Ba Đêm Định Mệnh

Chương 10




Mễ Kha đi theo Hạ Nhã Ngôn đi chữa bệnh từ thiện, liên tục khám chữa bệnh ở các bệnh viện huyện, sau một khoảng thời gian, bắt đầu có một số người dân ở thị trấn lân cận nghe danh mà đến, đặc biệt tìm các cô khám bệnh. Mễ Kha tiến bộ rất nhanh, sau khi tới đây chưa đầy hai tháng đã không cần Hạ Nhã Ngôn chỉ đạo, độc lập khám chữa bệnh.

Biết được tiến độ xây dựng bệnh viện, Thiệu Vũ Hàn phái xe đưa thuốc men cùng thiết bị tới. Trước bàn khám bệnh của Mễ Kha người khám bệnh xếp thành hàng dài, sau đó cô lại độc lập tiến hành một cuộc giải phẫu khó, nên càng có nhiều người bệnh tới cảm tạ và tín nhiệm, bệnh viện huyện đem ảnh cô và Hạ Nhã Ngôn treo lên bảng tuyên truyền. Hiển nhiên, họ trở thành đại diện của bệnh viện huyện.

Chỉ tiếc là không phải mọi chuyện đều được như ý. Khi Mễ Kha đang chung tay góp phần chữa trị bệnh, có hai vị khách không mời xuất hiện trong đội ngũ cần khám bệnh. Sau khi tiểu Hạ kể cho Mễ Kha chuyện Hình Khắc Lũy tới Trầm gia trở mặt, lúc này mẹ con Trầm gia xuất hiện, cô bởi vì ngoài ý muốn mà sửng sốt.

Khác hẳn vẻ sắc bén trước kia, Thẩm Gia Nam mở miệng giọng nói có vẻ nhún nhường: “Quấy rầy bác sĩ Mễ, có thể bớt chút thời gian không? Mẹ tôi muốn nói chuyện với cô, chỉ một lát là được.”

Trong bệnh viện Trầm mẫu thần trí mơ hồ, ánh mắt lại tinh tường, Mễ Kha chần chừ nhìn vẻ mặt tiều tụy của bà: “Có chuyện gì, đặc biệt đến?” Nhìn thấy ánh mắt gần như cầu xin của Trầm mẫu, cô không cự tuyệt được.

Hạ Nhã Ngôn không yên tâm, giữ chặt cổ tay Mễ Kha, cô nhìn Thẩm Gia Nam: “Không muốn biết cô và Hình Khắc Lũy có giao tình như thế nào, nhưng phải nhắc nhở một chút, Mễ Kha là bạn gái Hình Khắc Lũy. Thân phận này, sẽ khiến Hình Khắc Lũy không cho phép bất kì ai để cho cô ấy chịu uất ức.”

Trầm mẫu nhìn bác sĩ Hạ Nhã Ngôn, sau đó thành khẩn nói: “Bác sĩ đừng hiểu nhầm, tôi là muốn đến xin lỗi bác sĩ Mễ.” Cầm tay Mễ Kha, bà nói, “Lần trước là dì mất đi lí trí. Cháu gái, cháu có thể tha thứ cho dì không?”

Hai người thay đổi bất ngờ, Mễ Kha có chút mềm lòng. Hạ Nhã Ngôn tất nhiên hiểu họ không ngại cực khổ đi tới đây, dù sao cũng có điều muốn nói. Thấy Mễ Kha đưa ánh mắt nhờ giúp đỡ, cô chỉ nhỏ giọng nhắc nhở: “Nếu lại khóc vì bị bắt nạt, lập tức xách đem trả về.” Sau đó rời đi, để lại không gian cho bọn họ.

Trong giây lát nhìn thấy mẹ con Trầm gia, Mễ Kha cũng đã chuẩn bị tâm lý. Họ băng núi vượt đèo mà đến, không phải là hi vọng cô buông tha cho Hình Khắc Lũy. Mễ Kha tuy nhu nhược, nhưng không có nghĩa là có thể tùy ý điều khiển tình cảm của cô, hơn nữa tình cảm của cô bây giờ đã trao cho Hình Khắc Lũy.

Cô tỉnh táo, mở miệng nói: “Nếu chỉ là đến xin lỗi, tôi sẽ đón nhận. Nếu vì chuyện của Thẩm Gia Ngưng và Hình Khắc Lũy, vậy xin lỗi hai người một chuyến đi tay không. Bởi vì,” nhìn vào ánh mắt Thẩm Gia Nam, giọng Mễ Kha kiên định lạ thường, “Những gì anh ấy nói, tôi đều tin.”

Biết sự tồn tại của Thẩm Gia Ngưng, Mễ Kha không phủ nhận đã từng có một lần cô mất lòng tin vào Hình Khắc Lũy, dù sao cũng là cô gái đã ở trong sinh mệnh của Hình Khắc Lũy mười bốn năm, cô cũng sợ anh sẽ nhớ mãi không quên. Nhưng khi tiểu Hạ nói cho cô biết Hình Khắc Lũy giận dữ với Trầm gia như thế nào, và câu nói kia của anh: “Cho dù nghìn người vạn người ngăn cản, cho dù Mễ Kha lùi bước không để ý đến tôi, tôi không phải là cô ấy thì không được!” nên Mễ Kha sẽ không chất vấn. Đây là trước khi xuống nông thôn, cô cũng không nói đến chuyện của Thẩm Gia Ngưng.

