Thoáng đứng thẳng một hồi tại cửa, Hoàng Phủ Nam Ninh cùng Lí Như Phong đã không thấy bóng dáng đâu.
Bộ Nhu Nhi nhún vai, nha hoàn theo sau nhận mệnh đến đỡ nàng vào vương phủ. Đại hội không nhiều lắm, đi theo nàng tiến cung, Tú nhi vẫn canh giữ ở bên cạnh cỗ kiệu đã trở lại.
Đối mặt với những chất vấn không ngừng của Tú Nhi, Bộ Nhu Nhi lười trả lời, liền kéo nàng cùng đi ra hoa viên đi dạo một chút. Bởi vì, đột nhiên nàng cảm thấy chính mình thật nhàm chán.
Nhưng mà, chưa đi được xa, một bóng dáng thon dài dĩ nhiên lại ngăn trở đường đi của các nàng---- ------
“ Tình hình thân thể thất vương phi không sai. Theo vương gia ở trên ngựa rong ruổi rất lâu, cũng không có sợ tới mức mềm nhũn chân”
Hắn so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn, trên mặt mang theo nụ cười nhợt nhạt, hai mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, ánh măt sắc bén, giống như muốn nhìn thấu lục phủ ngũ tạng của nàng, đem mọi thứ trên người nàng hảo hảo tra xét một phen.
Người này, rõ ràng là bạn tốt của Hoàng Phủ Nam Ninh, đương kim tướng gia——Lí Như Phong.
Bộ Nhu Nhi nghe được cười yếu ớt: “ Đa tạ tướng gia quan tâm. Thiếp thân là con gái của võ tướng, từ nhỏ đã quen với đánh ngã, loại chuyện này cũng chẳng có gì lạ.”
“ Thì ra là thế.” Gật gật đầu, Lí Như Phong nói xong, vô tình đi đến trước mặt nàng. Nhưng đôi mắt kia, lại sắc bén hơn?
Bộ Nhu Nhi ngẩng đầu lên, không kiêu ngạo, không siểm nịnh nhìn thẳng vào hắn.
Lí Như Phong thực sự rất sửng sốt, lập tức phản ứng lại, khóe môi liền nhếch lên, trong mắt tăng lên sự lạnh lẽo như băng.
Bộ Nhu Nhi như trước đem cằm nâng cao lên, trong mắt còn mang theo một chút cười nhợt nhạt.
Tư tư……Tư tư
Bọn họ đối diện nhau, hai người đều không nói gì. Nhưng Tú Nhi bên cạnh lại ngó lom lom? Hơn nữa, không biết có phải là ảo giác của nàng không nữa, nàng tựa hồ nhìn thấy ánh mắt đang giao nhau của hai người, khơi ra từng đợt tia lửa điện, giống như chỉ cần có một ngọn lửa, hoặc bị người ngoài kích thích, ngọn lửa giữa bọn họ sẽ ầm ầm bùng nổ a.
Cả người không tự giác phát run, tâm cũng bang bang nhảy loạn, vội vàng chạy tới, đem Bộ Nhu Nhi ngăn ở phía sau: “ Vương phi.”
“ Tú Nhi, muội đứng qua một bên.” Nhưng một tay Bộ Nhu Nhi túm nàng đứng sang một bên.
Tú Nhi lòng nóng như lửa đốt. “ Vương phi”
Tinh huống giữa bọn họ, nàng nhìn cũng thấy kinh hồn bạt vía, nàng rất sợ hãi a.
“ Ta lạnh, muội trở về lấy áo choàng lại đây cho ta.” Nhìn bộ dạng của nàng, Bộ Nhu Nhi liền tạm thời buông tha cho Lí Như Phong, quay đầu thấp giọng nói.
Tú Nhi chần chờ một chút. Bội Nhu Nhi liền hối thúc nàng: “ Nhanh chút đi? Đi nhanh về nhanh, ta sắp bị đông chết?” Nói xong còn xoa xoa cánh tay tượng trưng.
“ Vâng…. Được rồi” Thế này mới bất đắc dĩ gật đầu, Tú Nhi lại lặng lẽ liếc nhìn Lí Như Phong một cái, xoay người chạy nhanh đi.
