Bà chủ cực phẩm của tôi

Chương 35: Phiên ngoại (kết truyện)




"Văn Tương Tư, nói như thế nào cô và Quý Quảng Nguyên cũng đã từng có tình cảm với nhau hơn chục năm qua, cô sẽ không phải là một người thật sự có lòng dạ ác độc như vậy chứ? Cô có thể nhìn anh ấy gặp chuyện không may mà không quan tâm không hỏi han một câu hay sao?"

Bước chân của Tương Tư dừng lại, cô quay người lại hỏi: "Cô nói lời này là có ý tứ gì?"

"Có ý tứ gì cô cứ đi theo tôi rồi cô sẽ biết." di@en*dyan(lee^qu.donnn),  Lâm Ngữ Thiến liếc nhìn cô một cái, đôi mắt thoáng hiện lên một ánh nhìn xảo quyệt nhàn nhạt. Tương Tư chần chờ một lát, nhưng cuối cùng cô cắn răng một cái, liền lấy điện thoại di động ra gửi cho Hà Dĩ Kiệt một tin nhắn, sau đó bước đi đằng sau theo chân Lâm Ngữ Thiến.  

Lâm Ngữ Thiến nghe thấy sau lưng mình vang lên tiếng bước chân, khẽ cắn môi, chậm rãi khẽ cười lên một tiếng. Văn Tương Tư, cô đã hủy hoại hạnh phúc của tôi, cô đã làm cho tôi bị mất hết thể diện, vậy mà cô vẫn còn có thể thư thư thản thản như vậy sao? Sao trên đời này cô lại có thể tìm được một chuyện tiện nghi như vậy chứ? 

Chỉ tiếc, người cô gặp phải lại chính là tôi, Lâm Ngữ Thiến này. Tôi tình nguyện thà rằng ngọc nát đá tan, cũng sẽ không chịu  nuốt cơn giận này. Tuy rằng ban đầu là tôi đã đoạt bạn trai trước đây của cô, nhưng mà ngàn vạn lần cô không nên có người khác. Cô đã cùng người đàn ông khác lên giường, sao cô vẫn còn vướng víu không buông với Quảng Nguyên như vậy chứ. Cô còn xưng xưng quyến rũ anh ta, để anh ta thoái hôn với tôi. Lúc trước trong bữa tiệc đính hôn, chúng tôi gần như là đã thông báo với thiên hạ rồi, hiện tại lại thành ra ầm ĩ đến mức độ thế này, tôi còn có mặt mũi nào để tiếp tục sống nữa chứ?

Văn Tương Tư, tôi liều mạng hủy diệt chính bản thân mình, nhưng cũng không thể nhìn cô thoải mái trôi qua cuộc sống thong dong như vậy được.

Trong nội tâm Lâm Ngữ Thiến cứ âm thầm nghĩ như thế, bàn tay cầm cái gói nhỏ của cô ta không khỏi siết chặt lại. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Vật ở nơi đó lúc này đang truyền đến tay cô ta một cảm giác thô sáp, làm cho cô ta nảy sinh sự sung sướng không sao nói ra được. Qua ngày này, hết thảy mọi mong muốn, hết thảy mọi chuyện đều sẽ được kết thúc hết. Cô ta sẽ rời bỏ Quý Quảng Nguyên. Anh ta không phải là một người có lập trường kiên định, càng làm cho người ta cảm thấy buồn cười hơn nữa chính là, trái tim quá mức sạch sẽ kia của anh ta xem ra hình như lại kì thực vô cùng yếu ớt. Tính cực đoan của anh ta đối với tình yêu rất lớn, hiện tại anh ta vẫn nhớ mãi Tương Tư không quên. Nhưng nếu như Tương Tư biến thành một người con gái xấu xí dọa người, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn cô ta dám cam đoan, Quý Quảng Nguyên sẽ chuồn đi nhanh hơn so với bất kỳ người nào khác.

Ánh mắt của anh ta chỉ muốn được nhìn thấy những gì đẹp đẽ, cũng sẽ không bao giờ chấp nhận người yêu của mình xấu xí. Nói toạc ra là, anh ta rất ích kỷ chỉ yêu chính bản thân mình, giống như là trong truyện thần thoại người nọ trước sau chỉ yêu hình ảnh ngược của chính mình, cuối cùng khi chết đã biến thành chàng trai hoa thủy tiên.

