Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 80: Ngoại truyện 11




Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm kia phản chiếu ánh nến ở giữa ta và hắn, mà phía sau ánh nến đó lại là khối thân thể của Chỉ Yên.

Hắn bình tĩnh nhìn ta, chỉ sau một thoáng kinh ngạc lúc đầu, mí mắt hắn rũ xuống, che khuất sự ngạc nhiên trong thoáng chốc đó. Cho đến lúc nâng mắt lên, đôi mắt ấy giống như được phủ kín một tầng sương mù, che giấu toàn bộ tâm tình.

Mặc Thanh giơ tay lên, nắm lấy cổ tay của ta.

Ta nhướng mày, ai da, thiếu niên nhà ngươi, động tác này rất là khiêu khích đấy nhé. Chỉ cần ngươi kéo ta về phía trước thì nhất định ta sẽ không có một chút phòng bị nào mà ngã ở trên bàn, có phải đến lúc đó ngươi sẽ quay ngược lại bóp cằm của ta, đùa giỡn ta hay không? Sau đó sẽ trực tiếp thổ lộ tình cảm, thẳng thắn thể hiện mưu đồ với ta…

Ta tự mình đắm chìm trong suy nghĩ, nhưng rốt cuộc thì Mặc Thanh vẫn là Mặc Thanh, hướng suy nghĩ của hắn và ta quả nhiên là không nhau.

Hắn chỉ nhẹ nhàng gỡ tay của ta ra, hơi liếc ta một cái rồi nói: “Nghịch đồ.”

Nghịch… Nghịch đồ?

À… phải rồi, nếu hiện tại bàn về thân phận thì ta là đồ đệ của hắn, vậy mà dám bóp cằm thực hiện tư thế sắp hôn với hắn quả thực là đại nghịch bất đạo. Nhưng mà…

Hắn đứng dậy, hơi quay đầu bước tới phía trước quan sát Lục Hợp Kiếm, giống như lơ đãng hỏi: “Vết thương đã tốt chưa?”

Chỉ Yên ở bên cạnh nhỏ giọng lầm bầm: “Đại Ma Vương này, hình như hắn đang trốn tránh thì phải, còn cố ý nói lảng sang chuyện khác đổi đề tài. Ngươi cứ hỏi hắn tiếp đi, ta cảm thấy rất tò mò, rốt cuộc thì vừa rồi hắn có biết ngươi hôn hắn hay không?”

Ngươi đang xem diễn đấy hả? Chẳng lẽ ta lại không biết hắn đang đổi đề tài, còn cần ngươi nhắc nhở nữa chắc?

Ta ở sau lưng Mặc Thanh tranh thủ liếc mắt lườm Chỉ Yên một cái, sau đó bước tới gần hắn, trả lời qua loa: “Vết thương do kiếm gây ra có hơi sâu, không khỏi nhanh như vậy đâu.” Ta đứng bên cạnh Mặc Thanh, ánh mắt dính chặt vào hắn: “Sư phụ, vừa rồi ngài có thấy cảm thấy gì khác thường hay không?”

Mặc Thanh nhìn khung cửa sổ bị con chim lớn hồi sáng làm hỏng, vẻ mặt thoáng trầm lại, có chút nghiêm túc; đây đúng là bộ dạng bình thường khi gặp những người khác của hắn, kiểu này là muốn kiên quyết trốn tránh rồi. Cuối cùng hắn chỉ nặn ra cho ta được mấy chữ: “Không có gì khác thường.”

“Thật sự là không có cảm giác gì à?”

“Không có.” Hắn hết nhìn thành kiếm lại chuyển sang bầu trời bên ngoài, hiện tại bắt đầu chuyển sang ngắm mấy cái kỷ án (*) đặt sát bên tường.

(*) một loại bàn hẹp dài.

Ta lập tức di chuyển đứng giữa hắn và bức tường, khoảng cách thật gần, khiến cho ánh mắt của hắn chỉ có thể rơi trên người ta: “Nhưng vừa rồi lúc sư phụ uống trà, miệng của ngài giật giật nhìn rất là kỳ cục nha.”

Thân thể của Mặc Thanh khựng lại, hắn đảo mắt một hồi, rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào mắt ta, lần này hắn không tránh không né, mở miệng nói: “Nàng quan sát cũng tỉ mỉ quá nhỉ?”Con ngươi của ta đảo một vòng, thầm nghĩ nếu hôm nay không thể dò xét được Mặc Thanh thì cũng không thể để hắn dò xét được gì từ ta. Nhưng trong lúc ta đang biên soạn ra vài lời nói dối chống chế thì Mặc Thanh đột nhiên híp mắt, lên tiếng hỏi: “Lộ Chiêu Diêu có hôn ta hay không, rất quan trọng sao?”

