Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 3




Khi ở trường cảnh sát tâm lý tội phạm hoặc nhiều hoặc ít cũng là môn học tự chọn. Trong thực tế phá án thỉnh thoảng cũng sẽ dùng đến, phỏng đoán tâm lý, hành vi tội phạm, hỗ trợ suy luận.

Nhưng Phương Thanh chưa từng nhìn thấy chuyên gia thực hành.

Nghe như tiếng tụng kinh, Phương Thanh và mấy cảnh sát trao đổi ánh mắt với nhau, còn Bạc Cận Ngôn bộ dáng điềm tĩnh, tiếp tục ngồi uống trà. Anh đã từng gặp nhiều cảnh sát như bọn họ, cảnh tượng như vậy.

Đêm khuya tĩnh mịch, thời gian chờ đợi, tất cả mọi thứ đều vô cùng yên tĩnh. Phương Thanh chú ý tới Giản Dao đã ngồi xuống bên cạnh Bạc Cận Ngôn, mở máy tính ra. Bạc Cận Ngôn hơi cúi đầu, nói gì đó với cô. Giản Dao gật đầu, chăm chú, bộ dáng thản nhiên không khác gì Bạc Cận Ngôn. Dáng vẻ hai người ở bên nhau đột nhiên khiến Phương Thanh nghĩ tới một cụm từ: tài tử giai nhân.

Thực ra Phương Thanh cũng từng chờ đợi tình yêu như vậy, có một người phụ nữ dịu dàng động lòng người ở bên cạnh mình.

Chỉ là anh ta lại yêu một người phụ nữ giống như chim ưng.

Phương Thanh tự giễu cười.

Lúc này Bạc Cận Ngôn mở miệng: “Hắn là người địa phương, hoặc là đã sống ở vùng này được một thời gian. Hơn nữa là một mình gây án, tuổi ngoài 20.

Phó Vĩ biết hắn, hoặc ít nhất từng là người tiếp xúc trong thành cổ.

Đêm đó gây án, hắn mặc một chiếc áo khoác dày, sau đó vứt đi.

Hắn có ý thức phản trinh sát nhất định, hơn nữa hiểu rõ một ít kỹ năng phản trinh sát thực dụng, dường như rất quen thuộc với quá trình phá án của cảnh sát. Có thể bởi vì các vụ án khác nên từng liên hệ với cảnh sát. Ví dụ như kẻ tình nghi, tiếp nhận điều tra có liên quan đến cảnh sát.

Hắn ở trong phạm vi gần mấy con phố xảy ra vụ án, hơn nữa không có đủ điều kiện sống độc lập.

Hắn không có công việc, hoặc làm một công việc cấp thấp.

Hắn làm việc cẩn thận lớn mật, kế hoạch chu đáo chặt chẽ, nhưng tinh thần cũng phải chịu áp lực cực lớn, có dấu hiệu tinh thần phân liệt, nhưng kiềm chế chặt chẽ trong cuộc sống công việc, không muốn để cho người khác biết. Trong cuộc sống nhất định có sự kiện nào đó, hơn nữa còn gây ra ảnh hưởng lớn, tạo thành áp lực trong thời gian dài cho hắn.

Sau khi Phó Vĩ đến thành cổ, từng tiếp xúc với một đám người, chính là đám người mọi người đã điều tra một vòng kia, tìm kiếm người thỏa mãn những điều kiện trên, tra xét chứng minh họ không có bằng chứng ngoại phạm, tìm kiếm nhân chứng. Mọi người nhất định sẽ nhanh chóng có thu hoạch.”

Nhóm cảnh sát im lặng, Phương Thanh trầm tư.

Trong suy luận của Bạc Cận Ngôn có chút giống với phán đoán của anh ta, nhưng với trực giác của một cảnh sát lâu năm, anh ta cũng không chắc chắn như vậy.

Còn Bạc Cận Ngôn dừng một chút, thái độ dường như không hề thay đổi với sự im lặng của nhóm cảnh sát, đúng mực, bình tĩnh bắt đầu giải thích:

“Khi xảy ra vụ án, đêm khuya, mưa to. Chúng ta đều biết đêm đó Phó Vĩ trở về, nơi xảy ra vụ án không có chỗ để nấp, cho nên hung thủ ở chỗ đó chờ.

