Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 49




Ta im lặng cùng Mặc Thanh mắt đối mắt nhìn nhau một lúc.

Trong đầu ta lướt qua vô số ý nghĩ: Hắn ở trong Tàng Thư các này được bao lâu rồi? Từ lúc ta chưa đến hay là vào sau ta? Trừ câu nói vừa nãy ra ta không lơ đãng mà nói ra những lời gì khác chứ?

Nhưng dù có như thế nào thì với dáng vẻ nhìn người chòng chọc của tên hề nhiều chuyện này ngày hôm nay, ta biết mình đã không thể sử dụng thủ đoạn lừa gạt bình thường để qua mắt hắn được nữa.

Do vậy, ta phải đổi sang dùng một thủ đoạn cao tay hơn, thể hiện kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của ta. Ta học theo bộ dạng nhu nhược của Chỉ Yên giống như ban ngày, yếu ớt giật mình hít sâu một hơi: “A, Môn… Môn chủ.” Ta giả vờ như mình đang bị dọa sợ cho hết hồn, “Ngài đến đây lúc nào vậy?”

Dường như đuôi lông mày của Mặc Thanh có khẽ động một chút. Sau một lát, hắn đưa mắt quét một vòng quanh giá sách, giọng điệu bình thản hỏi ta: “Chuyện mượn xác hoàn hồn vừa rồi có phần sau không? Đọc tiếp đi.”

Ta cúi đầu xuống nhìn sách: “Không thấy có phần sau.” Rồi lại than thở, “Ta xem khá nhiều rồi, chỉ là các ghi chép về những sự tích quái dị kỳ bí, chẳng có gì nhắc đến phương pháp gọi hay tìm quỷ cả. Đúng là những chuyện quỷ thần trên cõi đời này chỉ là hư ảo mà thôi.”

Ta nói xong những lời này, chỉ thấy Mặc Thanh rũ mắt xuống đọc một quyển sách, hắn lạnh lùng nói:

“Nếu quỷ thần chỉ là chuyện hư ảo thì ta giữ lại ngươi có tác dụng gì…”

“Ai da ~” Ta cảm thấy mình không thể tiếp tục diễn thêm được nữa, tính cách của Chỉ Yên và ta khác nhau quá lớn, ta không làm cách nào để mô phỏng lá gan lớn bằng gan gà của nàng được. Dưới sự uy hiếp như vậy, ngoại trừ việc cố nặn ra một ít nước mắt thì chỉ có thể tự xé mặt nạ ra thôi. Ta híp mắt cười cười nhìn Mặc Thanh, “Sư phụ, ngài thật biết nói đùa. Nơi này có nhiều sách như vậy nhất định là có thể tìm thấy rất nhiều tư liệu về ma quỷ. Ta đoán chắc tám chín phần là có, chẳng qua là chưa tìm thấy mà thôi. Để ta thử đi tìm quyển khác xem thế nào.”

Ta đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của Mặc Thanh.

Tuy ta biết ở bất cứ đâu trong Tàng Thư các này, chỉ cần Mặc Thanh muốn thì hắn luôn có thể nhìn thấy ta.

Nhưng chỉ cần ta không thấy hắn thì nội tâm sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Chỉ có thể trách cái thân thể vô tích sự này của Chỉ Yên, nếu có khả năng và công lực như Bắc sơn chủ thì lúc này ta có thể xử lý gọn tên Mặc Thanh kia rồi!

Ta trốn vào trong một góc, tiện tay rút ra một quyển sách che che núp núp. Đột nhiên ta lại cảm thấy cuộc sống của bản thân hiện giờ thực sự là quá vô nghĩa. Muốn tiền không có tiền, muốn giết Mặc Thanh thì phải trầy trật giày vò như thế này đây.

Ta tổn hao công sức đi mượn xác hoàn hồn đâu phải để sống trong uất ức!

Trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề, ta muốn đối mặt trực tiếp với khó khăn. Ta sẽ dùng thân thể hiện tại này dụ dỗ Mặc Thanh, để cho hắn thích thân thể này tới mức cho dù biết được linh hồn bên trong là của Lộ Chiêu Diêu thì hắn cũng không dám động thủ! Đây là kế hoạch tốt nhất.Trong trường hợp chưa đạt được mục đích mà lại bị Mặc Thanh phát hiện ra ta là Lộ Chiêu Diêu, vậy thì ta sẽ liều cái mạng này với hắn. Dù gì ta cũng đã từng chết một lần, tình huống xấu nhất là quay trở về mộ phần làm quỷ vất vưởng tiếp mà thôi. Được cái lần này có thể kéo theo Chỉ Yên làm đệm lưng, cũng không có tổn thất gì to lớn!

Lòng ta đã quyết liền bước ra ngoài không núp nữa, bỗng thấy Mặc Thanh đang đứng giữa hai giá sách cũng lấy một quyển nào đó tùy ý lật xem. Ta nở nụ cười, chậm rãi bước tới gần: “Sư phụ cũng có hứng thú với mấy quyển sách này sao?”

“Ừ.” Hắn quay đầu sang nhìn ta, “Ta muốn tìm được nàng hơn bất kỳ người nào.”

Hừ, ta biết mà.

Ta thản nhiên đến gần hắn, ánh mắt nhìn chăm chăm vào cuốn sách nằm ở gần bả vai trên giá sách đằng sau lưng hắn: “Ý, quyển sách kia dày quá, có thể sẽ có cái gì đó hữu ích.” Ta vừa nói vừa nhích sát vào Mặc Thanh, đứng ở trước người hắn, bàn tay giơ lên chạm lướt qua tai hắn vươn tới chỗ quyển sách.

Mặc Thanh nhấc mắt, nhìn thẳng vào khuôn mặt ta.

Thân thể của Chỉ Yên thấp hơn hắn nửa cái đầu, tay ta đặt trên vai hắn, còn dán vào vành tai nữa, từ ngoài nhìn vào trông thật giống như đang ôm lấy cổ hắn. Tư thế này … thực sự là quá mập mờ.

Ta bắt được cái gáy của quyển sách dày cộp kia, nhưng lại khá khó rút ra, trong lòng ta hí hửng, đúng rồi đấy, cứ mắc thật chặt vào! Ta cố gắng áp chế sự vui sướng trong lòng, ngoài mặt thì ra vẻ hết sức ảo não lại bất đắc dĩ: “Sao không rút ra được thế này?” Ta rướn người cố sức kéo quyển sách, cánh tay lại nhẹ nhàng cọ sát ở bên tai Mặc Thanh.

Sự đụng chạm như có như không, khe khẽ đụng vào vành tai lạnh như băng của hắn. Cũng không biết hắn cảm thấy như thế nào còn ta lại thấy cánh tay mình có hơi ngưa ngứa.

Không thấy Mặc Thanh có phản ứng gì, ta chắc mẩm mình đã dụ dỗ hắn thành công.

Mục đích của ta chính là tiếp xúc, rồi tiếp xúc, rồi tiếp xúc gần hơn, sau đó sẽ khiến cho hắn yêu khối thân thể này.

Mấy cuốn truyện nhàm chán trong dân gian kia cứ hơi một tí là để cho nữ chính bi thương oán trách: thì ra ngươi chỉ yêu thân thể của ta. Ô, chứ chả thế thì sao, nếu hắn không yêu cả cơ thể mà chỉ yêu một bộ phận thôi thì không phải càng dọa người hơn à? Còn cái gì mà yêu linh hồn bên trong ấy, là hư ảo hết. Ta tu ma, đâu dễ tin tưởng vào mấy điều không chắc chắn như vậy. Nếu chúng ta có thực sự yêu thì phải là yêu khối thân thể này mới đúng. Say đắm, mê luyến, hưởng thụ cảm giác vui vẻ, sau đó là không thể tự kiềm chế.

Ngay tại thời điểm ta sắp dựa hẳn vào ngực hắn thì quyển sách chết tiệt đang mắc kẹt trên giá sách kia lại tuột xuống, giống như bị một sức mạnh nào đó đẩy vào tay ta.

