Bá Đạo: Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính

Chương 5: Có nên chết hay không




Tiểu An Tử trợn mắt nhìn gã, đối với hành vi dê xồm của gã rất là khinh bỉ, nói: "Không nghe rõ sao? Người ta là tiểu thư của phủ Chức tạo Giang Ninh, là khuê tú nhà quan, xuất thân kém một chút so với Đậu tiểu thư . . . , dựa vào xuất thân của ngươi, miễn cưỡng có thể chim chuột, nhưng không được nhanh quá mức!"

"Như vậy đúng là môn đăng hộ đối rồi, Cố mỗ tất nhiên sẽ không thể thất lễ!" - Cố Tử Khâm nhanh chóng xuất ra chiếc gương đồng nhỏ tùy thân luôn mang trong người, chiếu lên trên mặt mình, trong gương đồng lập tức xuất hiện một mỹ nhan, đối với dáng vẻ y phục mà bản thân bất cứ lúc nào cũng chú trọng, rất là vừa lòng. Từ nhỏ, gã đã nắm chắc nguyên tắc trang điểm tối cao: “Cho dù không mê hoặc chết người khác, cũng phải quả quyết đẹp trai chết chính mình”, hết sức coi trọng dung mạo.

Để tỏ vẻ bản thân tuyệt đối, khẳng định là một gã đẹp trai, gã ra vẻ tao nhã đưa tay nhẹ nhàng khêu tóc mai, rồi sau đó đi nhanh lên trước, hướng về phía Tào Mộng Bình làm cái vái, lanh lảnh cười nói: "Tại hạ là Cố Tử Khâm, tài tử Giang Nam, xin có lễ với Tào tiểu thư!"

"Cố công tử tốt lành!" - Tào Mộng Bình lập tức hạ thấp người thi lễ.

Lưu Lăng chậm rãi lướt hai tròng mắt nhìn qua mọi người, từ từ nói: "Nếu như hôm nay trong vườn náo nhiệt, khí trời cũng đẹp, chúng ta cùng ngắm hoa uống rượu mua vui thôi!" - Hắn giơ tay lên sai bảo: "Tiểu An Tử, đi căn dặn tổng quản bày một bàn rượu tối ở trong vườn!"

"Vâng!”

Tổng quản phủ Ninh vương làm việc cực kì nhanh nhẹn, ước chừng qua hai khắc thời gian, trong đình tạ vương phủ đã bày ra bàn tiệc thịnh soạn cao lương mỹ vị.

Cố Tử Khâm vì muốn biểu hiện ở trước mặt Tào Mộng Bình, mời nàng ấy đến một cái án khác ở bên cạnh, rồi sau đó cực kì khoe khoang tài học, lúc thì ngâm thơ, lúc thì vẽ tranh, làm cho bữa tiệc rất náo nhiệt. Đậu Nguyên Nguyên toàn tâm toàn lực hầu hạ hoàng thượng, làm cho hắn phải hân hoan, Đổng Khanh thì bưng một khay rượu, lại im lặng ngồi một bên trong đình tạ, trầm mặc độc ẩm.

Không đến nửa canh giờ, liền thừa dịp lấy cớ say rượu để rời đi.

Lưu Lăng chưa tiêu tan cơn giận, vẫn cứ mặt lạnh với nàng, nhưng lại lập tức sai Như Họa tiến đến hầu hạ.

Như Họa lén lút liếc mắt lườm Đậu Nguyên Nguyên một cái, chỉ đành phải rời đi theo.

Tiểu An Tử thấy quân thần tiếp tục chiến tranh lạnh, liền ghé vào bên tai Chúa thượng, nhỏ giọng cười nói: "Hôm trước, hoàng thượng phát ra một trận cáu giận thật lớn với Đổng đại nhân, Đổng đại nhân cô đơn không dứt, tinh thần sa sút không ít. . . Dù sao cũng là đại thần cánh tay đắc lực, giữa quân thần, không nên giằng co lâu, thời điểm cần trấn an thì nên trấn an ạ!"

Lưu Lăng lườm gã, nói: "Làm càn, khi nào đến phiên ngươi tới can thiệp hả?"

Tiểu An Tử thấy hoàng thượng chưa tiêu cơn tức, lập tức thức thời ngậm miệng lại.