Tin tưởng Hình Khắc Lũy, là đáp lại tốt nhất dành cho anh. Nhưng “tính nhiệm” này lại không chịu được đả kích. Thẩm Gia Nam vẻ mặt không chút biến hóa, cô ta đưa cho cô một tấm ảnh: “Nhìn cái này cô còn có thể nói như vậy sao?”

Đập vào mắt là cô gái hai mắt đẫm lệ mơ màng nhưng không mất vẻ xinh đẹp ở trong ngực Hình Khắc Lũy, không cần phải nói Mễ Kha cũng biết đó là Thẩm Gia Ngưng. Nhìn gắt gao vào ngày tháng ở dưới góc ảnh, Mễ Kha một câu cũng chưa nói.

Đổi lại là quá khứ, Thẩm Gia Nam sẽ cười châm biếm, nhưng cô ta lại không có: “Chị gái tôi đã tới bệnh viện, tất nhiên không phải Hình đại ca đưa tới, là Thiệu Vũ Hàn.”

Hạ Nhã Ngôn cũng không biết mẹ con Trầm gia nói gì với Mễ Kha, sau khi họ đi, Mễ Kha đứng dưới chân núi thật lâu, sau đó nói: “Chị Nhã Ngôn, có thể đừng nói cho Hình Khắc Lũy được không?”

Hạ Nhã Ngôn không trả lời thẳng: “Không nên giống tiểu Thất cùng phạm sai lầm. Đối với tình yêu mà nói, hiểu lầm lầm là trí mạng.”

Hạ Hi và Lệ Hành vì hiểu lầm mà xa nhau sáu năm, Mễ Kha biết: “Đối với anh ấy không có hiểu lầm, chỉ là,” ánh mắt đen nhánh tràn đầy nước mắt, “Không chịu được, họ quỳ xuống….”

Mễ Kha cố gắng đè lại tuyến lệ, cố nén không khóc: “Họ cầu xin em để Hình Khắc Lũy đi chăm sóc Thẩm Gia Ngưng, nói trừ anh ấy ra, Thẩm Gia Ngưng không cho ai đến gần. Tâm trạng cô ấy không ổn định, bệnh tình sẽ nặng hơn.” Xoay người sang chỗ khác, nhìn về phía xa, giọng nói đầy tức giận: “Anh ấy không phải bạn trai của em sao? Làm sao em có thể rộng lượng để anh ấy đi chăm sóc một người phụ nữ khác. Cô ấy bệnh, nhưng cũng không nên làm như vậy chứ? Không muốn!”

“Tạm được, không có ngốc đến nỗi phải về nhà.” Hạ Nhã Ngôn mỉm cười đưa điện thoại lên tai, “Nghe thấy ý rồi sao? Không cho đi.”

Mễ Kha sững sờ, một lúc lâu mới từ tay Hạ Nhã Ngôn nhận lấy điện thoại di động, chỉ nghe thấy Hình Khắc Lũy ở đầu dây bên kia nghiêm túc nói: “Bảo bối, chỗ nào cũng không đi, ở nhà đợi em.”

Âm thanh trầm thấp, dịu dàng lọt vào tai. Mễ Kha nghe thấy, mím môi nói: “Giải thích, vì sao sau lưng em đi gặp cô ấy?” Phía dưới góc phải tấm ảnh có ghi rõ ngày tháng chính là sau khi cô đi chữa bệnh từ thiện.

Giọng nói rõ ràng là chỉ trích, nhưng khi ra khỏi miệng lại giống như làm nũng. Hình Khắc Lũy không tiếng động mỉm cười: “Muốn biết tại sao không anh nói cho?” Mặc dù là câu hỏi, nhưng thật ra cũng không muốn cô trả lời, anh thẳng thắn nói: “Hôm ấy bác trai cũng tới.”

Mễ Kha kinh ngạc: “Ba?”

Một tháng trước, Mễ Ngật Đông và Trình trợ lí cùng đi đến bệnh viện lục quân kiểm tra tim. Lúc ấy trùng hợp Hình Khắc Lũy ra ngoài làm việc, sau khi biết tin tức anh lập tức chạy đến.

Mễ Ngật Đông thấy vậy hỏi: “Bộ đội không vội vàng?”

Hình Khắc Lũy đang mặc thường phục, sóng vai cùng ông: “Không sao, tối trở về trước giờ điểm danh là được.”

Mễ Ngật Đông gật đầu tỏ vẻ đã biết: “Có tiểu Trình, vội thì đi trước.”

Hình Khắc Lũy tiến đến một bước, giúp ông đẩy cửa, giọng thành khẩn: “Không quan trọng hơn việc này. Chờ một lúc kiểm tra xong sẽ đưa bác về.”

