Bá Chiến Đại Nghiệp Truyện

Chương 90: Mời khách




Thời gian trôi qua trong trầm lặng. Khi lặng lẽ ập đến, Lục Vân liền phá vỡ trầm lặng.

- Những thế lực trong Song Cực Thiên đã đến nơi, còn lại hai thế lực nghĩ chắc cũng sẽ nhanh chóng đến. Trong lúc này, các vị sao không nghĩ đến nói gì đó, có lẽ để biểu đạt điều nào chăng?

Câu này có phần mơ hồ, nhưng Lục Vân biết, bất kể là Huyền Minh hay là vua Hắc Vực, hoặc là người khổng lồ Thiên Thạch, bọn họ đều hiểu rõ hàm nghĩa của câu nói này.

Quả nhiên, Lục Vân dứt lời không bao lâu, vua Hắc Vực nhịn không được mở miệng hỏi:

- Lục Vân, ngươi trước đây không phải đã từng hỏi ta, Huyền Minh vì sao muốn cuốn các ngươi vào trong trận thị phi này sao? Bây giờ hắn ở ngay trước mặt ngươi, sao ngươi không ra mặt hỏi cho rõ?

Bật cười nhạt nhẽo, Lục Vân đáp:

- Đa tạ đã nhắc nhở. Bất quá lúc này đây, ngươi nhắc nhở như vậy đã nhiều ít gợi lên hiềm nghi khích bác ly gián.

Vua Hắc Vực hừ lạnh nói:

- Với quan hệ giữa các ngươi, ta có cần phải khơi dậy ly gián chăng?

Lục Vân đáp:

- Ít ra quan hệ giữa ngươi và Huyền Minh cũng hoàn toàn không hài hòa.

Huyền Minh nghe vậy bật cười lớn, tán thành:

- Lục Vân không hổ là người thông minh. Có thể phân biệt được thị phi, thời thế, không dễ dàng bị người lợi dụng để trở thành con cờ trong tay của người khác.

Bật cười lạnh nhạt, Lục Vân lạnh lẽo đáp:

- Không cần phải tâng bốc ta như vậy, thù oán giữa chúng ta còn chưa hề kết thúc.

Huyền Minh cười ha hả đáp:

- Ân oán sớm muộn cũng phải kết thúc, không vội trong nhất thời. Bây giờ hay là chúng ta hãy bàn luận về Cửu Long Khốn Nhật đại trận trước mắt, đây có thể nói là một trong bốn đại tuyệt địa.

Lục Vân nói:

- Một trong bốn tuyệt địa chắc có bí ẩn, chúng ta chờ rửa tai nghe ngươi nói.

Huyền Minh cười ha hả âm lạnh, ánh mắt quét qua người khổng lồ Thiên Thạch, thấy hắn tròn mắt ra oai, cố ý lớn giọng nói:

- Liên quan đến Cửu Long Khốn Nhật đại trận, thực ra có một lai lịch không muốn cho người biết được.

Người khổng lồ Thiên Thạch ánh mắt âm lạnh, quát lên:

- Huyền Minh, chớ có nói năng lung tung phá hỏng danh dự của nơi này.

Bật cười ha hả, Huyền Minh đáp:

- Thế nào, muốn ngăn ta nói phải không, sợ ta nói ra bí mật của ngươi sao?

- Nói bậy, Thiên Thạch ta sống rất rõ ràng, lưng thẳng người thẳng làm sao lại so với hạng tiểu nhân được!

Mắt giận tròn xoe, người khổng lồ Thiên Thạch gằn giọng quát ngăn lại.

Huyền Minh không sợ gì cả, cười tà dị đáp:

- Luận về cái đầu thì chúng ta tự nhiên là tiểu nhân (người bé nhỏ), luận về phẩm hạnh, ngươi cũng không phải là hạng chính nhân quân tử gì cả.

Người khổng lồ Thiên Thạch tức giận, đang muốn phát xuất cơn giận, vua Hắc Vực lại cướp lời nói trước:

- Cây ngay chẳng sợ chết đứng, Thiên Thạch ngươi hà tất phải chấp nhặt với hắn làm gì?

Nghe vậy, người khổng lồ Thiên Thạch có phần bình tĩnh trở lại. Mấy người Lục Vân trong lòng lại đầy nghi hoặc, vua Hắc Vực ra mặt khuyên giải thật ra có dụng ý như thế nào đây.

Huyền Minh cười âm lạnh không thôi, đưa mắt nhìn vua Hắc Vực hừ giọng nói:

- Hay cho một câu cây ngay chẳng sợ chết đứng, ngươi cho là nói vài câu tốt lành thì hắn sẽ không coi ngươi là địch sao. Chớ có quên, chúng ta đều đến từ Song Cực Thiên, vĩnh viễn ở vị trí đối lập với hắn.