Đậu Nguyên Nguyên thấy hoàng thượng lạnh nhạt Đổng Khanh, trong lòng rất là vui vẻ, vì thế hầu hạ càng thêm ân cần, cô ta thay hoàng thượng rót ly trà nhỏ, cười duyên dáng nói: “Vị thị nữ mới vừa rồi lạ mắt, người thoạt nhìn ngay thẳng đúng mực, đợi sau khi Nguyên Nguyên nghỉ trưa, có thể để nàng ấy đến chải đầu không?"

Lưu Lăng nói: "Nàng ấy tên gọi Như Họa, là thị nữ mới thu nhận của Đổng Tư mã, bản công tử có ý định dẫn nàng ấy hồi cung, lưu nàng ấy hầu hạ ở bên người, nàng cảm thấy như thế nào?"

Chưa lập hậu, hoàng thượng đã muốn nạp tần phi, Đậu Nguyên Nguyên đang tươi cười nhất thời trên mặt cứng đờ.

Lưu Lăng liếc cô ta một cái, nâng cốc trà, thờ ơ nói: "Không phải là sắc phong tần phi, chỉ lưu nàng ấy hầu hạ ở bên người, để nàng ấy làm một cung nga nữ quan cấp bậc khá cao thôi!"

Vậy thì có gì khác biệt đâu?

Cái đồ tiểu tiện nhân kia cả người Hồ mị, sớm muộn gì cũng quyến rũ hoàng thượng trèo lên long sàng.

Chính vì cái gọi là “minh tao” dễ tránh, “ám tiện” khó phòng. . .

(1) minh tao – ám tiện: minh = sáng rõ công khai, tao = cử chỉ lẳng lơ, ám = lén lút, ngầm, tiện = hèn hạ; ghép lại tức là công khai lẳng lơ, ngấm ngầm quyến rũ.

Trong đám chúng nữ tranh thủ tình cảm chốn hậu cung, kẻ tiện còn có kẻ tiện hơn, sao cô ta có thể nào không lưu tâm đề phòng?

Nhưng mà, ở trước mặt hoàng thượng, cô ta bình tĩnh, dù cắn vỡ hàm răng cũng phải nuốt cả máu.

Đậu Nguyên Nguyên kìm nén tức giận, dồn nén hết sức bày ra nét tươi cười, rất là hiền lương thục đức nói: "Công tử thích là được, loại việc nhỏ này, cần gì phải hỏi Nguyên Nguyên?"

Lưu Lăng hớp nhẹ một ngụm trà, nói: "Nàng có thể hiểu rõ lí lẽ thì tốt!"

Ở một cái án khác bên kia đình tạ, Cố Tử Khâm thi triển hết tài học, cầm bút vẽ một bức mỹ nhân thu thủy, dùng ngòi bút tung hoành trên giấy, hành văn liền mạch lưu loát, sau khi hoàn thành, rất là ‘hiến vật quý’ mà truyền lại cho mọi người xem xét, quả thực được mọi người vỗ tay.

Hắn rất tự hào mà cười nói: "Luận thi họa, ở Giang Nam ai có thể cùng Cố Tử Khâm ta tranh phong đây?"

Tào Mộng Bình mím môi, cười nói: "Ninh vương Ký ca ca không chỉ phong lưu hào phóng, lịch sự nho nhã, tài nghệ về thi họa, cũng có thể nói là số một đó!"

Cố Tử Khâm vỗ vỗ bộ ngực nói: "Để cho anh ta đến tỷ thí cùng ta, sẽ biết ai cao ai thấp!"

Đậu Nguyên Nguyên ngạo mạn ngẩng đầu lên, hừ lạnh một tiếng nói: "Kiêu ngạo! Xem ngươi vẽ thứ kia, ngay cả hoàng thượng ngươi cũng so ra kém thôi!"

Lưu Lăng cười nói: "Ta ngược lại là cảm thấy Cố huynh vẽ rất tốt, tuy là học cấp tốc, đã đủ thấy cốt khí, mỹ nhân trong bức tranh ngước mắt mỉm cười, cơ hồ là khuynh đảo chúng sinh, bản lĩnh không cần phải bàn cãi rồi!"

Cố Tử Khâm nhận được khen ngợi, mặt đầy tươi cười, nói: "Vẫn là Lưu công tử có ánh mắt độc đáo!"

Mọi người yến ẩm đến sau giữa trưa, mới tự giải tán, trở về phòng nghỉ tạm.

*

Đậu Nguyên Nguyên tuyên bố muốn thanh tĩnh, cố ý muốn một gian sương phòng an tĩnh, cũng điều động tất cả người hầu mỗi người một nơi, cô ta nằm dựa ở trên giường, lông mày gắt gao nhăn lại, chợt nghe "két" một tiếng, cửa gỗ bị đẩy ra.