Lấy được sách rồi.

Mặc Thanh nói: “Đi qua bên kia xem đi.”

Chính trực, nghiêm túc, không có một chút hứng thú dao động.

Ta ôm sách, sờ sờ mũi, nghĩ thầm trong lòng, chẳng lẽ lúc trước sư phụ mà ta tìm cho hắn là một lão đạo trưởng tu tiên hoặc là một lão hòa thượng tu phật? Hay là sống mấy chục năm ở sơn môn hắn đã ngộ đạo thăng thiên, từ đó không để ý đến thất tình lục dục, vượt qua cả tam giới ngũ hành rồi?Ta ôm sách lùi từng bước, tính toán thay đổi sách lược. Do đó, tiếp đến ta chỉ đứng im, nhìn hắn không chớp mắt trong chốc lát.

Đương nhiên, Mặc Thanh phát hiện ra ánh mắt của ta, lại ngẩng đầu lên nhìn, trong khoảnh khắc bốn mắt chạm phải nhau, ta liền cười thật rực rỡ: “Quả nhiên là thế.” Hắn trầm mặc chờ ta nói tiếp, “Sư phụ, đôi mắt của ngài xinh đẹp y như bầu trời đêm tràn ngập ánh sao vậy.”

Mặc Thanh nghe xong thì khẽ giật mình.

Ta ở trong lòng cười thầm, đó thấy chưa, không chọc được thân thể thì trước tiên cứ chọc bằng ngôn ngữ cũng không tồi.

Ta đi về phía trước từng bước, cố tình khàn khàn nói: “Sư phụ, ta cảm thấy hình như mình đã bị đôi mắt của ngài … mê hoặc rồi.” Ta chậm rãi ép sát, vậy mà bất ngờ lại có một bức tường vô hình chắn ngang trước mặt ta.

Mũi ta đập thẳng vào đó, lập tức lui người lại. Ta sờ sờ chóp mũi bị đập đỏ ửng, còn không biết xấu hổ mà lẩm bẩm: “Ầy, suýt chút nữa thì không kìm lòng được …” Sau đó còn gục đầu rầu rĩ, thẹn thùng nhìn Mặc Thanh một cái, “Sư phụ…”

“Bốp” một tiếng, quyển sách nào đó đột nhiên từ trên giá sách rơi xuống nện thẳng vào cái ót của ta. Ta ngẩng đầu lên nhìn thử, cả hàng sách xếp rất ngay ngắn, mà cũng chỉ có mỗi quyển này rớt ra. Ta chợt hiểu được đây là hành động cố ý của Mặc Thanh liền quay đầu lại nhìn hắn, chỉ thấy hắn chỉ thản nhiên cúi đầu đọc sách.

“Đi qua bên kia đi.” Hắn nói như thế.

Chậc chậc, chẳng phải vừa rồi mới bị dụ dỗ đến ngẩn người ra ư? Cái tên này đúng là sáng nắng chiều mưa, tâm tình bất định mà. Ta hậm hực sải bước qua một bên, tìm cái ghế ngồi xuống, giương mắt nhìn Mặc Thanh một cái, trong chớp nhoáng đó lại phát hiện ra hắn đang nhìn ta.

Bốn mắt chạm phải nhau một lần nữa. Lần này cũng là hắn chủ động dời ánh mắt ra chỗ khác trước.

Mặc Thanh rũ mắt xuống, hàng lông mi dày che khuất tâm tư, khiến cho người ta không đoán ra được suy nghĩ của hắn.

Thôi kệ hắn đi, ta cúi đầu đọc sách, trong lòng thầm nghĩ, đợi cho tới lúc đi cất sách về chỗ cũ thì ta lại có cơ hội tấn công rồi… Nhưng ta còn chưa kịp nghĩ xong thì bỗng nhiên có một trận gió bất ngờ thổi qua.

Ta ngẩng đầu lên, không còn thấy bóng dáng của Mặc Thanh ở trong lầu các nữa, gió đêm trên vách Thiên Nhận lùa vào bên trong qua khung cửa sổ mở rộng.

