Ba Lần Gặp Gỡ Bác Sĩ Tôi Không Choáng

Chương 47: Phiên Ngoại 3




Đau quá. 

Đây là cảm giác duy nhất sau khi Hạ mộng tỉnh lại 

Nhức đầu, cổ cũng đau nhức, giống như bị người ta hành hung qua. Nhất là cổ, là có người cầm lấy một cây gậy vung đánh nàng sao? 

Nháy mắt mấy cái, cảm thấy ánh sáng mặt trời tựa hồ chói mắt đến quá phận, nhịn không được đóng chặt con mắt, nhướng mày: những việc kia không phải nàng đã dặn mấy nha đầu kia rồi sao? Nàng đã sớm nói với các nha đầu rằng, nàng không thích buổi sáng bị ánh sáng mặt trời chiếu vào mắt nàng khiến nàng tỉnh, không cho phép làm cho giường của nàng nhắm ngay cửa phòng và cửa sổ cùng phương hướng à? Hiện tại các nàng như thế nào... Không đúng? 

Nhìn khắp bốn phía, một loại dự cảm xấu ập vào lòng: Hoa Điêu bệ cửa sổ, hồng Mộc gia cụ, còn có giường lớn dưới thân cổ kính khắc hoa, cùng với trước giường theo gió màn lụa màu trắng vũ động...bài trí xa lạ, hoàn cảnh xa lạ, nơi này không phải là gian phòng của nàng? 

Đây là nơi nào? 

Trong nội tâm không khỏi dâng lên từng đợt sợ hãi. 

Vội vàng ngồi dậy. Nhưng là - - 

"A?" 

Lập tức, gáy truyền đến cảm giác đau đớn xé rách một hồi, làm cho nàng nhịn không được hô nhỏ một tiếng, vô lực tê liệt ngã xuống giường. Hoàn hảo đệm giường dày đặc mềm mại, nàng chỉ là ở phía trên bật lên vài cái, không có đụng đau chính mình. 

Lập tức, tiếng bước chân dồn dập đánh tới 

"Tiểu thư?" 

Xuất hiện ở trước mắt, là khuon mặt nhỏ nhắn của Xuân Linh. 

"Tiểu thư ngươi không nên lộn xộn, ở trên cổ người hiện đang bị tổn thương còn ứ đọng máu nhiều lắm? Mặc dù đã bôi thuốc, nhưng đại phu đã phân phó, ngài cần nghỉ ngơi nhiều, chớ lộn xộn?" nói không ngừng, Xuân Linh tiến lên đón lấy, dè dặt, đem cái nệm êm dặt xuống phí dưới cổ nàng, sau đó đắp mền cho nàng. 

Nhìn thấy nàng, Hạ Mộng yên tâm nhiều hơn. 

"Xuân Linh." Vội vàng nắm chặt tay của nàng, nàng nhỏ giọng hỏi, "Nơi này là nơi nào? Ta làm sao vậy?" 

"Cái này..." Xuân Linh cúi đầu, không nói một câu. 

"Tỉnh?" lại nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn truyền đến, câu hỏi của nam nhân truyền lọt vào trong tai. 

Cái thanh âm này... 

Trong nội tâm đột nhiên chấn động? Hạ Mộng ngẩng đầu lên, liền đối mặt với đôi mắt lạnh lẽo. 

Thật sự là hắn? 

Tim lại không nhịn được hung hăng co rụt lại, thân thể của nàng cũng run lên bần bật. 

Nàng nhớ ra rồi? 

Nàng ở trên hồ chơi thuyền, gặp được hắn, sau đó, hắn liền dây dưa, còn sống chết lôi kéo nàng không chịu buông tay. Cho dù nàng nắm chặt cơ hội cuối cùng nhảy xuống nước để tìm cách chạy trốn, thật không nghĩ đến, bọn họ người đông thế mạnh, bị bọn họ bắt trở lại? 

Đúng rồi? Lập tức tâm lại chìm một chìm, nàng có thể chưa từng quên, là cái tên hỗn đản nào đem nàng cho bắt trở lại, còn gọi người đem nàng cho đánh ngất. 

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. Trong nháy mắt, tên hỗn đản kia cũng xuất hiện. 

"Vương phi, người đã tỉnh?" So với nữ nhân hắn còn xinh đẹp hơn, mang trên mặt một tia cười yếu ớt, Lý Như Phong lững thững vượt qua ngưỡng cửa, đối với nàng gật đầu hành lễ. 

Được cái rắm. Đừng tưởng rằng tỷ không biết, ngươi hiện tại trong lòng đang nhìn có chút cười hả hê đấy. 

Trong nội tâm cắn răng khẽ gọi, Hạ Mộng nháy mắt mấy cái, vẻ mặt mê man nhìn sang: " Các vị là..." 

"Nhu Nhi, nàng không nhớ rõ bản vương sao?" Lập tức, một bàn tay ấm áp nắm giữ cánh tay của nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh cuống cuồng quát hỏi. 

