Bá Đạo: Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính

Chương 23: Thân thể nữ nhân




- Chúng ta phải nghiêm khắc tự kiểm điểm bản thân, phải rằng trong làn sóng cải cách, chúng ta chính là ngọn sóng triều đầu tiên. Chỉ cần không cẩn thận sẽ có thể khiến thuyền chìm, người chết. Phải cảnh giác các đồng chí ạ, không nên để thành tích trước mắt làm hoa mắt, chúng ta làm việc còn rất nhiều thiếu sót. 

Hắn đưa ra một loạt đánh giá, sau đó vung tay lên, kêu mọi người trở về làm báo cáo, làm thế nào để phát triển Phổ Thượng trong tương lai.

Tất cả mọi người đứng lên, cuộc kiểm điểm này bỏ qua, vấn đề còn lại chính là làm thế nào sửa chữa. Hình Bảo Bình dặn dò người của Phổ Thượng khu ở lại, những người khác có thể rời phòng làm việc.

Trong phòng làm việc chỉ còn lại Hình Bảo Bình và ba người của Phổ Thượng, Hình Bảo Bình châm một điếu thuốc, chăm chú nhìn ba người, nói: 

- Buổi biểu diễn thời trang chính là bậc thang để Châu Quảng chúng ta tiến về võ đài thế giới, Tần Mục, cậu nói xem, cậu nghĩ thế nào về bài báo này? 

Mục đích giữ ba người bọn họ ở lại, chính là muốn đi sâu nói chuyện, nếu bọn họ lại nói chuyện tự kiểm điểm gì đó, Hình Bảo Bình sẽ nổi giận. Bất kể trước kia như thế nào, chuyện hiện tại, chính là trách nhiệm của đám người Tần Mục, bọn họ nhất định phải tìm ra một phương án giải quyết khiến Hình Bảo Bình hài lòng.

Trương Thúy và Phương Thiên Nhu đưa mắt nhìn Tần Mục. Người sáng suốt có thể thấy được, bài báo này ảnh hưởng xấu nhất đến Phổ Thượng khu. Tần Mục là lãnh đạo của Phổ Thượng, nhất định phải biểu thị thái độ làm người ta an tâm, nếu không, chỉ sợ Phổ Thượng sẽ gặp đối mặt với áp lực từ các phương diện.

Tần Mục ngồi trên ghế sa ***, khẽ nghiêng người về phía trước, cùi chỏ gác lên hai đầu gối, giọng nói mang vẻ không chắc chắn: 

- Hình bí thư, có lẽ bài báo này, cũng không phải là chuyện xấu. 

Những lời này vừa thốt ra, không những Hình Bảo Bình ngừng hút thuốc, Phương Thiên Nhu cũng trợn tròn mắt, ngay cả Trương Thúy vẫn rất hiểu Tần Mục cũng có chút kinh ngạc. Thế này còn không phải là chuyện xấu? Cách nói của Tần Mục khiến mọi người có vẻ khó hiểu.

Tên tiểu tử này, làm việc luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người. Hình Bảo Bình nheo mắt, là hắn kêu Tần Mục nói, đương nhiên không thể cắt đứt nửa đường, nếu không chẳng khác nào gậy ông đập lưng ông, huống chi Tần Mục nắm giữ Phổ Thượng khu, nếu hắn nói có lý, vẫn phải ủng hộ. Hắn khích lệ nói: 

- Nói tiếp đi. 

Tần Mục gật đầu, sắp xếp lại ngôn từ, mới chậm rãi nói: 

- Không thể phủ nhận, điều kiện của các thành phố lớn ở nước ngoài tốt hơn Châu Quảng chúng ta rất nhiều, đặc biệt là đám ký giả kia, bọn họ vào nam ra bắc, nơi nào có tin tức thì chạy đến nơi đó, kiến thức nhất định rất nhiều. 

Câu nói này của Tần Mục rõ ràng là lót đường cho những lời phía sau. Cho dù Châu Quảng phát triển thành thành thị số một thế giới thì như thế nào, thành phố có kiến trúc xa hoa trên thế giới cũng không phải chỉ có một hai nơi, trong khoảng thời gian ngắn Châu Quảng có thể đuổi theo người ta sao?

Hình Bảo Bình hứng thú lắng nghe, hai tay đặt trên bàn, cơ thể nghiêng về phía trước, đặt điếu thuốc trên gạt tàn, để mặc nó tự cháy.

- Cho nên, con đường đi không giống với những khu quy hoạch khác, là xu thế phát triển tương lai của Phổ Thượng chúng ta, cũng là cơ hội mà buổi lễ thời trang mang đến cho Phổ Thượng. 

Tần Mục kiên định nói ra kế hoạch của mình.