“ Nha đầu này đối với vương phi thập phần trung thành”. Thanh âm Lí Như Phong vang lên bên tai
Bộ Nhu Nhi quay đầu cười khẽ: “ Nàng là nha hoàn ta coi trọng nhất”
“ Có thể có được một nha hoàn như thế, cuộc đời vương phi thật may mắn” Gật gật đầu, Lí Như Phong thấp giọng nói.
Lúc nói chuyện, miệng của hắn bất giác cong lên, một đôi mắt đúng là chớp cũng không chớp cứ nhìn chằm chằm vào nàng, giống như muốn từ trong mắt nàng tìm ra nguyên nhân.
Nhưng nàng Bộ Nhu Nhi cũng không phải dễ chọc a? Muốn nhìn có phải không? Tốt, vậy ngươi nhìn cứ nhìn.
Liền đem cằm dương lên rất cao, ý cười trên mặt cũng nhu hòa dễ thân hơn: “ Tướng gia quá khen. Có thể có bằng hữu như tướng gia, cuộc đời này của vương gia cũng thật may mắn.”
“ Đó là đương nhiên” Lập tức gật đầu một cái, Lí Như Phong trả lời rất đắc ý.
Nàng phát hiện thì ra người này là cái tự kỷ cuồng.
Nhịn không được ở lòng chủi rủa hắn một phen, Bộ Nhu Nhi lại giơ khuôn mặt tươi cười lên: “ Tướng gia, thiếp cảm thấy đứng như vậy có chút mệt, chúng ta đi đến lương đình bên kia ngồi xuống, tướng gia thấy thế nào?”
“ Tốt. Hết thảy đều nghe theo phân phó của vương phi.” Liền gật đầu, Lí Như Phong biểu hiện lễ độ nho nhã.
Bộ Nhu Nhi cười cười: “ Tốt lắm, đi thôi.”
Mang theo hắn, hai người đi vào bên trong một lương đình cách nủi giả thượng không xa. Nàng dẫn đầu ngồi xuống, quan sát chung quanh một phen, phát hiện không có nhân vật khả nghi nào trong phạm vi, Bộ Nhu Nhi rốt cuộc thu hồi khuôn mặt tươi cười: “ Tốt lắm, người sáng mắt không nói tiếng lóng (người quang minh chính đại),tướng gia có cái gì nói đi? Không cần phải che che dấu dấu.”
“ Hảo” Lập tức vổ tay, Lí Như phong cất cao giọng nói: “ Hạ quan cũng đang muốn nói như vậy? Xem ra, vương phi cùng hạ quan đều là anh hùng suy nghĩ giống nhau.”
“ Ha ha, thiếp chỉ là một tiểu nữ tử, như thế nào có thể đánh đồng cùng người hùng tài vĩ lược như tướng gia ngài? Kia thật sự làm thiếp ngại chết” Vội vàng cúi đầu, Bộ Nhu Nhi nhỏ giọng nói.
Lí Như Phong cũng cười: “ Vương phi khiêm tốn làm gì? Mấy ngày ở đây, biểu hiện của người ở trong vương phủ ta đều xem ở trong mắt. Có thể làm vương gia thương tiếc với người như thế, còn làm cho rất nhiều người ở trong vương phủ đều kính sợ, năng lực của người không giống người thường.”
Quả nhiên, nam nhân này đến là có mục đích. Mấy ngày nay hắn hẳn nhìn được rõ hành động việc làm của nàng. Xem ra, trong nhà còn có mật thám ngầm.
Bộ Nhu Nhi cười lạnh nhạt, đầu nghiêng nghiêng: “ Chút tài mọn, những điều tướng gia nhìn không đáng nhắc đến.”
“ Đâu có đâu có. Mỗi người đều nói quan trường hiểm ác, thực không biết, nữ nhân ở cùng nữ nhân mới đúng là sóng ngầm mãnh liệt nhất. Vương phi người có thể yên ổn ở trong vương phủ, ngay từ đầu còn có thể đem những người ở khắp nơi đang nhắm vào vị trí vương phi thu phục, liền ngay cả Vương thái hậu cũng dần dần thay đổi cách nhìn về người. Nữ tử tầm thường không giống người.” Lí Như Phong lắc đầu, chậm rãi nói một cách tinh tế.
