Ba Lần Gả Cho Ỉn Lười

Chương 20: Về nhà




"Ông Nguyễn, ông đừng quá đáng! Ông làm sao có thể ra tay đánh người?!" Phu nhân Cố gia Thẩm Nguyệt yêu nhất chính là con trai của mình.

Nhìn thấy Cố Huyễn bị ông cầm gậy gõ đầu, lập tức đau lòng đi tới, bảo vệ con trai.

Một bên bà Nguyễn cũng hiểu ra, tiến lên kéo ông, làm ông nguôi giận.

"Đánh nó cũng tính nhẹ... Một tên tiểu bối, đính hôn với cháu gái thứ hai của tôi, lại lật lọng giải trừ hôn ước. Quay đầu, liền ngủ với cháu gái thứ ba, tôi không gõ thủng đầu của nó, đều xem như là cho họ Cố mặt mũi rồi!"

"ông..." Cố phu nhân tức giận đến mức không hít thở thông.

Bà thực sự không nghĩ tới, ông già nhà họ Nguyễn này, vậy mà là một người cổ hủ như thế.

"Ông, ông phải biết rõ một điểm. Con trai của tôi và Nguyễn Manh Manh xoá bỏ hôn ước, đó là bởi vì Nguyễn Manh Manh xảy ra quan hệ với người đàn ông khác. Nếu không phải là bởi vì như vậy, con trai của tôi cũng sẽ không..."

"Phi!" Ông nổi tính bướng bỉnh, căn bản không nói lễ tiết gì nữa.

"Các người thật sự coi tôi già hồ đồ, không thấy rõ lí lẽ sao? Con trai của bà đính hôn với Manh Manh, mưu đồ rõ ràng chính là họ Nguyễn. Các người cho rằng Thi Thi không còn, họ Nguyễn liền lại không còn phần của Manh Manh, liền không nói hai lời giải trừ hôn ước. Lại thấy Tần Phương sinh con trai, liền cho rằng tương lai họ Nguyễn đều là của Kiều Kiều và em trai nó, mới lại muốn kết hôn Kiều Kiều. Ha ha, đáng tiếc..."

Ông thổi râu mép một hơi, tại chỗ ném ra một quả bom nặng cân: "Các người mơ mộng quá rồi! Không sợ nói thật cho các người biết, di chúc tôi đã lập xong rồi, bộ xương già này của tôi dù có chết, cũng sẽ che chở cháu gái của tôi. 20% cổ phần dưới tay tôi, tất cả đều sẽ để lại cho Manh Manh!"

Lời này vừa nói ra, không thể nghi ngờ là một quả bom nổ dưới nước, làm tất cả mọi người ở đây đều bối rối.

"Ông già, ông... ông làm sao có thể để hết cổ phần cho con bé kia? Con bé dại dột kia, sẽ làm hỏng công ty mất!"

"Đúng vậy ông nội, ông... ông không thể bất công như thế! Con và em trai, cũng là cháu trai cháu gái của ông."

Ngay cả Nguyễn Manh Manh, cũng cảm thấy ông nội cô thực sự là quá... Quá trâu bò.

Có điều, so với cổ phần, cô càng muốn ông nội khỏe mạnh hơn.

"Ông nội, ông nói nhăng gì đó... ông sẽ sống lâu trăm tuổi, ông làm sao có thể nói câu như vậy chứ."

"Con bé ngốc, tuy rằng ông nội hoa mắt, nhưng lòng không hồ đồ, ông nội biết những người này đang tính toán cái gì. Cướp đi vị hôn phu của con, lại chuốc thuốc mê cho ba con, cho rằng không ai giúp con đúng không? Con yên tâm, ông nội giúp con, những cổ phần này của ông nội ai cũng không cho, liền để cho con."

Ông nói xong, còn cố ý giơ mắt lên, nhìn về phía Cố Huyễn và mẹ Cố rõ ràng vẫn còn trong khiếp sợ.

Ông cười nói: "Các người muốn kết hôn Nguyễn Kiều Kiều, cứ việc cưới. Nhà họ Nguyễn chúng tôi chiếm 51% cổ phần họ Nguyễn, trong tay tôi có 20%, trong tay Triệu Thiên có 31%. Hừ, tôi liền không tin, tương lai Triệu Thiên có thể một phần cổ phần cũng không để lại cho Manh Manh."

Bây giờ Nguyễn Triệu Thiên có ba đứa trẻ, dù cho Triệu Thiên cho con trai 20% cổ phần, còn lại 11% cổ phần ít nhất cũng cho Nguyễn Manh Manh 5%.

Vậy cổ phần trong tay Nguyễn Manh Manh, đã có 20% thêm 5%, hợp lại cùng nhau chính là 25%.

Mà hai chị em Nguyễn Kiều Kiều, gộp cổ phần lại, cũng chỉ có 26%.

Chênh lệch nhỏ bé như vậy, hơn nữa bên Nguyễn Kiều Kiều dù sao cũng là hai chị em, nếu thật sự muốn lấy cổ phần quyết định chức vị chủ tịch.

Thăng chức, tuyệt đối là Nguyễn Manh Manh.

Nghĩ rõ ràng điểm ấy, người nhà họ Cố và bọn người bà Nguyễn cũng hoảng rồi. 

Đặc biệt là bà Nguyễn, kéo ông liền bắt đầu khóc.

Dù cho bọn họ là vợ chồng mấy chục năm, ý ông cũng đã quyết, căn bản không hề bị lay động.

Thậm chí tuyên bố tại chỗ, "Phần di chúc này, tôi cũng đã sớm nhờ luật sư công chứng. Có điều, có từng cái điều khoản, nhất định phải Manh Manh làm mới có thể có hiệu lực."

"ông muốn con bé kia làm cái gì?" Bà không nhịn được hỏi.

"Kết hôn." Ông mỉm cười, nhìn về phía cháu gái ngoan, "Manh Manh, con nhất định phải kết hôn trước 20 tuổi, để ông nội biết có người có thể chăm sóc tốt cho con, ông nội mới có thể yên tâm rời khỏi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.