Vừa nói xong, có điện thoại. Hình Khắc Lũy ra ngoài nhận, trong lúc đó thấy Thiệu Vũ Hàn bước nhanh lên trên lầu. Mới đầu anh cũng không để ý, chờ Mễ Ngật Đông kiểm tra xong chuẩn bị rời đi, lại gặp Trầm mẫu vẻ mặt vội vã đi đến.

Giống như chết chìm bắt được bè gỗ, trong nháy mắt nhìn thấy Hình Khắc Lũy, Trầm mẫu hai mắt liền đỏ: “Lũy tử.”

Mặc dù Mễ Ngật Đông ở đây, nhưng Hình Khắc Lũy trọng tình trọng nghĩa cũng không bỏ mặc bà: “Dì Trầm có chỗ nào không thoải mái sao?”

Trầm mẫu lắc đầu: “Là Gia Ngưng.” Phát hiện ra sự tồn tại của Mễ Ngật Đông, bà muốn nói lại thôi, lôi Thẩm Gia Nam lên lầu.

Trong lúc bóng dáng hai người biến mất trong tầm mắt, Mễ Ngật Đông đưa mắt nhìn Hình Khắc Lũy: “Đi xem một chút.” Ánh mắt giọng nói có chút ý tứ thăm dò, khảo nghiệm.

Theo sau hai mẹ con Trầm gia tới tầng 12 phòng bệnh VIP, Hình Khắc lũy nghe được âm thanh thét chói tai quen thuộc.

Thẩm Gia Ngưng mặt mũi tái nhợt, ánh mắt lạc lõng, ý thức được có người tới gần, cô khóc nức nở kêu gào: “Cầm thú, đừng đụng, cút ngay, cút ngay!” Đôi tay ôm lấy mình, cô vẻ mặt hoảng sợ, “Buông tha, buông tha cho, cầu xin…”

Ngăn cản y tá và Trầm mẫu muốn tiến lên, Thiệu Vũ Hàn âm thanh dịu dàng: “Gia Ngưng đừng sợ, nhìn xem, anh, Thiệu Vũ Hàn.”

Nghe được tên của anh, Thẩm Gia Ngưng ngược lại giống như bị kích thích, cô giống như người điên kéo tóc mình, lặp lại ba chữ: “Đừng đụng!”

Biết được tình trạng của Thẩm Gia Ngưng, Thiệu Vũ Hàn đi ngũ viện giúp cô. Dưới sự đồng ý của viện trưởng và y sĩ trưởng, anh đưa Thẩm Gia Ngưng tới bệnh viện lục quân, tự thân tự lực chăm sóc cô. Cho đến bây giờ, Thẩm Gia Ngưng trừ việc thích ngủ, đại đa số thời gian đều yên lặng ngẩn người, hôm này lại xảy ra tình huống bất ngờ, ứng phó không kịp.

Không để ý gì hết, Thiệu Vũ Hàn ôm chặt cô: “Đừng như vậy, Gia Ngưng…”

Đột nhiên có người thân cận làm Thẩm Gia Ngưng hoảng sợ. Cô giống như con thú nhỏ giãy giụa, không ngừng đụng vào bàn ghết, hơi sức càng lớn khiến Thiệu Vũ Hàn cũng không chống đỡ được. Hình Khắc Lũy đẩy cửa vào, kéo Thiệu Vũ Hàn ra. Anh nắm được tay Thẩm Gia Ngưng, cất cao âm lượng: “Gia Ngưng, Gia Ngưng, nhìn cho kĩ, là ba, là ba!”

Âm thanh và hơi thở quen thuộc, làm Thẩm Gia Ngưng trong nháy mắt ngừng hét chói tai và phản kháng, cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào gương mặt Hình Khắc Lũy, nhỏ giọng gọi: “Ba…” ngay sau đó nhào vào trong ngực Hình Khắc Lũy, giống như một đứa bé khóc không thành tiếng.

Trong năm năm, Hình Khắc Lũy trải qua vô số lần Thẩm Gia Ngưng phát bệnh, lúc đầu bó tay hết cách, sau đó anh nhanh trí lấy tên chú Thẩm gọi về thần trí của cô, quả thật cũng không dám nhớ lại quá trình. Thật may một lúc sao tâm tình của cô ổn định lại, Hình Khắc Lũy mới miễn cưỡng sống yên ổn qua vài ngày. Hồi tưởng lại giai đoạn đó, chỉ cần nhìn thấy số điện thoại y tá trưởng, huyệt thái dương của anh của cũng đau.

Giống như trong quá khứ, Thẩm Gia Ngưng trong ngực Hình Khắc Lũy an tĩnh lại, sau đó mệt mỏi ngủ thiếp đi. Anh ôm cô đặt lên giường, Thiệu Vũ Hàn ngồi yên trong phòng bệnh khá lâu, tâm trạng lúc này phức tạp và vô cùng lo lắng. Không biết qua bao lâu, anh cẩn thận đắp chăn cho Thẩm Gia Ngưng đứng dậy rời đi.

Hình Khắc Lũy ở bên ngoài chờ anh đã lâu.

Ở ban công cuối hành lang, Thiệu Vũ Hàn đứng ngược chiều ánh sáng, anh lấy giọng trầm thấp giải thích cho Mễ Kha: “Giai Ngưng tinh thần khác thường do bị kích thích quá độ, do khối u ở trong não gây ra.”

