Bá Chiến Đại Nghiệp Truyện

Chương 84: Đầu óc khôn ngoan




Lục Vân quan sát vẻ mặt của hai người, bằng trực giác cho rằng hai người này không giống những người khác, lập tức trả lời:

- Được, Hồn Ma Quân, ta đồng ý với ngươi!

Khẽ gật đầu, Hồn Ma Quân nói:

- Đa tạ ngươi, Lục Vân. Bây giờ ta cho ngươi biết tất cả mọi thứ liên quan đến nơi này. Trước tiên, chúng ta hãy bàn về Huyền Minh và Ảo Ảnh.

Nghe vậy, Huyền Minh và Ảo Ảnh đồng thời rống to, quát lên:

- Hồn Ma Quân, ngươi dám nói bậy thì ta tiêu diệt ngươi liền!

Hồn Ma Quân hoàn toàn không để ý, điềm nhiên đáp lại:

- Vạn năm trước, Huyền Minh là một người đàn ông anh tuấn, tu luyện được “Hắc Thạch Huyền Dương Âm Sát quyết”, vô cùng nổi danh trên nhân gian, có thể nói là đáng liệt vào mười hai tuyệt đỉnh cao thủ. Có một ngày, Huyền Minh vô tình gặp được một người phụ nữ xinh đẹp vô cùng, cả hai đều là hạng tâm cao khí ngạo, nhất thời tranh luận dẫn đến ra tay đánh nhau, cuối cùng tuy chưa phân thắng bại nhưng trong lòng hai người lại ngầm nảy sinh tình cảm, từ đó cứ giằng co mãi không thôi. Người phụ nữ đó chính là Ảo Ảnh.

- Hồn Ma Quân, ngươi phải chết!

Trong tiếng rống to, Huyền Minh và Ảo Ảnh cùng đồng thời ra tay, lại bị Liệt Sơn thần thú ngăn cản lại. Trên mặt đất, Bách Linh kinh ngạc nói:

- Như vậy, bọn họ là một đôi yêu nhau, thế thì thành Hắc Ám và Kính Ảo thời không vì sao lại đối địch?

Hồn Ma Quân giải thích:

- Cái gọi là đối địch chỉ là hiện tượng bên ngoài thôi, lần này bọn họ đồng thời phát động thực ra là sớm có chuẩn bị rồi.

Thương Nguyệt hừ giọng nói:

- Quả thật là tốn công làm trăm phương ngàn kế, chỉ không biết kết cục cuối cùng có được như ý hay không.

Lục Vân lên tiếng:

- Thời gian không còn nhiều, xin mời tiếp tục.

Hồn Ma Quân liếc qua Huyền Minh và Ảo Ảnh đang rất phẫn nộ, tiếp tục nói:

- Người thứ hai phải nói đến chính là vua Hắc Vực. Hắn vốn là một con phong yêu (yêu gió), thân thể vô hình chỉ có nguyên thần, sau khi tiến vào Song Cực Thiên rồi liền nhanh chóng tìm được Tụ Linh Kỳ, từ đó chìm sâu vào trong đó, bị Tụ Linh Ky khống chế chặt chẽ, không cách nào thoát khỏi được.

Trương Ngạo Tuyết kinh ngạc la lên:

- Nói như vậy, bọn ta lấy đi Tụ Linh Kỳ cũng là giải trừ được cấm chế cho hắn?

Hồn Ma Quân khẽ gật đầu, tiếp tục nói:

- Thứ ba phải nói đến chính là Cửu Anh, hắn đến từ Băng Hỏa đảo của Hải Vực, tập trung được cực nhiệt cực lạnh vào thành một thể. Hắn là loài lưỡng tính âm dương hài hòa, thế cho nên hắn có được chín sinh mạng, có thể chết đi sống lại. Việc thu được Thần Mộc Lệnh đối với Cửu Anh có thể nói là tai kiếp bắt đầu, Thần Mộc Lệnh khiến cho âm dương trong cơ thể hắn mất cân đối, tu vi bị thương tổn, vạn năm qua đều không dám rời khỏi Hắc Trạch Cảnh.

Diệp Tâm Nghi chất vấn:

- Nói như vậy, bốn đại thần khí đều là vật không tốt cho chủ rồi?

Hồn Ma Quân đáp:

- Ít ra ở trên người bốn bọn họ cũng như vậy. Lấy Huyền Minh làm ví dụ, Vĩnh Minh Đăng xem ra tăng cường sức mạnh huyền dương trong người hắn, nhưng lại áp chế mạnh mẽ khí âm sát trong người hắn. Ảo Ảnh cũng bị như vậy, sở trường lớn nhất của cô ta là thuật Ảo Hóa Phân Thân, nhưng do nguyên nhân của Vạn Tượng Cổ Họa mà không dám thi triển!

Bách Linh cảm xúc nói:

- Nghĩ không ngờ bên trong lại ẩn chứa rất nhiều điểm huyền bí như vậy.

Hồn Ma Quân gật đầu đồng ý, nói tiếp:

- Nhân vật thứ tư phải nói đến chính là Thiên Thạch, hắn vốn hoàn toàn không giống như vậy, mà do bị lời nguyền hóa đá mới biến thành như vậy. Thiên Thạch vốn có tên là Xích Cực, chính là dòng dõi tộc Khoa Phụ, bản tính trời sinh vô cùng cứng rắn, khi đó chính là kẻ mạnh mẽ nhất của tộc Khoa Phụ, lại mắc phải kế nên cam tâm trấn thủ Cửu Long Khốn Nhật đại trận chính để ngăn cản sự phát sinh của định mệnh. Hắn không nói cho các ngươi phép khai mở không phải bởi vì mấy người Huyền Minh, mà bởi vì một cái tên cấm kỵ khác.