Chân hắn dịch chuyển về phía trước một chút.

Ta chợt cảm thấy có chút áp bách liền lui lại ra phía sau, nhưng vừa rồi ta tự đứng chen vào khoảng trống giữa hắn và bức tường, cho nên hiện giờ vừa lui lại, gót chân đã chạm phải vách tường. Không thể lùi được hơn nữa.

Mặc Thanh lại hỏi tiếp: “Ta có cảm giác gì hay không, rất quan trọng sao?”

Ta lắc đầu: “Thật ra thì cũng không quan trọng lắm.”

Tay hắn nhấc lên, bắt chước bộ dạng của ta khi nãy nắm lấy cằm ta, ánh mắt mang theo vài phần nguy hiểm, lại ẩn chứa mấy phần hấp dẫn quỷ dị: “Vậy hành động vừa rồi của nàng, là học theo Lộ Chiêu Diêu đùa giỡn vi sư?”

Không nha… Ta cảm thấy hiện tại sư phụ đang đùa giỡn ta thì có.

Ta rất muốn phản kháng, nhưng thật không ngờ, dưới tình huống khoảng cách giữa ta và Mặc Thanh càng lúc càng gần như vậy, không khí mập mờ như thế, ta lại… không có khí lực để phản kháng.

Hắn hơi dùng lực một chút, khẽ nâng cằm của ta lên, cự ly gần tới mức ta có thể nghe được tiếng tim đập rộn ràng ở trong lồng ngực, và cả lời hắn nói trong lúc mỉm cười: “Đại nghịch bất đạo.”

“Thình thịch, thình thịch…” Bốn chữ đó của hắn kèm theo tiếng tim đập, càng lúc càng tiến tới gần hô hấp của ta. Đột nhiên!

“A a a a a! Các ngươi có chừng mực cho ta nha!”

Một tiếng thét chói tai bất chợt xông thẳng vào màng nhĩ của ta, ngay sau đó, chỉ trong chớp mắt, hồn phách của ta bị hất ra khỏi thân thể của Chỉ Yên. Ta quay đầu lại, liền thấy Chỉ Yên đã hồi hồn, hai tay đặt trên bờ vai của Mặc Thanh, hung hăng đẩy mạnh hắn ra.

Mặc Thanh lui về phía sau từng bước, sau khi đứng vững thân thể, tất cả những cảm xúc hỗn tạp trong ánh mắt rút hết đi, giống như được nước gột rửa qua, lạnh lùng trong trẻo sạch sẽ như ban đầu. Hắn không nói gì, đưa mắt nhìn Chỉ Yên nhanh như cắt chui ngay vào trong chăn.

Chỉ Yên nằm run lên lẩy bẩy, bộ dạng căng thẳng như đang chờ bị hành hình trên pháp trường, sau một lúc lâu mới lắp ba lắp bắp nói: “Sư sư sư… giờ muộn rồi, ngài ngài ngài…”

“Lệ Trần Lan!”

Chỉ Yên còn chưa nói nổi một câu tiễn khách hoàn chỉnh thì một người khác đã làm việc đó trực tiếp hơn một chút. Là ‘tên nhóc’ Cố Hàm Quang, hắn ta nổi giận đùng đùng xông thẳng vào phòng, căn bản chẳng thèm liếc mắt nhìn Chỉ Yên một cái, lập tức lên tiếng chất vấn Mặc Thanh: “Thẩm Thiên Cẩm… Vì sao ngươi lại giam nàng ở chỗ này của ta?”

Mặc Thanh đã sớm ổn định lại tâm tình, nhìn thấy Cố Hàm Quang, hắn chỉ nhàn nhạt đáp một câu: “Có thể nhốt ở nơi khác nhưng không thể đảm bảo an toàn cho nàng ta được đâu.”Ngụ ý ở trong đó chính là tiểu viện này của Cố Hàm Quang là sự lựa chọn an toàn nhất đối với Thẩm Thiên Cẩm trong Vạn Lục môn.

Mặc Thanh có biết mối quan hệ trước kia giữa Thẩm Thiên Cẩm và Cố Hàm Quang sao?