Hình Khắc Lũy tim đập mạnh và loạn nhịp.

Sau khi xảy ra tai nạn năm năm trước Thẩm Gia Ngưng tinh thần hoảng loạn, ngôn ngữ lộn xộn, biểu hiện lâm sàng của bệnh tâm thần. Hình Khắc Lũy lúc ấy cũng đưa cô ấy đi khám, chẩn đoán là tinh thần có chút không bình thường. Lúc đầu anh không đành lòng đưa cô đi ngũ viện, nhưng cô thường xuyên phát bệnh, ảnh hưởng nghiêm trọng tới sinh hoạt và tinh thần của Thẩm Gia Nam và Trầm mẫu, dưới sự đề nghị của bác sĩ, anh mới miễn cưỡng đồng ý.

Khi tình hình của Thẩm Gia Ngưng có chuyển biến tốt, Hình Khắc Lũy cũng cho rằng cô sẽ rất nhanh thanh tỉnh nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện trí nhớ của cô lại bị giảm sút. Mang cô tới bệnh viện kiểm tra, bác sĩ giải thích: “Có lẽ không phải cô ấy mất trí nhớ, mà là vì cô ấy không muốn đối mặt với hiện thực.”

Kết quả kiểm tra như vậy, Hình Khắc Lũy không hề nghĩ tới Thẩm Gia Ngưng mắc bệnh u não. Nếu không phải Hạ Hi lúc trị liệu cho Thẩm Gia Ngưng phát hiện cô ấy có chút khác thường, Thiệu Vũ Hàn cũng không nghĩ đến cô đó là lí do khiến tinh thần cô khác thường. Trải qua một khoảng thời gian quan sát, anh phát hiện khối u trong não của Thẩm Gia Ngưng chậm rãi sinh trưởng.

Phẫu thuật là cơ hội bình phục duy nhất, Chỉ là với bệnh tình của cô mà nói, không phải là thời gian tốt nhất để phẫu thuật. Dù vậy, Thiệu Vũ Hàn vẫn mời bác sĩ thần kinh tốt nhất trong nước đứng ra mổ chính. Mặt khác, vì kiểm tra trái tim của Thẩm Gia Ngưng cũng không tốt lắm, nên anh cũng làm tốt công tác chuẩn bị phòng ngừa lúc phẫu thuật xảy ra biến cố

“Cám ơn năm năm qua đã chăm sóc cho co ấy.” Quay lưng đi, Thiệu Vũ Hàn trong ánh nắng chiều nhìn về phía xa, Hình Khắc Lũy nghe anh nói, “Về sau, tôi sẽ phụ trách.”

Về sau! Một khoảng thời gian dài không kì hạn, một cam kết quá nặng nề.

Ánh mắt lóe ra ánh sáng bình tĩnh, Hình Khắc Lũy nói: “Cám ơn thì không cần, chỉ là nên làm.”

Tầm mắt giữa không trung gặp nhau, hai người đàn ông nhìn nhau cười một tiếng.

Chuyện đã phát triển đến một bước này, đến lúc họ trao đổi phiên bản của nhau rồi.

Chuyện của Thẩm Gia Ngưng và Hình Khắc Lũy, Thiệu Vũ Hàn cũng nghe Thẩm Gia Nam nói một chút, về phần chuyện của mình, anh tự mình nhớ lại kể cho Hình Khắc Lũy. Thiệu Vũ Hàn không ngờ, chuyện cũ của anh và Thẩm Gia Ngưng, lại chỉ duy nhất có thể nói với Hình Khắc Lũy.

Thiệu Vũ Hàn suy nghĩ bay xa: “Một năm đó tôi trở về viện y học diễn giảng biết Gia Ngưng…”

Đó là sáu năm trước, Thiệu Vũ Hàn được giáo sư mời về trường diễn giảng, ở cửa trường học gặp phải Thẩm Gia Ngưng cự tuyệt yêu cầu của người gây ra tai nạn muốn đưa cô tới bệnh viện. Nhìn qua cửa sổ xe, Thiệu Vũ Hàn nhìn thấy cô dùng khăn giấy lau vết máu trên đầu gối, sau đó đi vào trong trường. Chắc là vết thương lớn nên cô mới chạy được mấy bước đã lảo đảo muốn ngã.

Có thể là bản năng của bác sĩ, Thiệu Vũ Hàn đẩy cửa xe, đưa tay đỡ cô: “Coi như không cần người gây họa phụ trách, cũng nên xử lý tốt vết thương. Không có thời gian?”

Thẩm Gia Ngưng liếc mắt nhìn, chạm vào ánh mắt khiêm tốn, nhu hòa cùng với hơi thở nhàn nhạt của anh, trong lòng cũng bớt đề phòng, nhìn đồng hồ: “Thiệu Vũ Hàn một phút nữa sẽ bắt đầu diễn giảng, tôi sợ đến muộn không vào được.” Âm thanh của cô thanh thanh đạm đạm dễ nghe.

Thì ra là vội vã tới hội trường nghe anh diễn giảng.

