Ninh.

Tàn kiếm trong tay Đinh Ninh lại vẽ nên một mảnh bóng kiếm.

Hất, đẩy, vung, đâm, trảm, dắt, gõ, rung. . . Đủ loại cách dùng kiếm tạo nên một lưới kiếm thế dày đặc trước người hắn.

Những thanh âm nặng nề liên tục vang lên.

Hắn lùi lại một mạch hơn mười bước.

Một khối đá xanh bị vỡ đập trúng vào sườn hắn.

"Phốc" một tiếng, một ngụm máu tươi từ trong miệng hắn phun ra.

Áo đen che mặt nheo mắt, trong mắt hiện lên sự kinh hãi và khiếp sợ.

Đinh Ninh vẫn chỉ bị thương, vẫn sống sót dưới một đòn này của lão!

"Ngươi không còn chịu nổi nữa. . . Ngươi vẫn còn chờ cái gì. . . kiên trì như vậy sẽ chỉ làm ngươi thống khổ hơn trước khi chết mà thôi."

Cảm xúc phức tạp ngoài ý muốn làm người áo đen che mặt lôi ra một lá bùa nữa, không nhịn được than một câu.

Đinh Ninh vẫn như trước, không lên tiếng.

Hắn chỉ hít một hơi, giơ kiếm lên ngang chân mày.

Người áo đen quát khẽ một tiếng, trong tay phun ra Chân Nguyên và Thiên Địa Nguyên Khí, thổi tấm phù trong tay bay ra.

Lá phù vừa bay ra lập tức biến mất.

Sau đó phía trước người lão bắt đầu có tuyết rơi.

Những bông tuyết trắng nõn xuất hiện, cạnh mép xung quanh của chúng rất là sắc bén.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.