Vội vàng quay lại nhìn, Hạ Mộng xem hắn: "Ngươi là ai? A?" Nhưng lập tức, ánh mắt nàng sáng lên, liên tục không ngừng từ trên giường nhảy dựng lên, "Minh vương gia? Tiểu nữ tham kiến minh vương " 

Nhưng mới đứng lên, trên cổ đau đớn lần nữa đánh tới, làm cho thân thể của nàng nghiêng một cái, thiếu chút nữa té đến trên giường. 

Sở dĩ nàng không có ngã xuống, đó là bởi vì Hoàng Phủ Nam Ninh cập thời ôm lấy nàng. 

Hai mắt nhắm chặt từ từ mở ra, đương lại gặp khuôn mặt của Hoàng Phủ Nam Ninhgần trong gang tấc sát với mặt nàng, sắc mặt Hạ Mộng không được tốt lắm."Minh vương gia, xin ngài buông tay tiểu nữ. Nam nữ thụ thụ bất thân, tiểu nữ trong sạch thật sự là không thể để bị điếm ô." 

"Cái gì trong sạch? Nàng là vương phi của bản vương, trong sạch của nàng đều là của bản vương, bản vương đụng nàng, đó là đạo lý hiển nhiên, tại sao làm bẩn được?" 

Vừa nghe lời này, Hoàng Phủ Nam Ninh trên mặt mãnh liệt trầm xuống, lập tức không vui quát khẽ đi ra. 

Thân thể mảnh mai run lên bần bật. Một giọt lệ từ khóe mắt nặn ra, chậm rãi chảy xuống: "Minh vương gia, ngài đang nói cái gì? Tiểu nữ nghe không hiểu, là thật nghe không hiểu? Tiểu nữ cùng ngươi không có bất cứ quan hệ nào" 

"Nàng nói cái gì? Nàng tự mình xưng cái gì?" Ngay lập tức mặt trầm xuống, thanh âm của Hoàng Phủ Nam Ninh thấp chìm xuống, "Nàng gọi bản vương là cái gì? Nàng lại gọi một lần thử xem?" 

Đối mặt với hắn như vậy, nhìn tư thế hắn hùng hổ doạ người, ai dám nói gì nữa. 

Hạ Mộng thân thể lại hung hăng run lên, sít sao cắn chặt môi, cơ hồ ngay cả lời muốn nói đều nói không nên lời 

Hoàng Phủ Nam Ninh trên mặt càng lúc càng âm trầm, hai tay cơ hồ nắm chặt bả vai của nàng: "Nhu Nhi?" 

"Vương gia?" Lập tức, Lý Như Phong chạy tới, "Ngài nên buông tay ra trước, vương phi nàng bị người làm cho sợ hãi." 

"Ta còn bị nàng ấy làm cho sợ hãi hơn đây." Không cam tâm tình nguyện buông tay ra, Hoàng Phủ Nam Ninh thở phì phì tức giận. 

Hạ Mộng lại run lên, vội vàng hướng giữa giường thối lui, mở to một đôi mắt đầy hoảng sợ nhìn bọn họ. 

Lý Như Phong quan sát nàng một chút, lại quay đầu lại."Vương gia, ta cảm thấy có khả năng vương phi đã xảy ra chuyện gì đó, mất trí nhớ chẳng hạn? Nếu không, nàng không như thế." 

"Ngươi nói cái gì?" 

Trong mắt lập tức gió lốc nổi lên, Hoàng Phủ Nam Ninh quay đầu trở lại, sắc mặt cực đoan khó coi. 

Lý Như Phong cúi đầu: "Bất quá là suy đoán mà thôi. Bất quá, xem biểu hiện của minh vương phi bây giờ, rất giống như thế." 

Kẽo kẹt kẽo kẹt... 

Lập tức, âm thanh các khớp xương chạm vào nhau truyền đến, là âm thanh Hoàng Phủ Nam Ninh dùng sức nắm chặt quả đấm. Hít sâu một cái, lại quay đầu xem người đang ngồi trên giường một chút, thân thể nàng run lên, vội vàng hướng bên trong lui vào. 

"Vương gia, ta nghĩ hay là thỉnh đại phu đến vì vương phi trị liệu một chút, xem là chuyện gì xảy ra đi" Vỗ vỗ vai của hắn, Lý Như Phong thấp giọng nói. 

Hoàng Phủ Nam Ninh lại hít sâu một cái, nhìn chằm chằm Hạ Mộng nhìn một hồi lâu, mới gật gật đầu: "Đại phu đâu? Gọi hắn mau nhanh lên tới đây?" 

"Dạ?" 

Vì vậy, ngoài cửa đại phu đang chờ liền chạy vội tiến vào."Vương... Vương gia, tiểu nhân đến rồi " 

"Nhanh lên một chút, xem nàng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" 

"Dạ" Vội vàng như con gà con mổ thóc giống gật đầu, đại phu dè dặt đi tới, đối với Hạ Mộng đưa tay ra, "Minh vương phi, thỉnh đem bàn tay tới đây, cho tiểu nhân bắt mạch." 