Ớ… Đi rồi à?

Ta chống cằm suy nghĩ, hắn rời đi như thế này, nếu không phải là vì nhận được truyền âm có việc gấp thì chính là vì muốn tránh mặt ta!

Ta gấp sách lại, cười đến đắc ý. Mặc Thanh ơi là Mặc Thanh, đúng là nhìn không ra mà, hóa ra ngươi lại là người ‘bề ngoài thì lãnh đạm, bên trong lại cuồng nhiệt’ nha. Thấy người ta làm nũng, khen ngợi thì trên mặt chẳng có biểu hiện gì, nhưng thật ra trong lòng thì âm thầm sướng đến phát run lên được. Xem đi xem đi, đã bắt đầu né tránh ta rồi này.

Được lắm, ta gác hai chân lên ghế, giờ thì ta đã biết hắn thích thể loại nào rồi.

Sau này chỉ cần bốc thuốc đúng bệnh là được, hừ, chẳng lẽ ta tại không trị được tên hề lắm chuyện nhà ngươi sao.Ta đọc sách ở Tàng Thư các cả đêm, sau đó hoàn toàn từ bỏ hy vọng tìm được biện pháp nào đó từ chỗ này. Xem ra tình trạng hiện giờ của ta và Chỉ Yên vẫn không có gì thay đổi, tạm thời chỉ có thể ban ngày để cho nàng về lại thân thể, đến buổi tối ta sẽ nhập vào.

Với tình hình lúc này thì cũng chỉ tìm cách đốt cho thật nhiều tiền vàng rồi ta tự đi mua Hoàn Dương Đan thôi.

Ta quay về Hí Nguyệt Phong, quả nhiên lại không tìm được hồn phách của Chỉ Yên ở trong tiểu viện, có lẽ nàng lại xuyên xuống lòng đất đến địa lao thăm Liễu Thương Lĩnh rồi.

Ta rảnh rỗi không có việc gì làm liền ngồi thiền ở trong phòng, tập trung điều chỉnh khí tức rối loạn của Chỉ Yên một chút, sau khi điều hòa được một vòng, ta mở mắt ra, đỉnh núi xa xa đã hửng sáng. Nội tâm của ta trầm xuống, nhìn ánh mặt trời lóe lên, đợi Chỉ Yên tự hồi hồn hất ta ra ngoài...

Ta trở về trạng thái hồn thể, mà Chỉ Yên ngồi ở trên giường có chút ngạc nhiên sờ mắt, sờ tai lại sờ mũi một cái: “Ơ, không hiểu vì sao ta lại có cảm giác các giác quan của mình nhạy bén hơn rất nhiều.”

“Ngươi nghĩ linh hồn sống trong thân thể ngươi là ai chứ?” Ta thúc giục Chỉ Yên, “Trời sáng rồi, ngươi mau mau đi tìm người hoá vàng mã cho ta đi.”

“Ta mang Linh Đan đến cho Thương Lĩnh trước đã, trên đường quay về sẽ tìm người đốt thêm cho ngươi sau.” Nói xong nàng xuyên qua hồn thể của ta chạy mất hút.

Ta líu lưỡi nói không nên lời, bỗng dưng cảm thấy việc nghĩ kế cho Chỉ Yên đi cứu Liễu Thương Lĩnh cũng thật là phiền toái. Hơn nữa Liễu Thương Lĩnh còn là người của Giám Tâm môn… Khi ta còn sống, bởi vì quá mức phô trương kiêu ngạo mà đều có xích mích va chạm với cả Thập Đại Tiên Môn, trong đó Giám Tâm môn là có mâu thuẫn sâu sắc nhất.

Mùa xuân sắp qua đi, ánh mặt trời ban ngày dần gay gắt hơn, dương khí của đất trời cũng thêm nặng nề. Bị giày vò mất mấy ngày, một quỷ hồn là ta đây cũng có chút mệt mỏi, đành phải trốn vào trong giường, nhắm mắt lại nhẹ nhàng ngủ một giấc.

