Ba Lần Gả Cho Ỉn Lười

Chương 15-1: Thanh xuân thật tuyệt.




Cố Minh Tịch như quay trở lại Tam Á.

Vào một buổi tối.

Ánh trăng nhô trên mặt biển, sao sáng phủ kín bầu trời đêm, bên bờ biển bao la các loài cây nhiệt đới, những làn gió phả tới đều mang nặng hơi thở của biển cả. Cố Minh Tịch đi chân trần trên bờ cát mịn màng. Bờ cát ban ngày nóng bỏng vì bị phơi nắng, đi chân trần hơi rát nhưng vào buổi đêm anh lại thấy dưới chân âm ấm, rất thoải mái.

Trên bờ biển không một bóng người nhưng anh không lấy làm lạ. Anh để trần, trên người chỉ có độc một chiếc quần lửng bãi biển. Khi nước biển chờm lên bắp chân Cố Minh Tịch, anh như cảm nhận được sự sảng khoái thấm vào tận ruột gan, anh thấy hơi nóng bức nên rất cần tới làn nước biển mát mẻ này hạ nhiệt cho mình.

Đang định xuống nước thì bất ngờ một giọng đàn ông vang lên sau lưng, chất giọng trong trẻo, hơi thấp và trầm, nghe rất quen.

"Cố Minh Tịch."

Cố Minh Tịch quay lại thì thấy một chàng trai trẻ chậm rãi đi về phía mình.

Dáng người tầm thước, tóc bị gió thổi hơi rối, các nét trên khuôn mặt rõ ràng, ánh mắt sâu thẳm như bóng đêm. Chiếc răng nang thoắt ẩn thoắt hiện mỗi khi nở nụ cười.

Cậu ta cũng để trần nửa người bên trên nhưng lại có một đôi tay rắn chắc khỏe khoắn, đi tới trước mặt Cố Minh Tịch, lấy thuốc lá và bật lửa từ túi quần, châm thuốc một cách thuần thục rồi nheo mắt rít một hơi.

Nhìn ngón tay đẹp đẽ thon thả của cậu ta, điếu thuốc đang cháy giữa các ngón tay cậu ta, Cố Minh Tịch giữ im lặng.

Hai người đàn ông giống hệt nhau lại đứng lặng im trên bờ biển nơi gió thổi rất mạnh. Hồi lâu sau chàng trai kia mới hỏi: "Cậu không muốn biết tôi là ai sao?"

Cố Minh Tịch lắc đầu.

Tay phải của người đàn ông chỉ vào vị trí trái tim mình: "Tôi chính là cậu."

"Tôi biết." Cố Minh Tịch đáp.

"Cậu đã gặp tôi bao giờ chưa?"

"Chắc là có." Cố Minh Tịch mỉm cười, "Ngày xưa khi không thể viết chữ đẹp, không thể ăn cơm tử tế bằng chân, tôi sẽ gặp cậu vào mỗi tối. Khi bị trẻ con giễu cợt, đi đứng chẳng may bị té ngã cũng sẽ trông thấy cậu. Khi bị nhiều ngôi trường từ chối hay bị người đời cười chê, tôi vẫn trông thấy cậu."

"Đúng vậy, tôi và cậu vẫn luôn trưởng thành bên cạnh nhau." Người đàn ông vẫn cười, bàn tay mân mê chiếc bật lửa với tư thế rất phóng khoáng: "Tôi luôn nhắc cậu không cần phải khắc khổ như vậy, cậu không như mọi người, đừng đưa ra những yêu cầu quá đỗi khắt khe như thế với bản thân."

Cố Minh Tịch nói: "Tuy nói vậy nhưng thực ra tôi không hề muốn nhìn thấy cậu. Có những năm tôi rất ít khi nghĩ về cậu."

Người đàn ông cười: "Nhưng lúc cậu tốt nghiệp cấp ba chúng ta lại gặp nhau, cậu quên rồi sao? Dưới tán cây ngô đồng trong công viên đó, trời mưa như trút nước, lúc cậu khóc, tôi biết là cậu lại nhớ đến mình."

Cậu ta nói không sai, ánh mắt Cố Minh Tịch ảm đạm.

Người đàn ông kia nói tiếp: "Những năm sau đó chẳng phải chúng ta lại thường xuyên gặp gỡ sao? Ở tỉnh Z, thành phố S, ở Tam Á… Thậm chí là năm đó ở Thượng Hải."

"Phải." Giọng Cố Minh Tịch nhỏ đi rất nhiều nhưng chỉ một lát sau anh đã cất giọng quả quyết: "Nhưng đã là quá khứ rồi, những chuyện đó đều đã qua, bây giờ tôi rất ổn."