Ha ha, hắn thật sự quan sát mọi việc đều tỉ mỉ a?
Một khi đã như vậy, nàng cũng không cần phải giả bộ.
Thân thể buộc chặt đột nhiên thả lỏng, một tay nàng đặt trên bàn màu xanh, liếc mắt nhìn hắn: “ Thì tính sao? Tướng gia có cái gì không bằng lòng, nói thẳng đi? Người đều đã biết, cần gì phải ở bên này dò xét ta.”
“ Này không phải cần vương phi người phối hợp sao? Nếu không phải hạ quan nói nhiều như vậy, chỉ sợ người cũng sẽ không thừa nhận đi.” Tiếp tục cười, đắc ý trong mắt Li Như Phong càng thêm rõ.
“ Mà hiện tại, ta thừa nhận.” Một tay chống cằm, Bộ Nhu Nhi gật gật đầu.
Lí Như Phong cũng vừa long gật đầu: “ Tốt lắm. Hạ quan chính là hi vọng như thế.”
“ Như vậy. Sau đó thì sao” Bộ Nhu Nhi ôn nhu hỏi: “ Ta thừa nhận, điều này có gì tốt đối với tướng gia?”
“ Đối với ta đương nhiên không có chỗ tốt. Nhưng đối với vương gia thì khác.”
Ha ha ha.
Nghe đến đó, thiếu chút nữa Bộ Nhu Nhi cất ra tiếng cười to.
Quả nhiên a? Người này là vì Hoàng Phủ Nam Ninh mà đến? Quả thật là bằng hữu tốt, cảm tình khẳng định so với tưởng tượng của nàng còn sâu hơn.
Khóe miệng nhếch lên cao, nàng liền nói: “ Không biết tướng gia có gì chỉ giáo?”
“ Rất đơn giản. Nhớ ngày đó, vương gia muốn kết hôn là một vương phi ôn nhu nghe lời, không can thiệp vào chuyện của hắn, hắn tùy tiện muốn làm gì thì làm” Nhìn vào mắt nàng, Lí Phủ Nam gằn từng chữ một.
Bộ Nhu Nhi gật đầu “ Điểm này, ta cho rằng ta làm được.”
“ Xác thực, trước mặt vương gia, ngươi thực ôn nhu nghe lời. Nhưng là ——" đột nhiên thay đổi câu chuyện, âm điệu Lí Như Phong như chậm lại “ Vương phi ngươi không biết là ngươi cũng quá ôn nhu nghe lời sao? Ngay từ lúc đầu, ta liền nhận thấy có chút không thích hợp.”
Xin hỏi, hắn là đang chất vấn nàng sao?
Bộ Nhu Nhi cười khẽ “ Thì tính sao? Vương gia không thích sao? Không phải hắn hi vọng một nữ tử như vậy sao?”
“ Hắn muốn là một nữ tử trước sau như một. Mà không phải như nàng vậy, mặt ngoài thì dịu ngoan như thỏ, nội tâm lại giả dối như hổ”
Bộ Nhu Nhi nháy mắt mấy cái “ Cho nên?”
Lí Như Phong nhìn nàng.
Bộ Nhu Nhi cười cười “ Tướng gia muốn đi sang bên chỗ vương gia tố cáo ta sao?”
“ Hắn sẽ tin sao?” Lí Như Phong hỏi lại
Nhu Nhi cười đến ngọt ngào: “ Nếu là người khác nói, chắc chắn hắn không tin. Nhưng nếu là ngươi nói, thế nào hắn cũng sẽ tin năm, sáu phần đi?”
“ Nói như vậy, nhưng đó là chuyện khác. Theo quan điểm của hắn, cho tới bây giờ nữ nhân đều tượng trưng cho sự ngu ngốc, mỗi ngày liền chỉ biết tranh thủ tình cảm, đố kị lẫn nhau. Cho nên, nếu ta nói chi tiết cho hắn, hắn quả thật sẽ không tin. Huống chi, ngươi lại làm bộ làm tịch lâu như vậy, hắn cũng sớm đem ngươi nhận định rõ.” Lí Như Phong lắc đầu, nói khẽ.