Thiệu Vũ Hàn nụ cười chậm rãi nâng lên: “Vừa đúng tôi cũng muốn đi, cùng nhau đi thôi.”

Thẩm Gia Ngưng lấy ánh mắt quan sát anh: “Anh cũng đi nghe diễn giảng?”

Hiểu ý tứ trong mắt cô, Thiệu Vũ Hàn cong môi: “Không thể?” anh hiểu cô cảm thấy anh không giống học sinh nên mới chất vất.

Thẩm Gia Ngưng có thói quen không xen vào việc của người khác, vẻ mặt tỏ vẻ không sao cả, cô nói: “Vậy đi nhanh, nếu chần chừ nữa sẽ không kịp.” Sau đó rút tay ra, không để ý vết thương trên đùi, bước nhanh tới hội trường.

Hội trường có thể chứa được một ngàn người hôm nay bị chen lấn đến mức nước chảy không lọt, Thẩm Gia Ngưng từ trong đám người nhìn thấy người đàn ông vừa dìu cô lúc nãy đang thong thả tới bục giảng.

Thiệu Vũ Hàn chưa đầy ba mươi tuổi, đã hoàn thành ca ghép tim mức độ khó, có thể nói là con cưng trong giới y học. Truyền thuyết nói không biết đã có bao nhiêu sư muội quỳ dưới chân anh. Hôm nay thấy mặt, thật khiến tất cả nữ sinh đang vỗ tay dưới đài hét lên chói tai.

Thiệu Vũ Hàn diễn giảng rất đơn giản, chính là đem kinh nghiệm lâm sàng chia sẻ cho mọi người. Nhưng cách anh giải thích, phân tích rõ ràng đặc biệt, mà trên người anh không có vẻ ngạo mạn của những người thành công trong sự nghiệp, cảm giác như gió mùa xuân nhẹ nhàng, khiến cho buổi diễn giảng rất thành công.

Thẩm Gia Ngưng đứng trong đám người, nhìn về phía người đàn ông chững chạc, tự tin, trán đầy đặn, mày rậm kiên nghị, gương mặt nhu hòa, khi giơ tay nhấc chân tản mát ra một loại phong độ anh tuấn.

Sau lần diễn giảng đó, Thẩm Gia Ngưng biết Thiệu Vũ Hàn, cũng nhờ sư huynh chỉ dạy một số vấn đề nên thường liên lạc. Thường xuyên tiếp xúc nên cũng có tình cảm, rốt cuộc một ngày, khi Thẩm Gia Ngưng phủ nhận nói mình không có bạn trai, Thiệu Vũ Hàn cầm tay cô dịu dàng nói: “Làm bạn gái của anh thôi.”

Từ mọi phương diện mà so sánh, Thiệu Vũ Hàn không thua kém Hình Khắc Lũy, cộng thêm anh cực kì dụng tâm, Thiệu Gia Ngưng vui vẻ đồng ý.

Chuyện tình cảm của Thẩm Gia Ngưng và Hình Khắc Lũy, Thiệu Vũ Hàn lúc ấy hoàn toàn không biết. Thời gian đã trôi qua năm năm, Thiệu Vũ Hàn cũng khong muốn suy nghĩ Thẩm Gia Ngưng làm thế nào mà chu toàn giữa anh và Hình Khắc Lũy, anh tự giễu nói: “Cho đến bây giờ mới hiểu được, tại sao có đoạn thời gian cô ấy tâm tình khác thường.” Nhìn qua cửa sổ ngắm nhìn cảnh quan thành phố, Thiệu Vũ Hàn cười khổ, “Chắc hẳn đó là giai đoạn đầu của thời kì chia tay”

Hình Khắc Lũy im lặng.

Khi đó Thẩm Gia Ngưng đã tới thực tập ở bệnh viện lục quân, có lẽ bởi vì Thiệu Vũ Han đảm nhiệm chức vụ bạn trai nên phải đè nén chia tay với Hình Khắc Lũy, khiến cô thống khổ và không cam lòng hoặc cũng có thể bởi vì không bỏ được cảm giác khi được đông đảo các bác sĩ nam theo đuổi, cô nói với Thiệu Vũ Hàn: “Đừng để đồng nghiệp biết mối quan hệ của chúng ta.”

Cảm giác vui sướng trong tình yêu bỗng bị tan vỡ, Thiệu Vũ Hàn hỏi: “Tại sao?”

Thấy anh có vẻ không vui, Thẩm Gia Ngưng cười khanh khách kéo tay anh: “Anh ở bệnh viện nổi danh như vậy, em chỉ là bác sĩ thực tập, không biết còn tưởng em trèo cao.”

Thiệu Vũ Hàn sắc mặt dịu đi, giơ tay vuốt chóp mũi cô: “Nghĩ nhiều.”

Hạ Nhã Ngôn lúc ấy cũng làm việc ở bệnh viện, một mặt bận rộn công viêc, Thiệu Vũ Hàn cũng tuân thủ ước định với Thẩm Gia Ngưng không có nói ra quan hệ của hai người, mặt khác cô cũng không biết anh họ có người yêu. Chẳng qua không chỉ một lần nhìn thấy Thẩm Gia Ngưng ở khoa nhi khiến mấy người đàn ông trong khoa sôi sục, đối với cô gái lạnh lùng lại khéo léo như vậy cô không có cảm tình.