"Ý cậu là từ giờ trở đi chúng ta không cần phải gặp nhau nữa, đúng không?" Nét cười hiện lên trong mắt người đàn ông: "Cố Minh Tịch, cậu đừng nghĩ mình là người mạnh mẽ. Con người ai chẳng có lúc yếu đuối, ai chẳng khao khát một vài thứ mà mãi mãi không bao giờ có được. Trong lòng cậu, tôi mới là hình tượng hoàn hảo nhất của cậu, là lý tưởng cả đời này của cậu. Mặc dù cậu chưa bao giờ kể cho ai biết điều này nhưng tôi là cậu nên cậu không thể lừa dối tôi được đâu. Tôi biết cậu thường nghĩ, giá mà cậu như tôi thì tốt biết mấy."

Người đàn ông thực sự rất điển trai với bả vai rộng, vòm ngực nở nang, trên phần bụng thon thả là những múi cơ rõ ràng. Lúc nói chuyện, cậu ta tùy ý khoanh tay lại, tỏa ra thứ khí chất thong thả khoan thai, ánh mắt sắc sảo.

Cố Minh Tịch mỉm cười nói: "Tôi không phủ nhận mình từng có suy nghĩ đó, nhưng cậu cũng không thể chối bỏ rằng mấy năm trở lại đây, tôi không còn nghĩ như vậy nữa."

Người đàn ông suy nghĩ: "Đúng vậy. Nhưng... Cố Minh Tịch, cậu thực sự không muốn gặp lại tôi nữa sao?"

"Cậu nói sai một vài điểm, xưa nay cậu chưa bao giờ là lý tưởng cả đời của tôi." Cố Minh Tịch bình thản nói: "Cậu chỉ là suy nghĩ viển vông của tôi những lúc tôi bất lực. Bây giờ tôi đã biết được ý tưởng của mình là gì. Vậy nên tôi không muốn gặp lại cậu nữa."

"Cậu gọi tôi ra đây là muốn nói lời tạm biệt tôi sao?" Người đàn ông hỏi.

Ánh mắt Cố Minh Tịch trầm lặng như mặt biển dưới chân anh: "Đúng, tôi muốn tạm biệt cậu. Cảm ơn cậu đã bầu bạn bên tôi trong suốt 22 năm qua nhưng từ giờ trở đi, tôi không cần đến cậu nữa."

Anh hít một hơi thật sâu, nhắc lại lần nữa thật rõ ràng: "Thật đó, tôi không cần đến cậu nữa."

Vừa dứt lời thì người đàn ông kia cũng hút xong điếu thuốc. Theo đốm lửa tàn lụi, toàn thân anh ta dần trở nên trong suốt, gương mặt lộ rõ vẻ thoải mái. Sóng biển lại vỗ ì oạp lên bờ cát, nước biển chờm vào chân anh, những bọt khí như bị phá vỡ nhưng chỉ trong một chớp mắt đã không còn thấy người đàn ông kia đâu nữa.

Bờ biển chỉ còn lại một mình Cố Minh Tịch, anh cúi xuống nhìn hai vai mình, ngoài vết sẹo mờ trên nách, nơi đó không còn bất cứ thứ gì khác.

Anh đứng một mình ở đó thật lâu rồi lại bước về phía biển. Khi đi tới chỗ nước sâu đến thắt lưng, anh đạp chân một cái khiến toàn thân chìm trong nước. Cố Minh Tịch nín thở một hồi, lật người trong nước, bắt đầu bơi chậm rãi bằng tư thế bơi ngửa.

Thủy triều lên giúp đỡ anh rất nhiều, từng cơn sóng cứ thế vỗ vào. Anh đá chân theo quy luật, để cơ thể nhẹ trôi trên làn nước, chầm chậm mở to mắt xem sao trên trời. Trước mặt dải ngân hà bao la mênh mông, con người trở nên hết sức bé nhỏ. Cố Minh Tịch nhìn dải ngân hà rõ mồn một đó chẳng khác nào một sợi bạc, kết nối cả bầu trời đêm. Theo trí nhớ của mình, anh chỉ ra từng ngôi sao một.

Anh sinh ra trong ngày thất tịch nên từ nhỏ đã có tình cảm đặc biệt với dải ngân hà.

Lúc nhỏ Lý Hàm dạy Cố Minh Tịch nhận biết các chòm sao, ở hai bên rìa của dải ngân hà có một ngôi sao tên Chức Nữ và một ngôi sao tên Ngưu Lang. Bên cạnh sao Ngưu Lang có hai sao nhỏ, chính là hai con của Ngưu Lang và Chức Nữ, Ngưu Lang đặt tên cho con mình là Biển Đam Thiêu, mỗi năm chỉ được lên cầu Hỷ Thước gặp Chức Nữ một lần nên hai chòm sao này còn được gọi là Biển Đam Tinh(1).

(1) Là tên tiếng Trung của sao Aquila Alpha và Beta, mình không tìm thấy tên Hán Việt là gì nên để như trong nguyên tác. Biển Đam trong tiếng Trung nghĩ là đòn gánh.