Vua Hắc Vực lạnh lùng đáp:

- Đối thủ chính trực đáng để tôn kính, cho dù đối địch với hắn, hai bên cũng phải dùng thủ đoạn rõ ràng, không dạng quỷ dị âm hiểm như ngươi.

Huyền Minh cười lớn nói:

- Ta âm hiểm quỷ dị, ngươi không phải tà mị quỷ bí sao?

Thấy hai người tranh chấp, Diệp Tâm Nghi châm chọc:

- Các vị ở chỗ này cắn lộn giống chó, không thấy là mất đi thể diện sao?

Huyền Minh sắc mặt lạnh lại, trừng Diệp Tâm Nghi rồi quát lên:

- Tiểu nha đầu, ngươi tốt nhất nên chú ý lời nói!

Diệp Tâm Nghi khinh thường đáp:

- Quan hệ chúng ta là quan hệ đối địch, không cần phải khách khí với ngươi. Nói đi, ngươi lần này đến đây là đoạt lại Vĩnh Minh Đăng hay là vì chuyện báo thù?

Huyền Minh khẽ cau mày hừ giọng đáp:

- Nếu ta nói cho ngươi biết, không phải vì Vĩnh Minh Đăng cũng chẳng vì báo thù. Ngươi có tin chăng?

Diệp Tâm Nghi chăm chú nhìn vào mắt của hắn, thấy ánh mắt hắn kiên định không giống như đang nói hoang đường, trong lòng cảm thấy kinh ngạc lắm. Nếu như lời nói của Huyền Minh là thật, thế thì hắn đến đây làm gì?

Suy tư khó hiểu, Diệp Tâm Nghi lại hỏi:

- Ngươi đến đây muốn ngăn cản chúng ta?

Huyền Minh cười kỳ quái, lắc đầu nói:

- Không phải, ta đến đây là muốn hỗ trợ các ngươi.

Diệp Tâm Nghi không tin nói:

- Bịa đặt lung tung, ngươi cho chúng ta sẽ tin tưởng ngươi sao?

Huyền Minh lơ đễnh, điềm nhiên đáp:

- Bây giờ không tin cũng không quan hệ, đợi chút nữa ngươi tự nhiên sẽ hiểu rõ mọi thứ.

Diệp Tâm Nghi bán tín bán nghi, đưa mắt ra dấu với những người quanh mình, tiếp tục hỏi:

- Phàm có chuyện phải làm đều có mục đích. Ngươi đến nơi này thật ra có rắp tâm gì đây?

Huyền Minh trầm ngâm giây lát, trả lời:

- Khi thời cơ đến, ta tự nhiên sẽ nói cho các ngươi, hay là bây giờ chúng ta tiếp tục nói chuyện trước đây, bàn luận về Cửu Long Khốn Nhật đại trận.

Trương Ngạo Tuyết nhìn Huyền Minh, hỏi lại:

- Nghe nói ngươi mới tới đây lần này, thế thì vì sao ngươi biết rõ mọi thứ ở đây?

Huyền Minh sửng người một lúc, sau đó cười đáp:

- Sai rồi, ta hoàn toàn không phải lần đầu dến đây, mà là lần thứ hai đến đây. Không chỉ có ta, vua Hắc Vực hẳn cũng là lần thứ hai đến đây.

Trương Ngạo Tuyết hơi kinh ngạc, vọt miệng hỏi lại:

- Lần thứ nhất ngươi đến đây là lúc nào?

Câu này vốn chỉ là thuận miệng mà hỏi, nhưng ai ngờ Huyền Minh và vua Hắc Vực vừa nghe thấy, ngậm miệng không đáp, vẻ mặt quái dị, rõ ràng ẩn giấu một số chuyện.

Lục Vân thấy vậy, ánh mắt nhìn người khổng lồ Thiên Thạch, cất tiếng hỏi:

- Bọn họ không muốn mở miệng, ngươi có muốn nói vài câu hay không?

Người khổng lồ Thiên Thạch chìm vào trầm tư. Một lúc sau y mới cất tiếng trả lời:

- Chuyện này có quan hệ mật thiết với sự khởi đầu của thế giới này đây, không thể chỉ một hai câu nói mà rõ ràng được.

Lục Vân cười đáp:

- Không sao cả, chúng ta có thời gian. Ngươi cứ từ từ nói, không gấp.

Người khổng lồ Thiên Thạch rất khó khăn lắc đầu nói:

- Sai rồi, các ngươi đã không còn thời gian nữa rồi, bởi vì tai nạn sắp sửa ập đến.

Lục Vân sóng mắt hấp háy, quay đầu liếc mắt về chân trời, điềm nhiên nói:

- Gặp phải bọn ta hoàn toàn không phải là may mắn của bọn họ.