Vốn dĩ Hà Dĩ Kiệt đang lái xe, chợt nghe thấy chuông điện thoại vang lên, anh lấy ra thì thấy tin nhắn của Tương Tư, nói cô có một bạn học đến tìm, muốn anh đợi cô trong chốc lát ở trước lầu ký túc xá.

Hà Dĩ Kiệt tiện tay thả điện thoại xuống, xe lái vào cửa chính trường học của Tương Tư, nhưng một lát sau anh lại đổi chủ ý.

Từ sau ngày xảy ra chuyện ở nghĩa trang, anh liền cho thay cho cô chiếc di động mới, tải về điện thoại di động hệ thống định vị, với hạng mục  kỹ thuật tiên tiến nhất  hạng. Ví dụ như, giờ phút này cô đang tập trung ở tại vị trí XX của nơi nào đó, như vậy có thể tra ra lược đồ khoanh vùng nơi đó, sau đó xác định ra cụ thể vị trí của cô.

Hà Dĩ Kiệt nhìn thoáng qua điện thoại, thấy vị trí hiện giờ của cô ở gần thư viện trường học. Anh liền cho xe chạy về hướng thư viện. Trong khi di chuyển cho xe chạy trên con đường đi đến thư viện, qua gương chiếu hậu, Hà Dĩ Kiệt liền thấy được Tương Tư, cô đang đi theo phía  sau lưng một cô gái nhỏ, đang đi về hướng vào trong rừng cây nhỏ phía đằng sau thư viện.

Anh không khỏi hiếu kỳ một chút, dừng xe ở trên một bãi đất trống, tầm mắt vừa vặn có thể nhìn thấy được hai cô.

Tương Tư đi theo Lâm Ngữ Thiến đi thẳng đến chỗ vắng vẻ này. Cô cũng không chịu đi xa hơn về phía trước nữa. Thời điểm vào mùa Hạ, rừng cây nhỏ này hết sức tươi tốt, vốn là nơi hẹn hò nhau đến để đi hóng mát. Nhưng tuy nhiên các cặp tình nhân cũng rất ít khi đi đến đây, vì rừng cây này nối liền với bức tường thấp của trường học, mà bên ngoài trường học là một mảnh đất hoang. Vào mùa Hạ năm trước có một đôi tình nhân đã hẹn gặp nhau ở trong này, kết quả đã gặp người xấu... Chuyện xảy ra kế tiếp sau đó thiết nghĩ quả thực là không thể chịu nổi.

Giờ phút này mặc dù đang là mùa đông, cành lá thưa thớt, tầm mắt cũng quang đãng hơn rất nhiều, nhưng đối với Tương Tư, lúc này trong lòng cô vẫn còn thấy khiếp đảm, liền nói Lâm Ngữ Thiến dừng lại.

Lâm Ngữ Thiến nhìn sắc trời giờ phút này cũng đã trở nên hơi âm u, mà cũng bởi vì hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ thi cuối, phần lớn học sinh sau khi thi xong ai nấy đều trở về ký túc xá để thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà. Khu nhà thư viện ở bên này hoàn toàn không có bóng người nào, cho nên cô ta cũng ngừng bước chân, quay lại, đứng mặt đối mặt với Tương Tư.

"Cô muốn nói cái gì, cũng nói nhanh một chút đi, lát nữa tôi thật sự có việc bận." Tương Tư thấy cô ta không đi nữa, nhưng lại cũng không mở miệng nói gì thì cũng có chút bực bội. Cô không thích Lâm Ngữ Thiến, cũng không muốn đứng đối diện với cô ta ở chung một chỗ. Nếu không phải lo lắng Quý Quảng Nguyên đã xảy ra chuyện gì, cô tuyệt đối sẽ không đi theo.

Tuy nhiên, bây giờ cô không có một chút xíu cảm giác tốt đẹp nào đối với Quý Quảng Nguyên. Nhưng Lâm Ngữ Thiến nói một câu rất đúng, tình cảm hơn chục năm qua, dù đã chia tay nhau rồi nhưng không phải một sớm một chiều là có thể quên ngay được. 

"Anh Quảng Nguyên bị bệnh, cho nên kỳ thi cuối này không tham gia được." Lâm Ngữ Thiến nói không nhanh không chậm. Tương Tư nghe cô ta nói như vậy, ngược lại thoáng cái thở dài một hơi, "Đối với Quý Quảng Nguyên mà nói, chuyện không dậy nổi đúng là chuyện lớn rồi."