Như Họa bưng một chậu nước, chầm chậm tiến vào, cười nói: "Đậu tiểu thư, cô rửa mặt bằng nước ấm đưa tới, để nô tì đến giúp cô chải đầu!"

Đậu Nguyên Nguyên lập tức từ trên giường đứng dậy, cấp tốc đóng cửa phòng lại, ngay sau đó vừa quay người, hung hăng dáng cho Như Họa một cái tát, xỉ vả: "Tiện nhân!"

Như Họa chợt lảo đảo, chậu nước trên tay nhất thời rơi xuống đất, bắn tung tóe, toàn thân cô ta ẩm ướt, nhếch nhác như vậy, nhưng mà cô ta không hờn không giận, ngược lại thong thả ung dung lấy ra chiếc khăn, chậm rãi chà lau chính mình, vừa hạ giọng, nói: "Tính khí nóng nảy của chị vẫn kém cỏi như vậy mà!"

Đậu Nguyên Nguyên trợn mắt trừng cô ta, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiện nhân! Là ai cho phép ngươi tự tiện tiếp cận hoàng thượng hả? Hắn là người đàn ông của Đậu Nguyên Nguyên ta, ngươi không được chạm vào hắn!"

Như Họa chậm rãi lau giọt nước đọng lăn trên mặt, ngay cả đầu cũng không nâng, trực tiếp cười lạnh nói: "Chị gái lại tính qua cầu rút ván, có đúng không? Nếu không phải em gái thông báo, chị sẽ biết hoàng thượng ở chỗ này hả? Nghe thấy hoàng thượng ở phủ Ninh vương, chị hẳn là sợ hãi đi, một đường từ Kinh thành đi tới, nhanh như vậy, xác nhận là ngựa không dừng vó, đi đường suốt đêm, nhìn chị, mặc dù thoa phấn nỗ lực trang điểm chải chuốt, nhưng phía dưới hốc mắt lại là một quầng đen! Tuy nhiên chị cũng thông minh, không làm cho hoàng thượng nghi ngờ, dám lôi kéo Tào Mộng Bình đến che giấu cho chị!"

Đậu Nguyên Nguyên cả giận nói: "Ngươi, đồ tiện tì này, không có tư cách gọi ta là chị!"

Như Họa rốt cục ngẩng đầu lên, hai tròng mắt nghênh nhìn thẳng vào cô ta, âm thanh lạnh lùng nói: "Ba năm trước vạch kế cướp đi vị trí thái tử phi trong tay Đổng Uyển, chính chị mỗi ngày lôi kéo tay Như Họa, em gái dài, em gái ngắn đấy thôi, thân thiện được ngay, mỗi ngày muốn tôi đề ra mưu sách cho chị, thế nào, hiện tại mục đích đã đạt thành, ngược lại là trở mặt rồi hả? Nói đi nói lại, nếu Đổng Uyển biết bình rượu năm đó là ủ từ hoa Mạn Đà La, nàng ta còn có thể buông tha cho chị sao, dựa vào tâm tính kiêu ngạo này của chị, hai ba lần là sẽ bị nàng ta trừng trị rồi. Huống chi tổn thương long thể của hoàng thượng, chính là tử tội đó, Mạn Đà La tính độc, nếu Thái hậu và hoàng thượng mà biết được, tất sẽ không bỏ qua cho chị!"

Đậu Nguyên Nguyên nghe vậy sắc mặt nhất thời trắng bệch, giọng nói lạnh lùng chỉ trích: "Bình rượu hoa đó là ngươi ủ, ngươi cũng thoát không khỏi can hệ!"

"Cho nên hai chị em chúng ta là cột chung trên một con thuyền, không phải chị sớm nên rõ ràng điểm này sao?" - Trên mặt Như Họa hiện lên một nét quỷ quyệt, cười nói: "Nhưng mà, chị đừng nóng vội, sự tình đã qua ba năm, sớm đã hủy thi diệt tích, chết không đối chứng rồi, tàn độc trong cơ thể hoàng thượng đã sớm hết, dù thái y điều tra cũng không ra đâu, huống chi bình rượu đó là công chúa Trường An tự mình giao cho Đổng Uyển, nếu như thực sự truy tra, kẻ chết thay cũng sẽ là nàng ta. Hôm nay em gái đặc biệt đến tìm chị, là để chị đến trấn an Ninh vương!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.