Mà nghĩ cũng đúng, về cơ bản thì Mặc Thanh coi thể coi là nguyên lão của Vạn Lục môn ta; nếu không phải năm đó hắn còn nhỏ tuổi, diện mạo xấu xí, không có thiên phú, thì hiện tại cho dù không có giết ta, hắn vẫn có thể leo lên được một vị trí tương đối cao nào đó.

Trong vài năm đầu Vạn Lục môn mới thành lập, ta còn chưa thu nhận đủ bốn vị Sơn chủ, hẳn là Mặc Thanh biết rất rõ những chuyện này, lại thêm một vị sư đệ là Tư Mã Dung, tin tức mà hắn biết được tuyệt đối không ít hơn thủ hạ của Tây Sơn chủ là bao nhiêu.

Cố Hàm Quang cắn răng nhẫn nhịn nói: “Nàng không thể ở lại đây được.”

“Vì sao?”

“Ta sợ nàng…” Vốn dĩ Cố Hàm Quang muốn phản bác lại Mặc Thanh, nhưng vừa ngẩng đầu, thấy được sự chênh lệch chiều cao giữa Mặc Thanh và hắn, ánh mắt xưa nay vốn kiêu ngạo thoáng chốc trở nên trống rỗng, “À… phải rồi.” Hắn cười lạnh một tiếng, “Hiện giờ cho dù ta có nghĩ đủ mọi biện pháp cũng không thể khiến nàng bị trúng tình độc nữa rồi.”

Mặc Thanh không có đáp lời. Chỉ nghe thấy Cố Hàm Quang lạnh lẽo ho khan hai tiếng, rõ ràng thân thể chỉ như một đứa trẻ, thế nhưng lúc này toát ra vẻ tang thương như một ông lão đầy muộn phiền.

Hắn ta xoay người rời đi, ra được tới cửa mới dừng lại nói một câu: “Nghe nói ở Vô Ác điện có người tới tìm ngươi, cả ngày chính sự không làm lại ở đây náo loạn với một nha đầu.” Cố Hàm Quang liếc mắt nhìn Mặc Thanh, “Không sợ Lộ Chiêu Diêu trở về tìm ngươi tính sổ à?”

Mặc Thanh nghe vậy, nhẹ nhàng cười một tiếng, nhưng không nói thêm gì với Cố Hàm Quang. Hắn quay đầu lại nhìn Chỉ Yên vẫn còn đang núp trong chăn một cái, sau đó dùng thuật di chuyển rời khỏi căn phòng.

Ta đứng ở trước cửa ra vào đưa mắt nhìn lên Vô Ác điện, cuối cùng Chỉ Yên để thân thể nằm im trên giường, thoát hồn ra ngoài. Nàng bay tới đứng bên cạnh ta, cùng ta ngắm khung cảnh xa xa: “Đi rồi hả?”

Ta hơi nghiêng đầu, lé mắt nhìn nàng: “Vừa rồi ngươi gào lên rồi hất ta ra ngoài làm chi?”

“Không hất ngươi ra ngoài thì hai người các ngươi đã hôn nhau luôn rồi! Lại còn dùng thân thể của ta nữa chứ!”

Ta nheo mắt lại, liếc lên liếc xuống quan sát Chỉ Yên một lượt: “Ngươi thì biết cái gì, ta đang thử thăm dò hắn đấy.”

“Thăm dò cái gì cơ?”

“Thăm dò xem rốt cuộc thì hắn thích người nào.”

“Cái gì mà thích người nào…” Bây giờ nàng mới phản ứng kịp, “Chẳng lẽ ngươi đang thử xem Lệ Trần Lan yêu thích thân thể của ta hay là hồn phách của ngươi nhập vào trong thân thể của ta ư?”

Ta khoanh tay tựa người vào cánh cửa, dùng lý trí phân tích cho nàng nghe: “Lúc trước ta hỏi hắn, hắn có cảm nhận được Lộ Chiêu Diêu hôn hắn hay không. Nếu trong lòng không có mờ ám gì thì có nói có, không nói không, nhưng hắn lại trốn tránh. Cũng không hỏi xem Lộ Chiêu Diêu đang ở đâu, thậm chí còn không hỏi là vì sao Lộ Chiêu Diêu lại hôn hắn. Hiển nhiên trốn tránh là vì trong tâm có quỷ…

Chỉ Yên bĩu môi một cái, thẳng thừng cắt đứt lời ta: “Cái này mà còn phải thử nữa à? Người mù cũng nhìn ra được là hắn thích ngươi đấy!”