"Minh vương phi? Nói ta sao?" Sửng sốt một hồi lâu, Hạ Mộng mới quay đầu, nhỏ giọng hỏi. 

"Đương nhiên là nàng? Trừ nàng ra, trên đời còn có ai dám tự xưng minh vương phi?" Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức quát khẽ, giọng nói rất bực mình. 

Hạ Mộng lại bị dọa đến run lên. 

"Vương gia, nhỏ giọng một chút, người hù đến vương phi." Vội vàng đè lại hắn, Lý Như Phong thì thầm khẽ mỉm cười, "Đúng vậy, chính là người, minh vương phi." 

Hạ Mộng vội vàng lắc đầu: "Các ngươi nhận lầm người. Ta không phải là minh vương phi" 

"Nàng… " 

"Bất kể là không phải hay là phải, người trước tiên đưa tay ra cho đại phu xem một chút đi" Vội vàng chặn lời Hoàng Phủ Nam Ninh lại mà nói, Lý Như Phong nhẹ nhàng cười. 

Hạ Mộng ngẩn ra, thần sắc tựa hồ có chút do dự. 

Lý Như Phong tiếp tục cười: "Vương phi, nhanh lên đi, không cần phải lãng phí thời gian. Nếu không, thần không có đủ khả năng kiềm nén vương gia,ngài ấy mà kềm nén không được, sẽ trực tiếp xông tới đó." 

Khốn kiếp? 

Nói không chừng Hoàng Phủ Nam Ninh căn bản không có ý nghĩ như vậy. Nhưng hắn vừa nói như thế, Hoàng Phủ Nam Ninh khẳng định cũng đã bắt đầu có ý làm như vậy. 

Thân thể mảnh mai lại run lên, Hạ Mộng bất đắc dĩ, từ từ hướng bên giường đi đi 

Cánh tay tuyết trắng nhẹ nhàng đặt tại mép giường, đại phu liền tranh thủ lấy khăn lụa đệm ở cổ tay nàng, sau đó đưa ngón tay bắt mạch, nghiêng tai lắng nghe một hồi. Nhưng càng nghe, lông mày càng nhăn lại. 

"Như thế nào? Nàng rốt cuộc là thế nào?" 

Mắt thấy hắn nghe một hồi lâu lại không có chút kết quả nào, Hoàng Phủ Nam Ninh nhịn không được muốn hỏi. 

Đại phu vội vàng đứng dậy: "Hồi vương gia, tiểu nhân vô năng, không có phát hiện ra Hạ tiểu thư... à Minh vương phi thân thể có bất kỳ điều gì khác thường." 

"Lang băm." 

Lập tức, quát lạnh một tiếng, Hoàng Phủ Nam Ninh một phát bắt được hắn đã ném đi ra ngoài."Người đâu,tìm đại phu danh tiếng nhất tới đây, đại phu giỏi nhất Giang Nam." 

"Vương gia, vị này chính là đại phu giỏi nhất Giang Nam." Bên cạnh, Lý Như Phong nhỏ giọng nhắc nhở. 

Hoàng Phủ Nam Ninh sững sờ, lập tức khóe miệng xé ra: "Hữu danh vô thực, nên đánh. Người đâu, đem hắn đánh một trăm hèo rồi ném đi ra ngoài. Rồi đem tất cả danh y Giang Nam tìm về đây, xem cho vương phi một chút" 

"Dạ" 

Bên ngoài có người đáp lời, các loại tiếng bước chân đi xa. 

Đáng thương cho đại phu. Lập tức cúi đầu, Hạ Mộng ở trong lòng ai oán trong ba giây đồng hồ. Gặp được vị vương gia hỉ nộ vô thường, thật sự là bất hạnh mà. 

Lại ngẩng đầu, xem một chút tên nam nhân này lại bắt đầu hướng kề cận mình, ngay cả đau đớn trên cổ nàng đều chẳng quan tâm, vội vàng liền hướng bên trong thối lui. 

"Nhu Nhi, nàng chạy cái gì?" 

Nhưng lập tức,cánh tay dài của Hoàng Phủ Nam Ninh nhấc lên, đem người của nàng ôm chặt lấy. 

Hạ Mộng dùng sức giãy giụa."Minh vương gia, thỉnh buông tay. Nam nữ thụ thụ bất thân" 

" Thụ thụ bất thân đi chết đi? Chúng ta cũng đã hôn qua không biết bao nhiêu lần rồi" 

"Ách... Vương gia " Nghe nói như thế, Lý Như Phong khóe miệng vừa kéo, vội vàng đè lại tay của hắn, "Có mấy lời, chuyện riêng tư của các ngươi có thể tìm chỗ riêng nói một chút hả nói. Trước mặt nhiều người như vậy, thật không hay mà" 

Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức liếc hắn một cái: "Làm sao ngươi vẫn còn ở nơi này?" 

Chẳng lẽ nói, hắn đã sớm nên đi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.