Một chiếc áo khoác dày mới đủ để che một con dao dài từ 20-30 cm.

Phó Vĩ bị giết ở khoảng cách ngoài 4m, lưu lại nửa dấu tay. Dấu tay rõ ràng, dùng sức đều đặn, hơn nữa xung quanh không có vết máu. Cho nên đây là lúc còn sống anh ta lưu lại. Hôm đó anh ta đi quán bar uống rượu. Trời mưa lớn như vậy, tại sao đột nhiên dừng bước, còn để tay chống lên tường? Bởi vì anh ta thấy người quen, hoặc là người mình đã gặp ở thành cổ.

Không phải người lạ, ở trong đêm mưa nhìn thấy người lạ, cho dù cảm thấy kì quái, cũng sẽ chỉ lướt qua chứ không dừng lại.

Trên cổ tay Phó Vĩ có dấu vết vật lộn, cổ tay hung thủ, làn da bị lộ ra ngoài mới có thể bị Phó Vĩ cào bị thương.

Hung thủ vô cùng quen thuộc với phân bố máy ghi hình, phố xá, thời gian cửa hàng đóng mở, và trường tiểu học bỏ hoang kia, chứng tỏ hắn đã phải sống ít nhất ở nơi này một thời gian. Không có đồng phạm, bởi vì nếu có hai người, với sự chặt chẽ lớn mật của hung thủ, hoàn toàn có thể lựa chọn hình thức gây án hoàn mỹ hơn, không cần phải chạy đến trường tiểu học thay quần áo dính máu, hơn nữa còn để lại dấu vết.

Hắn vô cùng tàn bạo với thi thể, gần như không thể kiểm soát được, chém hơn bốn mươi nhát, hơn nữa đều không phải xuất phát từ mục đích che dấu thân phận thi thể và đặc trưng then chốt. Bình tĩnh lại phẫn nộ, kiềm chế mà điên cường, biểu hiện mâu thuẫn như vậy tất nhiên là do áp lực kéo dài dẫn đến tinh thần biến thái. Cuộc sống của hắn rất không như ý. Hắn dùng phương thức giết người thô bạo, đơn giản như vậy là xuất phát từ bản năng. Người như vậy ở trong cuộc sống sẽ không làm công việc cần đến năng lực phức tạp. Với trạng thái tinh thần của hắn cũng không thể làm được.

Sau khi thay đổi quần áo ở trường tiểu học, vội vàng rời đi, không ở lại. Bởi vì với sự cẩn thận của hắn nếu ở lại sẽ phát hiện vết máu để rửa sạch. Tuy nhiên vừa rồi khi tôi bảo người của các anh kiểm tra máy ghi hình trong vòng một tiếng sau khi xảy ra vụ án, trên đường không hề xuất hiện kẻ tình nghi lưng đeo ba lô, tóc ướt đẫm, dáng người bậc trung xuất hiện từ phía trường tiểu học. Cho nên, hắn ở trong phạm vi mấy con phố kia. Hiện tại các anh có thể nêu câu hỏi.”

Một cảnh sát nói: “Giáo sư Bạc, tôi cảm thấy người anh miêu tả có điểm mâu thuẫn. Kế hoạch của hắn chu đáo chặt chẽ, là cao thủ gây án, giống như một người có văn hóa, nhưng lại thô bạo, làm công việc bậc thấp…”

Bạc Cận Ngôn cười: “Đúng vậy, mẫu thuẫn. Mâu thuẫn không thể thỏa hiệp, nhưng đó không phải là nguồn gốc phạm tội sao?”

Những lời này khiến nhóm cảnh sát rơi vào trầm tư. Một cảnh sát hỏi: “Tại sao anh xác định lúc ấy hắn mặc áo khoác dày, nếu muốn cất giấu dao, hắn có thể đeo ba lô ở lưng, hơn nữa không phải đúng lúc phải thay quần áo sao?”