Thiệu Vũ Hàn thật tâm yêu Thẩm Gia Ngưng, nên đối với lời của cô rất tin tưởng không nghi ngờ, mặc dù có nghe được có người sau lưng nói cô và một bác sĩ khác quan hệ mập mờ, chỉ cần cô phủ nhận, cô giải thích anh sẽ tin.

Sau một thời gian ngắn, Thiệu Vũ Hàn đã chuẩn bị cầu hôn Thẩm Gia Ngưng, thì cô bởi vì anh vướng phải một cuộc phẫu thuật không thể mừng sinh nhật với cô mà giận dữ. Sau đó dù Thiệu Vũ Hàn nói xin lỗi thế nào cô vẫn nhất quyết không tha thứ, thậm chí nói lời chia tay.

Suy nghĩ dừng lại ở chỗ này, Thiệu Vũ Hàn nhìn về phía Hình Khắc Lũy: “Xem ra cô ấy nói nhỏ thành to. Nhưng là bạn gái, vốn dĩ là muốn được cưng chiều, cũng không để trong lòng. Cho đến…”

Ngày đó anh trực ca đêm, nhận điện thoại của Thẩm Gia Ngưng, đó là nhân viên quán rượu, nói cho anh biết Thẩm Gia Ngưng uống say, bảo anh mau tới.

Trong quán rượu, tiếng nhạc ồn ào, Thiệu Vũ Hàn tìm được Thẩm Gia Ngưng say rượu ở trước quầy bar. Anh cúi người ôm lấy cô định đưa đi, cô lại ôm cổ anh, mơ hồ nói không rõ: “Lệ Lệ bạn nói xem, bởi vì Thiệu Vũ Hàn lớn lên đẹp trai, gia thế tốt, mình có thể giao hạnh phúc nửa đời sau của mình cho người đàn ông mình không yêu sao?”

Cô khóc không thành tiếng, thấm ướt trái tim Thiệu Vũ Hàn.

Đưa Thẩm Gia Ngưng say bất tỉnh nhân sự về nhà, nằm cạnh cô, Thiệu Vũ Hàn cả đêm không ngủ.

Không biết Thẩm Gia Ngưng có phải là hoàn toàn say, sau đêm đó cô một mặt tránh Thiệu Vũ Hàn, mặt khác không kiêng dè gì cùng các bác sĩ nam liếc mắt đưa tình. Vốn Thiệu Vũ Hàn còn tự nhủ không để ý tới lời nói khi say của Thẩm Gia Ngưng, nhưng cô lại càng tệ hại hơn, rốt cuộc anh bộc phát.

“Thẩm Gia Ngưng!” Mắt nheo lại, ánh mắt Thiệu Vũ Hàn lóe ra ánh sáng lạnh lùng, “Em rốt cuộc muốn như thế nào?”

Ngực đau nhói, Thẩm Gia Ngưng nghênh đón ánh mắt hàm chứa sự phẫn nộ của anh, làm bộ như không chút để ý đáp: “Không muốn như thế nào, chỉ là nghĩ thông suốt, không thể tiếp tục với người đàn ông không yêu, Thiệu Vũ Hàn, gặp nhau rồi sẽ có lúc chia tay thôi.”

“Đàn ông không yêu? Anh sao?” Thẩm Gia Ngưng lời nói giống như kiếm đâm thẳng vào trái tim Thiệu Vũ Hàn, anh nói: “Sao đột nhiên lại như vậy? Nói thật, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Hay bởi vì anh không ở bên cạnh em ăn mừng sinh nhật?”

“Trừ anh ra, em còn một người bạn trai khác, anh ta là quân nhân không có thời gian chăm sóc em. Nói cách khác, em bởi vì không chịu nổi tĩnh mịch mới cùng anh lên giường. Theo dõi ánh mắt anh, Thẩm Gia Ngưng cười lạnh: “Em mười tám tuổi cùng anh ấy ở bên nhau, ở chung một chỗ là gì anh hiểu không?”

Hồi tưởng tới giây phút kia, anh phẫn nộ, Thiệu Vũ Hàn ngẩng đầu: “Kiêu ngạo không cho phép tôi cầu xin, cho nên đồng ý chia tay.”

Hình Khắc Lũy không tin: “Cứ như vậy chia tay?”

Thiệu Vũ Hàn cười khổ: “Tất nhiên không.”

Bởi vì không bỏ được, sau mấy ngày bình tĩnh, anh đi tìm Thẩm Gia Ngưng, anh bày tỏ chỉ cần cô hồi tâm chuyển ý, anh không ngại quá khứ của cô, chỉ cần cô nguyện ý ở cùng một chỗ với anh. Kết quả Thẩm Gia Ngưng lại nói: “Vậy không chỉ là quá khứ của em, hay là tương lai của em. Không ngại nói cho anh biết, em từ chức là muốn theo quân.” Dừng lại, cô mỉm cười nói: “Em cùng anh ấy, chúng em sẽ kết hôn.”