Người khổng lồ Thiên Thạch lắc đầu không nói, trong ánh mắt nhìn Lục Vân có vẻ khó hiểu, thời khắc này đây, hắn dường như muốn nhắc nhở Lục Vân nhưng lời nói đến ngang miệng lại nuốt xuống. Từ xa xăm, trong bóng đêm lóe lên vài bóng người bay thẳng đến nơi này, tốc độ thật là kinh người, chỉ trong thời gian chốc lát đã xuất hiện trên không trung của Cửu Long Khốn Nhật đại trận.

Nhìn người đến, người khổng lồ Thiên Thạch, vua Hắc Vực và Huyền Minh đều vô cùng bình tĩnh, ngược lại bảy người Lục Vân rất là kinh ngạc, trong đó Lục Vân và Diệp Tâm Nghi là kinh ngạc nhất.

Giữa không trung, người đến tổng cộng có tám người chia làm hai nhóm. Nhóm thứ nhất, bốn người chính là Ảo Ảnh chủ của Kính Ảo thời không và ba vị Kính sứ giả, sự có mặt của bọn họ có thể nói là nằm trong dự liệu của mấy người Lục Vân, vì thế hoàn toàn không có chấn động nào quá lớn. Ngược bốn người trong nhóm thứ hai lại khiến mọi người phải chú ý đến. Những người này đến từ Minh Sát Hung Thần, chính là Liệt Sơn thần thú, Huyền Sơn Hồn Ma Quân và Dạ Ma Quỷ Nhãn tướng mạo khác nhau tuy đặc biệt vô cùng nhưng còn chưa đủ để khiến người ta phải chấn động kinh hãi, điều thật sự khiến cho Lục Vân và Diệp Tâm Nghi kinh ngạc chính là bóng dáng chín đầu cuối cùng kia, hình dạng vô cùng độc đáo mô tả rõ thân phận của nó chính là Cửu Anh!

- Ngươi à! Chuyện này làm sao có khả năng được?

Vọt miệng la thất thanh, Diệp Tâm Nghi rất khiếp sợ.

Lục Vân hơi trấn tĩnh, nhưng trong mắt cũng không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc.

Bật cười âm hiểm, Cửu Anh đầu lâu lắc lư, cười rất cuồng vọng đáp:

- Quên không nhắc nhở cho các ngươi, thân bất tử của ta đã trải qua vạn năm tu luyện, đã đạt đến cảnh giới Cửu Diệt Trọng Sinh.

Diệp Tâm Nghi tâm thần không an hỏi lại:

- Nói như vậy, ngươi đã đến mức vĩnh viễn bất tử rồi?

Cửu Anh cười đáp:

- Tuy không đúng nhưng cũng không khác lắm.

Lục Vân khôi phục bình tĩnh, điềm nhiên nói:

- Cửu Anh, ngươi nói cho chúng ta biết chuyện này không sợ rơi vào vết xe đổ lại sao?

Bật cười ha hả, Cửu Anh đáp:

- Lục Vân, lần trước ngươi chiếm được tiện nghi, lần này không dễ có chuyện may mắn như vậy nữa.

Lục Vân vẻ mặt bình tĩnh cười nhẹ đáp:

- Như vậy, ngươi đến đây để báo thù rửa hận.

Cửu Anh cười âm hiểm đáp:

- Những lời của ta nói quá một chút, đáng tiếc lại rõ ràng một ít.

Bên cạnh, Bách Linh nhìn Ảo Ảnh, khẽ bảo:

- Kính chủ đến đây chắc hẳn để cảm tạ chúng ta.

Ảo Ảnh hai mắt khép hờ, cất tiếng hỏi:

- Vì sao lại cho như vậy?

Bách Linh liếc Huyền Minh, khẽ nói:

- Nhớ lần trước kính chủ từng nói qua, kính chủ và Huyền Minh không thể cùng xuất hiện đồng thời ở một khu vực, nhưng hiện nay lại hoàn toàn không phải như vậy. Lẽ nào chẳng đáng để cảm tạ chúng ta sao?

Ảo Ảnh cười lớn, gật đầu nói:

- Nói rất hay, đúng là ta phải cảm tạ các ngươi. Nếu không phải các ngươi phá vỡ cấm kỵ, thì làm sao có được tình hình trước mắt được.

Bách Linh nghe vậy có cảm giác bị lường gạt, hừ lạnh nói:

- Kính chủ nói như vậy không phải tự bộc lộ chuyện mình sao?

Ảo Ảnh cười duyên đáp:

- Thời gian sẽ khai mở tất cả mọi bí mật, có một số chuyện không cần phải che giấu lâu dài quá.

Bách Linh nói:

- Như vậy, đây là lúc khai mở tất cả mọi đáp án?

Ảo Ảnh không xác nhận, hỏi ngược lại:

- Ngươi thấy thế nào?

Bách Linh hừ nhẹ một tiếng, đưa mắt ra hiệu với Trương Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt và Diệp Tâm Nghi, sau đó đưa mắt nhìn lại Lục Vân, chờ đợi quyết định của chàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.