Nàng nói những lời này vô cùng tự nhiên, ta thoáng sửng sốt: “Ngươi bị mù bao giờ mà nhìn thấy được?”

“Thân thể của ta chỉ là một khối thân thể vô tri vô giác mà thôi, ta ở bên trong thì chính là ta, ngươi ở bên trong thì chính là ngươi. Bất luận là đạo tu gì cũng đều nói, thân thể này chỉ là một chỗ để hồn phách sống nhờ. Có kẻ nào đi yêu chỗ dùng để sống nhờ chứ.”

Ta kinh ngạc, không ngờ có một ngày Chỉ Yên lại có thể nói ra những điều khiến cho Lộ Chiêu Diêu ta phải chịu phục như vậy. Ta liền hỏi nàng: “Nếu vậy thì tại sao vừa rồi ngươi lại không cho Mặc Thanh đụng phải cái chỗ sống nhờ đó của ngươi?”

Chỉ Yên lặng lẽ nói: “Cái đó không giống nhau! Dù sao thì … ta đã nói từ rất lâu rồi là Lệ ma đầu thích ngươi mà. Chẳng qua là ngươi không tin… mà cũng không đúng, ta nghĩ thật ra trong lòng ngươi đã thấy rõ ràng rồi, nhưng bản thân lại không muốn tin mà thôi.”

Ta trầm mặc.

“Đại Ma Vương, ngươi tự bảo vệ bản thân mình rất tốt, tuyệt đối không cho người khác có bất kỳ cơ hội ảo tưởng gì. Chính vì vậy người khác cũng không thể có cơ hội làm ngươi bị tổn thương.”

Ta nhìn nàng: “Sao ngươi biết?”

“Biết chứ, chúng ta đã sống chung với nhau nhiều ngày như vậy. Ngươi chỉ là một đại cô nương chuyên cậy mạnh mà thôi. Ta ấy à, có rất nhiều việc cảm thấy đã phai nhạt không còn quan trọng nữa, nhưng trước đó những chuyện ấy đã khiến cho ta phải trải qua bao nhiêu thống khổ và đau đớn rồi. Còn ngươi thì thoạt nhìn có vẻ như cái gì cũng không quan tâm, cái gì cũng thờ ơ, cái gì cũng có thể thản nhiên đối mặt; nhưng khoảng cách về nỗi đau đớn của hai chúng ta lại cách nhau rất xa. Sự cực khổ mà ta chịu đựng không bao giờ có thể so được với ngươi.” Chỉ Yên quay đầu sang nhìn ta, “Ngươi là một Đại Ma Vương khiến cho người khác thấy thật đau lòng.”

Ta nhìn nàng chằm chằm, trầm mặc trong chốc lát: “Ngươi đau lòng cho bản thân mình trước đi.” Ta nói,

“Ta định đi mua Hoàn Dương đan, ngày mai ngươi lết thân thể bị thương này xuống chân núi tìm người hoá vàng mã cho ta. Ta là người đã phải trải qua vô cùng nhiều khổ nạn, cho nên bắt đầu từ ngày mai, trách nhiệm nặng nề là cứu vớt ta sẽ được giao cho ngươi.” Ta vỗ vỗ bả vai Chỉ Yên, “Ta đi ngắm trăng một chút, ngươi ở lại đây suy nghĩ xem làm cách nào tìm được người hóa vàng mã đi nhé.”

Ta thong dong nhẹ nhàng bay ra ngoài, nghe thấy ở phía sau Chỉ Yên buột miệng mắng ta một câu khốn kiếp.

Ta bay lên nóc phòng, lấy tay gối đầu nhìn trăng sáng, vừa nhìn vừa suy nghĩ.

Hiện tại ta đã biết chuyện tên quái dị kia phân biệt rõ ta và Chỉ Yên, cũng đại khái biết được chuyện hắn thích Lộ Chiêu Diêu ta. Hắn giấu diếm những chuyện này, là vì sợ sau khi ta phát hiện ra sẽ không dùng thân thể của Chỉ Yên để chơi đùa với hắn nữa sao…

Trong lúc nhất thời, ta chợt có chút tò mò, tên hề lắm chuyện đó, rốt cuộc là thích ta từ khi nào…

Có giống như ta không, bắt đầu từ câu nói “Ta dẫn nàng đi” kia thì cán cân trong lòng ta đã nghiêng về một phía rồi.

Nếu quả thực là vậy thì thời gian thích ta của hắn cũng quá lâu đi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.