Thiệu Vũ Hàn nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra đáy mắt đầy tia máu: “Cô nói, cô sắp trở thành quân tẩu. Cô nhắc nhở, bọn họ là quân cưới. Trừ chúc cô hạnh phúc, anh còn có thể nói gì!”

Cứ như vậy, Thiệu Vũ Hàn đi trao đổi học tập. Một ngày kia Thẩm Gia Ngưng làm thủ tục nghỉ việc. Sau đó không lâu Thiệu Vũ Hàn nhận được một thiệp mời kết hôn. Thấy tên tuổi Thẩm Gia Ngưng in trên thiếp mừng, anh không có đủ dũng khí tìm tòi nghiên cứu chú rể là ai. Sau khi trao đổi học tập, có nhiều thành quả nghiên cứu anh ra nước ngoài du học

Đem chuyện hai người kết hợp lại với nhau, phát hiện ra Thẩm Gia Ngưng nói chia tay Thiệu Vũ Hàn trăm ngàn sơ hở. Lúc này Hình Khắc Lũy và Thiệu Vũ Hàn đều hiểu, Thẩm Gia Ngưng một mình gánh chịu cái gì. Đứa bé chưa kịp ra đời, tất cả nguyên nhân đó khiến cô không thể chấp nhận được.

Giống như Hạ Nhã Ngôn nói: đáp án chân chính trong lòng Thẩm Gia Ngưng.

Phòng làm việc rộng như vậy lại an tĩnh đến mức có thể nghe thấy hơi thở của hai người đàn ông.

Giơ tay chà xát mặt, Hình Khắc Lũy đánh vỡ trầm mặc: “Dì Trầm cùng Gia Nam không đồng ý phẫu thuật sao?”

Đây là vấn đề khó khăn của Thiệu Vũ Hàn: “Gia Ngưng trong đầu bị áp bức ảnh hưởng tới thần kinh, dẫn tới mất trí nhớ, mà tinh thần của cô ấy từ đầu đến cuối không chuyển biến tốt, trải qua hội chận, kết quả là do chịu lực ảnh hưởng. Dù không cần khôi phục trí nhớ nhưng dưới tình huống này, để đảm bảo sức khỏe cho cô ấy, bắt buộc phẫu thuật. Nhưng lại kiểm tra thấy cô ấy bị bệnh tim, phẫu thuật nguy hiểm rất cao, cho nên dì Trầm và Gia Nam không đồng ý kí tên.”

“Giải phẫu cơ hội thành công bao nhiêu?”

“50%.”

Hình Khắc Lũy nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra nói: “Giao cho tôi.”

Tác giả có lời muốn nói: thuật nhìn mặt đoán nội dung:

Trước khi đi Trầm gia, Hình Khắc Lũy gặp Mễ Ngật Đông.

Biết được mọi chuyện, Mễ Ngật Đông trả lời: “Đi đi, đã có hi vọng thì không thể buông tha.”

Sau khi trải qua xung đột lần trước còn có thể hiểu và ủng hộ, Hình Khắc Lũy đáy mắt có lệ ướt kích động nói: “Cám ơn bác Mễ.”

Mễ Ngật Đông lấy ánh mắt bày tỏ không cần cám ơn, cuối cùng ông hỏi: “Bệnh thật hay giả bộ bệnh?”

Hình Khắc Lũy nghe hiểu ông ám chỉ Trầm mẫu, anh chỉ cười có mấy phần khổ sở.

Mễ Ngật Đông quay người đi lên lầu: “Xem ra lúc tỉnh táo chiếm đa số.” giọng nói bất đắc dĩ.

Dưới tình huống này, Hình Khắc Lũy một mặt gặp Thẩm Gia Ngưng. Dưới tình hình lúc đó, ai cũng không nghĩ tới Thẩm Gia Nam sẽ dùng điện thoại chụp được tấm ảnh kia. Hai mẹ con cố chấp nghĩ rằng Hình Khắc Lũy có thể làm cho bệnh tình Thẩm Gia Ngưng được ổn định cho nên đi cầu xin Mễ Kha, hi vọng Hình Khắc Lũy không bỏ mặc Thẩm Gia Ngưng; cho nên Trầm mẫu thấy Mễ Kha do dự nháy mắt quỳ xuống: “Bác sĩ Mễ, dì van cháu, Gia Ngưng đã như vậy, đừng để Lũy tử bỏ mặc con bé.”

Cho đến khi Thiệu Vũ Hàn xuất hiện, Trầm mẫu cũng không biết, ai mới là người trong lòng Thẩm Gia Ngưng.

Hình Khắc Lũy làm thế nào để thuyết phục Trầm mẫu đồng ý cho Thẩm Gia Ngưng phẫu thuật không phải là trọng điểm, trọng điểm là bà cố chấp cho rằng Hình Khắc Lũy không bỏ được Thẩm Gia Ngưng, sự quan tâm của anh biểu đạt rằng anh yêu cô ấy. Còn về phần Thẩm Gia Nam, có lẽ cũng nghĩ như vậy. Nếu không chắc chắn sẽ ngăn cản mẹ mình, thậm chí còn không muốn tiếp nhận sự chăm sóc của Thiệu Vũ Hàn.