Ta ngủ thẳng cho đến khi trời chạng vạng tối, nghe được tiếng Chỉ Yên gọi dậy, ta mới chậm rãi tỉnh lại.

Gương mặt của Chỉ Yên trông khá mệt mỏi: “Hôm nay ta vất vả lắm mới dụ được mấy đứa trẻ con đốt vàng mã cho ngươi. Thanh danh của ngươi thực sự là quá tệ… Đi khắp trấn Thuận An, không một người nào nghe thấy tên ngươi mà không tránh.”

Ta bĩu môi: “Ở trấn Thuận An không tìm được ai thì ngươi đi xa một chút, đến châu Tứ Hợp, Giang thành ấy. Ở chỗ đấy loại người gì mà chả có, ngươi mở gian hàng trên vỉa hè để đốt vàng mã linh tinh gì đó.”

“Ngươi tự mình đi đi.” Chỉ Yên nói xong liền nằm bẹp xuống đất, “Ngày ngày đêm đêm không ngừng nghỉ, ta không cố được nữa rồi.”

Ô hô, bây giờ còn biết phản kháng nữa cơ à? Ta mắng nàng một câu vô dụng, ngay sau đó liền nhập vào trong thân thể nàng, cử động chân tay một chút, bấm quyết một cái, nháy mắt đã tới được Giang thành.

Có thể coi Giang thành là một nơi buôn bán tự do tương đối lớn nằm ở giữa khu vực va chạm giữa hai thế lực tiên – ma. Người tiên môn, kẻ ma đạo đều có thể trà trộn ở trong đó, vàng thau lẫn lộn, nhưng cả ngày lẫn đêm đều hết sức náo nhiệt. Thậm chí ban đêm còn náo nhiệt hơn ban ngày một chút, khu vui chơi, quán rượu, nhà trọ, đâu đâu cũng có tiếng người ầm ĩ huyên náo.

Ta mua nến thơm hương nhang, rồi đi trên phố Tiểu Kiều tìm một lúc, cuối cùng cũng chọn được một chỗ dựng cái quán nhỏ, lấy một tấm vải bố ra viết: “Muôn sông nghìn núi vốn là tình, đốt chút tiền vàng có được không… Đốt xong sẽ tặng…”

Ta nhẹ gõ cái bút vào cằm mấy cái, đang suy nghĩ xem nên tặng cái gì mới có sức hấp dẫn thì bên cạnh chợt truyền đến tiếng cười của một nam tử: “Lại còn có quán để cho người ta hóa vàng cơ à. Đúng là hiếm thấy.”

Ta quay đầu lại nhìn, thấy có ba nam tử đang đứng đó, đều là tinh anh có diện mạo sáng sủa gọn gàng. Cầm đầu là tên tóc ngắn dựng ngược lên trời, đang há miệng ra cười. Ta nhìn hắn một cái rồi hỏi: “Có muốn thử một chút không?”

Nam tử thấy ta nói chuyện với hắn, đĩnh đạc nhấc chân đi tới: “Được, đốt cho ai?”

“Lộ Chiêu Diêu của núi Trần Tắc.”

Cứ mỗi lần mấy chữ này thốt ra khỏi miệng thì kiểu gì cũng có người thay đổi sắc mặt. Lần này cũng không ngoại lệ, mặt của hai vị nam tử phía sau thoáng chốc tối sầm lại, cảnh giác nhìn ta đăm đăm. Một trong hai người đó mở miệng gọi: “A Vũ.”

Vẻ mặt của nam tử được gọi là A Vũ kia lại không hề có biến đổi gì, hắn đứng trước cái quán nhỏ của ta, lượm mấy tờ tiền vàng rồi nói: “Nữ ma đầu Lộ Chiêu Diêu, thật tiếc là đã chết sớm, ta cực kỳ yêu thích nàng.”

“Hả?” Ta hỏi, “Ngươi yêu thích nàng vì cái gì?”

Hắn nhếch miệng cười một tiếng, sảng khoái trả lời: “Nghe nói là rất đẹp, mà lại khó có thể thuần phục nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.