Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 32




Hiểu Mạn mở mắt.....

.

Mạn Mạn cậu có sao không?? - Nhiêu Tuyết Yên nói.

.

Tôi không sao, mà tại sao tôi lại ở đây?? - Hiểu Mạn nhăn mày đẹp.

Ukm, Mạn Mạn cậu bị ngã đập đầu xuống sàn - Nhiêu Tuyết Yên cười dịu nhẹ.

Uk, cô đi ra đi, tôi muốn ở một mình -

Haizz, tớ ra đây có chuyện gì thì gọi tớ nha, Mạn Mạn -

*Chắc má này hôm nay chưa uống thuốc, tốt bụng lạ*

Huh, hóa ra chỉ là mơ, ông trời ông cũng quá đáng lắm, tôi hận ông, tôi hận bà tác giả,..- Hiểu Mạn khẽ cắn môi.

Từ hôm đó, Hiểu Mạn như người mất hồn,

Chào ba, chào gì tôi đi học- Hiểu Mạn lẩm bẩm.

Hiểu Mạn - Ngô Thanh Thúy kêu lên (em xin đổi thành họ Ngô ạ).

Sao??

Con đi nhầm dép kìa -

Hiểu Mạn nhìn xuống - Ừ đúng thật -

Dưới chân Hiểu Mạn là 1 đôi dép tổ ong xanh lè.

Haizz.....

.

Rầm, ái ui đau quá cha mẹ ôi - Hiểu Mạn kêu la.

Hiểu Mạn em không sao chứ??

Không sao cái gì mà không sao, đau muốn chớt - Hiểu Mạn gào.

ý, đây là anh đẹp trai mà.

áaaaaaaaaa

Lý do kêu aaaaaa:

Hiểu Mạn được anh đẹp trai bế kiểu công túa.

Hic hic, anh làm gì vậy??

Em nói em bị đau mà, anh giúp em đỡ đau thôi - Mạc Tử Huyền ôn nhu, dịu dàng

À, Hiểu Mạn cuối tuần em có rảnh không??

Ah, em có rảnh, rảnh cực luôn - Hiểu Mạn hai mắt như đèn pha.

Ồ, tiếc quá, anh lại không rảnh - Mạc Tử Huyền (.)

Hiểu Mạn....

Ha ha anh đùa thôi, cuối tuần em đi chơi vs anh không.

Đi, đi chứ, nhưng đi đâu??.

Công viên giải trí - Mạc Tử Huyền cười nhẹ.

Cuối tuần....

Hiểu Mạn đứng trước cổng công viên..

Cô mặc chiếc áo tua rua, sau lưng được cắt hở làm lộ làn da trắng tuyết, bên dưới mặc chiếc quần bò rách, tóc buộc cao năng đọng, miệng cười nhẹ là lộ ra 2 cái răng thỏ cực cute moe moe, làm bao nhiêu anh mất cmn máu.

Hiểu Mạn, tiếng ai đó gọi.

Hiểu Mạn quay ra.....

Đó là Mạc Tử Huyền.

Anh thật đẹp, thật tỏa sáng - Hiểu Mạn thầm nghĩ.

Đi thôi Hiểu Mạn- anh cười.

... à vâng - Hiểu Mạn bị đơ 1 lúc.

Đi đi chơi nhà ma thôi - Hiểu Mạn hào hứng.

Uk, đi thôi - Anh cười.

Vô cái nhà ma:

AAsaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa, tiếng hét của Hiểu Mạn.

Hiểu Mạn đúng chuẩn tư thế khỉ leo cây mà đu bám trên người Mạc Tử Huyền.

.

Hu hu mình ngu quá, lại còn tỏ ra thanh niên cứng chơi nhà ma, mất hết cả hình tượng - Hiểu Mạn 2 hàng nc mắt chảy dài.

Mạn Mạn xuống thôi, chúng ta chơi xong rồi - Anh gỡ con khỉ Hiểu Mạn xuống..

Hiểu Mạn ăn kem không?? anh đi mua - Ukm có có cho em kem socola nhá.

Hiêu Mạn đang ngồi đột nhiên có ai vỗ vai.

Cô em xinh đẹp, đi chơi vs bọn anh - 1 lũ trẩu nói.

Em cái bà nội mi, đấm chết giờ - Hiểu Mạn gắt, đồng thời tay kia hất ra

Á à, con chó cái này láo nhỉ?? chúng mày lên táng chết mẹ nó cho tao - thằng trẩu đầu đàn nói

Mạc Tử Huyền quay lại thì thấy thế liền chạy lại giúp cô ai dè...

Cái đê đê mờ chúng bay, láo vs thầy giáo, hối lộ cho cán bộ à?? - Hiểu Mạn vừa bẻ tay, vừa đá bon trẩu

Cô 1 tay đu lên thành ghế, chân xoay tròn đá bay bọn trẩu

Á á chị tha cho em - Bọn trẩu kêu gào

Mạc Tử Huyền....

Bỗng 1 thằng trẩu cầm nguyên cây gậy gỗ đinh đạp vào đầu Hiểu Mạn,...

Mạc Tử Huyền chạy ra và đỡ hộ cô,

Tử Huyền nnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn - Hiểu Mạn gào lên, cô quay ra đạp bay thằng trẩu... viuuuuuuuuuuuuuuuuuu

Tử Huyền, Tử Huyền anh có sao không?? làm ơn đi mà - Hiểu Mạn khóc

Không sao đâu, đừng khóc Hiểu Mạn - Tử Huyền đưa tay lau nước mắt cho Hiểu Mạn..

Từ lúc đó trái tim cô như lỡ mất một nhịp rồi

--------------------------------------------------------------HẾT

Haizz ta viết chương này sớm là vì còn lâu nữa ta mới vt típ được khoảng 2 tuần hoặc lâu hơn, mong các nàng đừng bỏ truyện ta

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.