“Để ở trong ba lô? Sau khi chờ mục tiêu đến, kéo khóa ra, lấy dao, chém người? Hơn nữa còn muốn mạo hiểm lấy quai của ba lô trở thành công cụ phản kích cho người bị hại? Không, hung thủ của chúng ta nào có ngốc như vậy chứ.”

Lời nói này khiến người cảnh sát kia đỏ mặt, hai mắt Bạc Cận Ngôn vẫn còn đang tỏa sáng, Giản Dao ở bên cạnh khẽ ho một tiếng, ánh mắt anh thu lại, im lặng một chút, nói với người cảnh sát: “Tôi đang nói sự thật, không phải đang cười nhạo cậu đâu.”

Người cảnh sát: “…”

Giản Dao: “…”

“Giáo sư Bạc, anh cho rằng hung thủ là đàn ông hay phụ nữ?” Phương Thanh đột nhiên hỏi,

Mọi người kinh ngạc, ngay cả Giản Dao cũng ngẩng đầu. Phụ nữ sao? Cho tới bây giờ cô chưa hề nghĩ đến chuyện này.

Bạc Cận Ngôn lại nhìn chằm chằm Phương Thanh, lộ ra mỉm cười: “Oh, anh hỏi vấn đề hay lắm. ‘Hắn’ là phụ nữ hay là đàn ông? Trước mắt vụ án này không có biểu hiện gì về khuynh hướng giới tính. Cho nên tôi cho rằng hắn là một người đàn ông có dáng người tầm trung hoặc là một người phụ nữ sức lực đầy đủ.”

Sau khi kết thúc hội nghị, Bạc Cận Ngôn mang Giản Dao rời đi, để lại Phương Thanh và mấy người đồng nghiệp ngồi trong văn phòng suy nghĩ.

“Sếp.” Có người hỏi, “Chúng ta phải dựa theo phác họa của giáo sư này đi tìm kiếm kẻ tình nghi sao?”

Phương Thanh rút điếu thuốc nói: “Đường đi lên núi chưa bao giờ ngại nhiều. Cấp trên muốn chúng ta trong một tuần phải phá được án, hiện tại đã qua 24 tiếng. Giục bên giám định nhanh chóng đưa ra kết quả hung khí, dấu vết hiện trường cho chúng ta. Tiếp tục tìm kiếm hung khí, kiểm tra máy ghi hình, không thể lơ là. Dựa theo lời của giáo sư Bạc, điều tra lại tất cả đối tượng từng tiếp xúc lần nữa.”

“Sếp, từ trước đến nay chúng ta chưa bao giờ dựa vào tâm lý tội phạm để phá án, ngộ nhỡ… dựa theo lời anh ta không tìm thấy kẻ tình nghi thì sao?”

Phương Thanh nở nụ cười: “Không tìm thấy? Vậy coi như anh ta đánh rắm thôi.”

Bạc Cận Ngôn và Giản Dao vẫn quay về khách sạn nhà họ Diêu. Bọn họ ở tầng hai, vào phòng, Giản Dao đã bị Bạc Cận Ngôn ôm lấy.

“Đừng ôm bậy.” Giản Dao chống cự, “Chưa rửa tay, vừa rồi còn đến hiện trường.”

Bạc Cận Ngôn cũng không bỏ tay ra, ở bên tai cô thấp giọng nói: “Xuỵt… nhỏ giọng một chút, đừng để cho hung thủ nghe thấy.”

Giản Dao sửng sốt.

“Phó Vĩ ở khách sạn nhà họ Diêu, hung thủ nắm rõ hành tung của anh ta. Cho nên nói không chừng, hung thủ cũng ở trong khách sạn này.”

Giản Dao đầu đầy vạch đen: “Vậy sao anh không nói sớm, còn đi theo em về.”

Bạc Cận Ngôn buông cô ra, đi đến bên giường lười biếng nằm xuống: “Chẳng lẽ anh còn phải tránh kẻ tình nghi sao?”

Giản Dao: “…”

Không phải logic này.