"Đương nhiên, Văn Tương Tư, việc này đều do cô ban tặng đó. Tôi thật sự không sao hiểu nổi, làm sao cô lại có khả năng lớn như vậy đó?" Lâm Ngữ Thiến vừa nói vừa tiến lên một bước, ánh mắt nhìn Tương Tư từ trên xuống dưới : "Tuổi còn trẻ, vậy mà tâm cơ thủ đoạn cũng rất cao đấy chứ! Cô đã dựa vào gương mặt này để quyến rũ Quảng Nguyên phải không, hay là còn có sở trường gì nữa mà tôi vẫn chưa nhìn thấy?"

Tương Tư nghe thấy cô ta nói như vậy, lập tức quay đầu bước đi. Cô đã sớm buông tay đối với Quý Quảng Nguyên rồi, mà lúc này trong lòng Quý Quảng Nguyên vẫn đang còn giữ tâm tư như thế nào, anh ta làm chuyện gì, đều không có liên quan gì đến cô. Tự nói tự nghe, đối với người mà bản thânmình đã không còn thích thú, chỉ thấy chán ghét kia, vậy thì cần phải gì lắm mồm để giải thích? Nhưng trong lòng người khác đã sớm có cái gọi là định kiến rồi, thì căn bản sẽ không bao giờ thèm nghe lời mà bạn đã nói kia.

Lâm Ngữ Thiến thấy cô như thế, thẳng thừng bày ra bộ mặt vô cùng tức giận, khuôn mặt trắng bêch ra đến không còn chút máu. Một hồi lâu sau cô ta mới bình phục lại được tâm tình. Hiển nhiên là Tương Tư đã đi ra ngoài rất xa, cô ta vội vàng đuổi theo, túm lấy cánh tay của Tương Tư kéo cô  xoay ngược lại một vòng. Hà Dĩ Kiệt ở trong xe nhìn thấy cảnh này không khỏi nhíu nhíu mày. Chỉ có điều giờ phút này, Tương Tư đang xoay lưng về phía xe của anh, nên không biết trên mặt anh đang biểu lộ thần sắc ra sao.

Nhưng trong nội tâm anh lúc này thấy có chút khó chịu, anh tháo dây an toàn ra, mở cửa xuống xe. Anh là người thích che chở cho người khác. Người của anh, anh muốn lăn qua lăn lại như thế nào thì mặc kệ anh, nhưng nếu người khác mà đụng đến một sợi tóc của cô, anh lại nhất định sẽ không cam tâm tình nguyện!

"Văn Tương Tư, cô đừng có khinh người quá đáng!" Lâm Ngữ Thiến tức giận đến run rẩy toàn thân, chỉ cảm thấy lý trí của bản thân đã bị lòng  ghen ghét của cô ta đốt cháy hoàn toàn hết rồi. Ngày đó cô ta tưởng rằng mình tựa như sẽ thong dong buông tay mà rời đi. Nhưng sau khi rời đi, mấy ngày sau, gần như mỗi thời mỗi khắc cô ta đều chờ đợi Quý Quảng Nguyên hồi tâm chuyển ý. Nhưng đợi đến phút cuối cùng, cô lại chờ để được nghe thấy tin tức là cậu ta muốn chia tay. Cô ta hỏi lại có phải là Văn Tương Tư đã đồng ý tái hợp với cậu ta rồi hay không. Nhưng khi lấy được đáp án thì cô ta đã gần như nổi điên lên. Văn Tương Tư không chấp nhận tái hợp lại với Quý Quảng Nguyên, nhưng Quý Quảng Nguyên lại nói, cậu ta lại muốn một mực chờ đợi, đợi cho đến khi Tương Tư đồng ý mới thôi!

Từ nhỏ đến lớn cô ta luôn xuôi gió xuôi nước, thấy vừa ý vừa mắt  chàng trai nào, nếu nói muốn đoạt được bất quá cũng chỉ cần mất một chút tâm tư là đã giành được, chưa từng bao giờ phải chịu qua cái cảnh nhục nhã như thế này. Cô ta đã thua đến rối tinh rối mù, nhưng nhất định không thể cam lòng!

Tương Tư nhìn cô ta run rẩy lấy từ trong bọc ra một cái lọ thủy tinh, cô không biết cô ta muốn làm gì, nhưng nhìn bộ dáng của cô ta, trong lòng Tương Tư lại thấy mơ hồ có vài phần thương cảm. Quý Quảng Nguyên lắc lư bất định, Quý Quảng Nguyên nhu nhược không có tài cán gì, giờ đây lại làm hại một cô gái sôi nổi.