Tần Mục biết những lời vừa rồi có chút kinh động, nhất là đối với tình thế bây giờ của thành phố Châu Quảng, nhưng hắn nhất định phải nói tiếp. Hình Bảo Bình giữ đám người của Phổ Thượng lại, nhất là trực tiếp hỏi Tần Mục, đã là giấu diếm tin tức, hắn đã biết thân phận của Tần Mục, kêu Tần Mục nói chuyện không chỉ là để Tần Mục nói chuyện của Phổ Thượng, còn có một chút cầu trợ. Cho nên, cho dù Tần Mục có nói khoa trương, Hình Bảo Bình cũng chỉ để trong lòng.

Hình Bảo Bình cũng có quyết định của chính mình, không giữ Tần Mục ở lại một mình, cũng là cho bên ngoài một tín hiệu, hắn và Tần Mục chẳng qua chỉ là quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới. Ở nơi đầu sóng ngọn gió như Phổ Thượng, cho dù là Phương Chấn Bang, lúc này biểu hiện đối với Tần Mục cũng vạn phần cẩn thận, huống chi là Hình Bảo Bình? Trương Thúy hiện tại đã thuộc về phe phái của Tần Mục, lưu lại là chuyện rất bình thường . Còn Phương Thiên Nhu có thân phận đặc biệt, đây cũng là nguyên nhân Hình Bảo Bình giữ nàng lại, thông qua Phương Thiên Nhu để truyền lời cho Phương Chấn Bang biết, hắn đã có phương án xử lý, nếu Phương Chấn Bang không phản đối, vậy có thể tiếp tục.

Cho nên, Hình Bảo Bình mỉm cười, nói: 

- Người trẻ tuổi rất có suy nghĩ, nói tiếp đi. 

Tần Mục cúi đầu, khi ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ say mê, chậm rãi nói: 

- Paris không phải là thành phố công nghiệp nặng, nhưng nó lại là thành phố thời trang quốc tế, ảnh hưởng đến xu thế thời trang toàn thế giới. Hollywood không phải là thành phố công nghiệp nặng, nhưng là thánh địa phim ảnh. Vienna không phải là thành phố công nghiệp nặng, nhưng là quê hương của âm nhạc. Nếu trên thế giới có nhiều ví dụ thành công như vậy, chúng ta có phải nên suy nghĩ, làm thế nào biến Phổ Thượng thành mảnh đất đặc sắc của Trung Quốc, thậm chí có tầm ảnh hưởng quốc tế? 

Những nơi Tần Mục vừa nói, phần lớn đều có lịch sử văn hóa lâu đời. Nhưng không ai có thể phủ định, suy nghĩ của Tần Mục rất can đảm và mới mẻ. Hơn nữa, suy nghĩ của Tần Mục nghe ra đã gần như thành thục, trong mắt Hình Bảo Bình hiện ra mấy phần thưởng thức. nếu Tần Mục dám nói như vậy, những lời phía sau chắc chắn là làm thế nào giải quyết vấn đề khó khăn hiện tại, chẳng những có thể giải quyết, sợ rằng còn có thể suy nghĩ cho tương lai. Nghĩ tới đây, Hình Bảo Bình hơi có chút mong đợi, trong lòng nhớ đến lời Cao Phái đã nói khi gọi đến cho hắn: 

- Tần Mục là một đứa trẻ rất thông minh, tư tưởng của hắn bây giờ nhìn lại, có một số thoát khỏi thực tế, nhưng trải qua một hai năm minh chứng, hiệu quả vô cùng tốt. 

Tần Mục chú ý đến thần sắc biến hóa của Hình Bảo Bình, trong đó cũng không phải không vui, mà mang theo vài phần khích lệ. Hắn nhìn Trương Thúy và Phương Thiên Nhu, tiếp tục nói: 

- Châu Quảng không thiếu bến cảng, cũng không thiếu đầu tư nước ngoài, chỉ thiếu một loại văn hóa thành thị đặc sắc đại diện cho Châu Quảng. 

Văn hóa thành thị, vào thập niên 90 đã có không ít thành thị đưa ra định luận như vậy, trong đó Bắc Kinh, Thượng Hải đều có những cảnh quan văn hóa đặc sắc. Còn thành phố Châu Quảng, mặc dù được hậu thế khen là "Nam cảng của Trung Quốc", nhưng còn chưa hình thành loại văn hóa bản địa đặc biệt. Ở đây Tần Mục đưa ra văn hóa thành thị đặc sắc của Châu Quảng, vô cùng thích hợp với chức vụ hiện tại của Hình Bảo Bình. Nếu Hình Bảo Bình thật sự nghe theo đề nghị của Tần Mục, chưa nói đến có thể được cấp trên coi trọng hay không, chỉ riêng việc đề xuất "Văn hóa thành thị đặc sắc của Châu Quảng" đã vô cùng thu hút rồi.

Hai người đưa mắt ngầm hiểu lẫn nhau, Tần Mục lộ ra suy nghĩ này, Hình Bảo Bình nghe thấy cũng vô cùng hứng thú, nhưng không thể nói hẳn ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.