“Nếu như không biết anh, không đến bệnh viện lục quân thực tập, có lẽ sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra.” Sau khi Thẩm Gia Ngưng được đưa đến bệnh viện lục quân, Thẩm Gia Nam đã nói với Thiệu Vũ Hàn như thế. Giọng nói lạnh nhạt, xa cách, không phải là không có ý trách cứ.

Nếu như có thể biết trước tương lai, anh so với bất kì người nào khác cũng không muốn cô phải chịu đựng tất cả. Chỉ tiếc, cuộc sống chỉ có một lần, không thể quay trở lại. Đối mặt với chỉ trích của Thẩm Gia Nam, Thiệu Vũ Hàn giọng nói nhẹ nhàng: “Bác gái đã mệt mỏi cả ngày, tôi đưa hai người về.”

Khác với Hình Khắc Lũy, Thiệu Vũ Hàn đối với Thẩm Gia Ngưng thật sự động tâm. Sau khi biết Thẩm Gia Ngưng xảy ra biến cố lớn như vậy, nguyên tắc đạo đức của anh không cho phép anh bỏ rơi Thẩm Gia Ngưng, mặc dù không phải trách nhiệm của anh, anh cũng sẽ phụ trách.

Hiểu rõ sự ẩn nhẫn của Thiệu Vũ Hàn, Mễ Kha nói: “Như vậy không công bằng với sư huynh. Anh ấy không làm gì sai, tại sao lại muốn gánh chịu những hậu quả này, bởi vì anh ấy từng yêu Thẩm Gia Ngưng sao?”

Đúng vậy, cũng bởi vì anh ta đã từng yêu Thẩm Gia Ngưng.

Đứng dưới sân huấn luyện trống trải, Hình Khắc Lũy không chịu nổi than thở: “Gia Ngưng tâm trạng ổn định hay không, không liên quan tới anh, điều này, hai mẹ con Thẩm Gia Nam không hiểu.”

Thẩm Gia Ngưng bệnh tình có lúc phát tác, nhưng gần hai năm nay ít khi phản ứng quá kịch liệt. Cho nên Hạ Hi mới mạnh dạn phỏng đoán: “Có lẽ bắt nguồn từ anh họ.”

Cho nên mặc dù Thẩm Gia Nam gọi vô số lần, Hình Khắc Lũy kiên trì không xuất hiện trước mặt Thẩm Gia Ngưng. Theo ý anh, Thẩm Gia Ngưng đối với Thiệu Vũ Hàn có kháng cự, là một loại tâm niệm. Loại tâm niêm này chứng tỏ, mặc dù đang bị bệnh nhưng thần kinh, trí nhớ của cô ấy vẫn luôn có hình bóng của Thiệu Vũ Hàn. Phần trí nhớ này, với cô ấy còn ảnh hưởng hơn so với Hình Khắc Lũy.

Muốn hoàn toàn rũ bỏ quá khứ để bình phục, trừ việc khôi phục sức khỏe, tâm bệnh cũng phải chữa. Chỉ bằng việc Thiệu Vũ Hàn nguyện ý gánh chịu nửa đời sau của Thẩm Gia Ngưng, Hình Khắc Lũy tin tưởng, anh ta có năng lực chăm sóc cho Thẩm Gia Ngưng.

Mễ Kha suy nghĩ một chút đề nghị: “Anh nói xem có cần nhờ chị Hạ Hi tới xem dì Trầm?”

Là chuyên viên điều trị tâm lý, có lẽ Hạ Hi có biện pháp chữa khỏi tâm bệnh cho mẹ con Trầm gia. Hình Khắc Lũy mỉm cười: “Bảo bối của anh ngày càng thông minh, thưởng cho em.” Lời chưa dứt, trong điện thoại truyền đến từng nụ hôn của anh.

Mễ Kha khóe môi khẽ cong, sẵng giọng: “Ở bên ngoài cũng không ngăn cản được anh giở trò lưu manh.”

Hình Khắc Lũy cười cười: “Đời này anh chỉ giở trò lưu manh với em.”

Lời tâm tình của anh từ trước tới giờ không ra gì cả, nhưng lại có thể làm ấm lòng cô.

Gương mặt ửng hồng, Mễ Kha thủ thỉ: “Anh nhớ nhé!”

Hình Khắc Lũy đáp lại kiên định,“Anh nhớ.”

Mễ Kha cúi đầu nhìn xuống dưới mặt đất, giọng nói ngọt ngào gọi anh: “Hình Khắc Lũy?”

“Ừ!” giọng nói trầm nhẹ truyền đến tai.

“Em rất nhớ anh!”

Mễ Kha đã mở miệng nói nhớ anh, theo tính nết của Hình Khắc Lũy, dù lên núi đao xuống biển lửa cũng sẽ tới chỗ cô. Nhưng vì huấn luyện quá gấp, anh mới nhận chức thật sự không phân thân ra được, không còn cách nào khác là vì sự nghiệp phát triển thông tin của quốc gia mà hết mình cống hiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.