Mãi cho đến khi cô ta vặn mở nắp bình, Tương Tư mới đột nhiên tỉnh táo lại. Một mùi vị đậm đặc đột nhiên kích thích đầu óc đang trống rỗng của cô. Trong tay cô ta đang cầm gì đó... Dĩ nhiên là a- xít sun-phu-rit với nồng độ đậm đặc cực cao!

Tương Tư sợ đến choáng váng, hoàn toàn quên mất là phải chạy đi. Cô trơ mắt ra nhìn Lâm Ngữ Thiến vừa giơ cái chai lên trước mặt hắt vào mình vừa mắng chửi. Cô sững sờ giơ cánh tay lên giống như một cái tượng gỗ không sao động đậy nổi. Xong rồi! Tương Tư tuyệt vọng nhắm mắt lại, ý nghĩ cuối cùng của cô lúc này cực kỳ buồn cười, đương nhiên là, nếu Hà Dĩ Kiệt thấy cô bị tạt a- xít sun-phu-rit hủy đi dung mạo gương mặt, nhất định anh sẽ chán ghét cô quay đầu bước đi thôi...

Nhưng cô lại thấy bản thân không bị cảm giác bỏng rát truyền đến như trong tưởng tượng. Cô đang được một người khác ôm thật chặt ở trong ngực, cho đến lúc nghe thấy Lâm Ngữ Thiến hét lên một tiếng, cái chai trong tay cô ta rơi xuống trên mặt đất phát ra âm thanh vỡ vụn chói tai, thì cô mới ngây ngốc mở mắt ra. Gương mặt xuất hiện trước mặt cô lúc này quả thật đúng là Hà Dĩ Kiệt. . . . . .

Trong không khí tràn ngập mùi là a- xít sun-phu-rit đến gay mũi. Mặt cô trắng nhợt như tuyết nhìn vào người đàn ông đang ôm mình. Sắc mặt anh tái xám, hàm răng cắn chặt vào nhau, trên đầu, trên mặt của anh đọng từng giọt mồ hôi lớn. Tương Tư kinh ngạc nhìn anh, một hồi lâu sau, cô mới giật mình tỉnh lại, sau đó òa lên khóc. Cô túm lấy cánh tay của anh ra sức lắc lắc kêu tên của anh: "Hà Dĩ Kiệt, Hà Dĩ Kiệt! Anh làm sao vậy! Anh làm sao vậy! Tại sao anh lại ngốc nghếch như vậy chứ..."

Trên lưng phần gáy bị cháy cực kỳ đau đớn, hai chân anh lúc này dường như không  thể nào đi được nữa. Anh đau đến mức hít vài hơi lãnh khí, rồi lại âm thầm thấy mình may mắn, may mắn vì đang là mùa đông, anh mặc mấy lớp quần áo dày như thế, bằng không bị cả một lọ a xít đậm đặc như vậy dội lên người, không chừng mệnh của anh cũng không còn nữa...

"Đừng lay nữa...." Hà Dĩ Kiệt đau đến mức không thể nào nói được hết câu nữa. Anh ôm cô, sự bỏng rát làm cho cả người anh túa ra đầy mồ hôi. Thấy cô khóc anh thật sự rất khó chịu, không khỏi nhăn nhíu mày, vỗ vỗ vào phía sau lưng của cô, nói dỗ dành:"Đừng khóc, tôi chưa chết được đâu..."

Lời của anh lại làm cho cô khóc càng thêm lợi hại. Tương Tư thở không ra hơi, khóc ròng tránh từ trong lồng ngực của anh ra. Cô vẫn chưa chuyển qua phía sau anh, vừa nhìn thấy trên lưng anh bị a- xít sun-phu-rit nồng độ cao ăn mòn làm cho quần áo đều rách nát tả tơi. Trên lưng từng đám, từng đám vết thương bỏng, còn trên cổ, nơi lộ da thịt ra cũng bị mất giọt a xít bắn tung tóe lên, miệng vết thương đáng sợ. Tương Tư đứng ở nơi đó chân tay như nhũn ra, muốn kéo anh nhưng lại không dám đụng  đến vết thương của anh. Cô đứng đó, người như nhũn ra, đôi mắt đẫm lệ gắt gao nhìn lại anh. Cô không biết nên làm thế nào bây giờ, trong đầu cô lúc này hoàn toàn trống rỗn...

Hà Dĩ Kiệt thật sự đau đến không chịu nổi nữa, thấy cô vẫn còn đứng ngây ngốc ở đó, liền cất giọng khàn khàn nói với cô:"Còn không mau tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho bệnh viện đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.