Được rồi, cô cũng phải bình tĩnh, không phải chỉ là ở cùng một chỗ với kẻ tình nghi thôi sao. Cô đi qua, khẽ đá chân anh: “Này, thay ngay quần áo cởi giày mới được nằm xuống.”

Bạc Cận Ngôn nghe lời đứng lên, đi ra cửa, treo âu phục, xoay người thay dép lê, cuối cùng đi rửa mặt và tay, giống như khi ở nhà.

Trời cũng sắp sáng, kéo rèm, khóa kĩ cửa, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ phong cách cổ ánh sáng dìu dịu bên cạnh giường, không gian nhỏ thân mật mà an toàn. Đêm nay Bạc Cận Ngôn càng nhiệt tình hơn so với ngày thường, tiến sâu vào cơ thể cô. Sau đó hai tay cô để trong ngực anh, vô lực ỷ lại, anh cúi đầu, hôn từng tấc trên khuôn mặt và cơ thể cô. Thực ra Giản Dao chưa từng nói cho Bạc Cận Ngôn biết hành động như vậy luôn làm cho cô vô cùng cảm động, không liên quan gì đến tình dục. Bởi vì cô luôn cảm giác được sự chân thành, quý trọng không che giấu chút nào của anh.

Nếu một người đàn ông luôn thành kính hôn môi bạn, vậy chứng tỏ anh ấy thực sự yêu bạn.

Sau khi xong việc, Bạc Cận Ngôn lại theo thói quen hỏi cảm nhận của đương sự: “Có thỏa mãn không? Có muốn thêm lần nữa không?”

Giản Dao nhìn anh trong tia sáng mê hoặc, ánh mắt dịu dàng như vì sao: “Cận Ngôn, em cảm thấy đây là lúc anh đàn ông nhất.”

Bạc Cận Ngôn suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nở nụ cười: “Em đang khen anh hay là đang mắng anh đấy?”

Giản Dao hơi sửng sốt mới có phản ứng lại. Cô vốn là muốn khen ngợi anh được chưa? EQ của người này tăng lên rồi.

Hai người vùi đầu ngủ thẳng đến chiều, không cần quan tâm đến vụ án, khi nào có tiến triển sẽ có hồi âm. Chạng vạng hai người đi dạo ở thành cổ, ăn đặc sản địa phương, trở về khách sạn.

Thời gian mới lên đèn, hai người đứng trong hàng hiên lầu hai, lặng lẽ nhìn ra xa. Nơi này có thể nhìn thấy tường thành cổ phía xa xa, cũng có thể nhìn thấy đèn đóm bên bờ sông, cảnh sắc vô cùng yên tĩnh ấm áp. Đây cũng là niềm mong đợi của Giản Dao, nếu không xảy ra vụ án giết người tàn nhẫn sẽ càng hoàn mỹ hơn.

“Hình như bên kia là khu vực ông chủ khách sạn ở.” Giản Dao chỉ một ngón tay ra ngoài đại viện. Thực ra hai nơi có liên kết với nhau, khu nhỏ hơn đều rợp bóng cây xanh. Tứ hợp viện nho nhỏ, hai tầng, có mười gian phòng ở sáng đèn.

“Nghe nói cả nhà đều sống ở đó, ông chủ, bà chủ, em vợ, bà con…” Giản Dao cảm thán nói, “Ở trong ngôi nhà cổ như vậy cũng rất tốt. Người một nhà không tách ra. Sân độc lập, ngói xám, tường trắng, cây xanh, giếng cổ… tiết tấu chậm rãi, có lẽ chính là năm tháng tĩnh lặng.”

Bạc Cận Ngôn nhìn cô: “Biết được em thích ngôi nhà như vậy, sau này chúng ta…” Anh chợt dừng lại, Giản Dao cũng hơi giật mình.

Bởi vì trong sân đối diện, các căn phòng vốn đang sáng, tựa như giao hẹn sẵn, đột nhiên đều tắt đèn. Xung quanh nháy mắt trở thành một mảng tối đen, chỉ có bóng cây khẽ khàng lay động dưới ánh trăng.

Bạc Cận Ngôn hơi nhíu mày.

Giản Sao hỏi: “Sao vậy?”

Anh nói: “Không có gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.