Học xong Cố Minh Tịch liền chạy đến chỗ bố khoe công. Nghe xong con trai nói, Cố Quốc Tường chữa lại là sao Ngưu Lang có tên khoa học là Altair, còn hai ngôi sao đòn gánh kia lần lượt tên là Aquila Alpha và Alquila Beta. (2)

(2) Theo nguyên tác của tác giả, sao Ngưu Lang tên là Hà Cổ Nhị, hai ngôi sao nhỏ tên là Hà Cổ Nhất và Hà Cổ Tam. Có thể do cách gọi của người Trung Quốc phiên âm từ tiếng Anh là như vậy.

"Sự tích Ngưu Lang Chức Nữ chỉ là truyền thuyết thôi." Cố Quốc Tường xoa đầu Cố Minh Tịch: "Minh Tịch, là con trai, con phải biết phân định rõ ràng giữa giả tưởng và thực tế."

Cố Minh Tịch mới năm tuổi đầu, làm sao mà biết phân định rõ ràng giữa giả tưởng và thực tế cho nổi. Mãi đến khi cậu bé không còn tay mới cảm nhận được sâu sắc thực tế tàn khốc đến mức nào.

Nước biển ấm áp bao quanh cơ thể Cố Minh Tịch, làm anh có cảm giác như trở lại trong lòng mẹ.

Trong lòng vừa nghĩ đến mẹ, bên tai đã nghe thấy tiếng nói của bà.

Bà gọi anh: "Minh Tịch ơi, Minh Tịch ơi..."

Cố Minh Tịch nhắm mắt lại, cười đáp: "Mẹ."

"Minh Tịch, bây giờ con sống tốt không?" Lý Hàm hỏi, "Mẹ nhớ con trai rất nhiều!"

"Con sống rất tốt, mẹ cứ yên tâm ạ." Anh nói, "Con và Bàng Bàng ở bên nhau rồi, bọn con kết hôn rồi, mẹ có nhìn thấy không ạ?"

"Mẹ nhìn thấy." Lý Hàm mỉm cười, "Con trai mẹ rất bảnh, Sảnh Sảnh còn xinh xắn hơn."

Bà ngừng lại một chốc, giọng càng dịu dàng hơn, "Minh Tịch, con đã kết hôn, đã thành người nhà của Sảnh Sảnh. Con phải nhớ cho kỹ lời mẹ dặn, phải đối xử với con bé thật tử tế. Nó là người tốt, mẹ tin hai đứa ở bên nhau nhất định sẽ hạnh phúc!"

Cố Minh Tịch muốn mở to mắt nhìn mẹ nhưng lại sợ mở mắt ra rồi những thứ xung quanh sẽ hoàn toàn tan biến. Anh chỉ biết gắng gượng gật đầu, vẫn nhắm nghiền mắt: "Mẹ, con sẽ không phụ lòng cô ấy."

"Con mẹ lớn rồi." Lý Hàm cười khẽ, "Minh Tịch, mẹ phải đi đây."

Anh không nỡ: "Mẹ ở lại với con thêm lúc nữa đi mà?"

Lý Hàm thở dài: "Ngốc quá."

Chỉ một giây sau Cố Minh Tịch đã cảm thấy mình nằm gọn trong lồng ngực ấm áp, một đôi tay vòng quanh người anh, dịu dàng vỗ nhẹ lưng anh. Anh cố hết sức áp mình ngày càng sát vào người mẹ như một đứa trẻ tham lam cố gắng giành lấy nhiệt độ cơ thể của mẹ.

"Cố Minh Tịch, Cố Minh Tịch."

Bên tai vang lên giọng quen thuộc của một cô gái.

Ban đầu là tiếng gọi đầy hơi sữa của một đứa bé, sau đó là tiếng kêu non nớt của một cô gái, dần trở thành giọng trong trẻo của một nàng thiếu nữ, cuối cùng giọng cô mềm mại dịu dàng như đường mật tan chảy bên tai anh.

"Cố Minh Tịch, Cố Minh Tịch, Cố Minh Tịch."

Anh thoáng hoảng hốt rồi ngay sau đó lại cảm thấy an tâm vô cùng. Nằm gọn trong lòng cô, anh lẩm bẩm: "Họ đi cả rồi."

"Ai đi?"

"Mẹ anh, và cả người đó nữa..."

"Ừm, đi hết rồi." Bàng Sảnh đáp lời, hôn lên trán anh: "Anh say rồi, ngủ sớm đi."

Cố Minh Tịch như ngủ trên đệm cỏ, đêm mùa hè bốn xung quanh trống trải, gió nhè nhẹ thổi làm lá cỏ xào xạc, đủ loại côn trùng không biết tên reo vang trong đó. Trong hơi thở của anh có mùi hương quen thuộc, như mang theo công dụng an thần cực mạnh, anh vui vẻ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.