Lục Vân và các nàng nhìn người khổng lồ Thiên Thạch, trong mắt lấp lánh ánh kinh dị, không ngờ được trên người hắn lại còn phát sinh những chuyện như vậy. Giây lát sau, Lục Vân thu lại tầm nhìn, hỏi tiếp:

- Trúng kế cụ thể là như thế nào, cái tên cấm kỵ là ám chỉ ai đây?

Hồn Ma Quân hơi chần chừ, ánh mắt quay qua nhìn người khổng lồ Thiên Thạch, khẽ thở dài nói:

- Những lời tiếp theo ngươi tự mình nói ra hay để cho ta thay thế?

Người khổng lồ Thiên Thạch khổ sở đáp:

- Ngươi đã nói đến thế này rồi, ta hà tất phải xen vào làm gì.

Huyền Minh, Ảo Ảnh, Cửu Anh, vua Hắc Vực nghe vậy đồng thanh quát lên ngăn lại:

- Hồn Ma Quân, ngươi phải suy nghĩ cho cẩn thận, nếu không sẽ hối hận đó.

Bật cười đau thương tang tóc, Hồn Ma Quân hỏi ngược lại:

- Trải qua vạn năm thời gian rồi, các ngươi còn chưa nhìn rõ sống chết, tình nguyện sống như vậy ở trong khiếp sợ sao?

Vua Hắc Vực bật cười cay đắng, Huyền Minh và Ảo Ảnh trầm ngâm không nói, chỉ còn Cửu Anh rống lên vài tiếng cảm khái, cuối cùng cũng chỉ thở dài mà thôi. Ở xa xa, Dạ Ma Quỷ Nhãn nhắc nhở:

- Nói nhanh lên một chút, quá thời hạn rồi thì mọi thứ đều uổng công mà thôi!

Hồn Ma Quân trừng hắn một cái, sau đó nhìn ra xa xăm, khẽ lẩm bẩm:

- Đây chính là sự tồn tại vô cùng kỳ lạ, không biết đã trải qua bao nhiêu năm rồi. Chúng ta đến đây chỉ thêm vài phần sắc thái cho nó mà thôi, bọn họ cũng như các ngươi, sinh sống ở nhân gian, mỗi người có cuộc sống riêng, nhưng đột nhiên có một ngày, có một sự tồn tại không nên xuất hiện đã thay đổi chúng ta. Thời khắc đó, chúng ta bị ép từ nhân gian đến đây. Trải qua cuộc sống vạn năm không thay đổi, trở thành vũ khí sắc bén bị người khác dùng để tiêu diệt địch nhân, bị cầm tù vĩnh viễn ở nơi này.

Nghe vậy, Lục Vân hiếu kỳ nói:

- Đó là người nào, không ngờ lại có thủ đoạn như vậy?

Hồn Ma Quân khổ sở đáp lại:

- Đó là một sự tồn tại mà sức người không thể nào chống cự được, hắn nắm vững sức mạnh trời đất vạn vật, dễ dàng chế phục toàn bộ chúng ta ở lúc mạnh mẽ nhất, sau đó phong ấn vào trong này.

Lục Vân kinh ngạc nói:

- Phong ấn? Vậy nơi này chẳng phải là …?

Hồn Ma Quân cười lớn đáp:

- Đúng thế, phong ấn vĩnh viễn, đó là một loại cực hình. Lục Vân, ngươi bây giờ có đoán ra được đây là chỗ nào chăng?

Lục Vân cau chặt mày, trầm ngâm đáp:

- Chỉ bằng hai chữ phong ấn còn chưa dễ suy đoán được.

Hồn Ma Quân bật cười kỳ dị, khẽ nói:

- Lục Vân, lấy Vạn Tượng Cổ Họa trong lòng ngươi ra, ta có vài vấn đề phải hỏi ngươi.

Lục Vân không hiểu nhưng vẫn làm theo, lấy cuốn tranh ra rồi nhìn Hồn Ma Quân.

- Trước tiên, ngươi thấy Vạn Tượng Cổ Họa là thứ đồ thế nào?

Hồn Ma Quân lên tiếng khẽ khàng hỏi.

Lục Vân trầm ngâm nói:

- Nói đơn giản, nó là một trong bốn đại thần khí, thuộc về loại pháp khí.

Hồn Ma Quân khẽ gật đầu, tiếp tục hỏi:

- Thứ hai, nếu dùng to nhỏ để xem xét, vật này là lớn hay nhỏ?

Lục Vân sửng người, suy nghĩ giây lát rồi đáp:

- Từ bề ngoài mà nói, lớn không quá vài thước nên không tính là lớn lắm, nhưng sau khi mở ra rồi lại có thể chứa được cả trời đất.

Hồn Ma Quân cười càng rõ hơn, tiếp tục:

- Vấn đề thứ ba, bên trong bức tranh này càn khôn có được mấy phần? Có thể chứa cả trời đất không?

Lục Vân không nói, nhìn Hồn Ma Quân, lại nhìn những người khác, thấy vẻ mặt quái dị của bọn họ, dường như đáp án được mô tả sinh động đang chờ đợi. Thời khắc đó, nghĩ đến điều này, trong não Lục Vân đột nhiên lóe lên một ý niệm, nhịn không được thất thanh la lên:

- Lẽ nào chúng ta đã …?

Bật cười trầm trầm, Hồn Ma Quân nói:

- Xem ra ngươi đã biết tất cả rồi.

Nghe vậy, Trương Ngạo Tuyết, Diệp Tâm Nghi, Thương Nguyệt, Bách Linh đều nhìn Lục Vân, cất tiếng hỏi:

- Thật ra chuyện là thế nào, huynh vì sao lại có biểu tình như vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.