Bá Chiến Đại Nghiệp Truyện

Chương 74: Vầng sáng




Trong khe núi băng âm u yên tĩnh, gió lạnh cô độc, trên một khối băng khổng lồ, Bạch Đầu Thiên Ông và Xà Ma đứng song song nhìn về cùng bầu trời hướng Nam cách nhau vài thước. Ở giữa vùng bằng phẳng của khe núi băng, Hồng Vân Ngũ Thải Lan đang yên lặng dừng lại ở nơi đó. Tuyết Ẩn Cuồng Đao và Lam Phát Ngân Tôn vẫn còn hôn mê, được Hắc Kim Cương bảo vệ. Giữa bầu trời, bông tuyết thưa thớt, gió lạnh tràn lan. Khí hậu giá lạnh thường ngày hiện nãy đã có phần chuyển biến tốt đẹp rõ ràng, một lượng băng tuyết lớn xuất hiện dấu hiệu bị tan chảy.

- Thiên Ông, ngươi đang nghĩ chuyện gì vậy?

Thanh âm trầm thấp vang lên từ miệng của Xà Ma phá vỡ yên lặng của khe núi băng.

Bạch Đầu Thiên Ông vẻ mặt quái dị, có phần thất vọng đáp:

- Ta đang nghĩ Thần Vương nếu biết Thái Huyền Hỏa Quy sẽ xuất hiện ở thời điểm này thì ông ấy có thay đổi quyết định ban đầu không.

Xà Ma vẻ mặt nặng nề, cảnh cáo nói:

- Chuyện Thần Vương làm không cần chúng ta phải bình luận, ngươi sau này tốt nhất chớ nói chuyện này.

Bạch Đầu Thiên Ông bật cười cô độc, hỏi lại:

- Còn nhớ đến Xà Thần không?

Xà Ma đáp:

- Tự nhiên là nhớ.

Bạch Đầu Thiên Ông lại hỏi:

- Ngài thấy Xà Thần và Thái Huyền Hỏa Quy ai mạnh ai yếu?

Xà Ma không hề suy nghĩ gì cả, vọt miệng trả lời:

- Tự nhiên là Thái Huyền Hỏa Quy.

Bạch Đầu Thiên Ông vẻ mặt kỳ lạ, u oán thở dài nói:

- Nếu như ta nói cho ngài biết, thực lực của Xà Thần không yếu hơn Thái Huyền Hỏa Quy, ngài sẽ có cảm tưởng như thế nào?

Xà Ma nghe vậy quay đầu nhìn lại Bạch Đầu Thiên Ông, trầm giọng nói:

- Lời này của ngươi là thực chứ.

Bạch Đầu Thiên Ông bật cười kỳ quái, khẽ đáp:

- Vài ngàn năm trước, ở đây đã từng là đất có trăm tộc tranh đoạt, ngàn vạn cao thủ trăm tộc chém giết lẫn nhau, trải qua ngàn năm, cuối cùng xuất hiện năm kẻ mạnh nhất. Trong đó, đứng hàng đầu chính là Thái Huyền Hỏa Quy, hắn dùng thủ đoạn hung tàn độc ác khiến trăm tộc phải khiếp sợ. Thứ hai chính là Thanh Ảnh Xà Thần, cũng chính là Xà Thần hiện tại. Bà ta là người duy nhất có khả năng sánh ngang vai với Thái Huyền Hỏa Quy, được xếp hàng thứ hai bởi vì thủ đoạn của bà ta không tàn nhẫn như Thái Huyền Hỏa Quy.

Xà Ma vẻ mặt nặng nề, hỏi tiếp:

- Ngoài hai người đó ra, còn có những kẻ mạnh nào đáng để ý?

Bạch Đầu Thiên Ông liếc Xà Ma, khẽ hỏi:

- Xà Ma đại nhân thấy còn chưa đủ hay sao?

Xà Ma hừ giọng đáp:

- Biết người biết mình, trăm trận trăm thắng, ta chỉ muốn hiểu rõ hơn một chút mà thôi.

Bạch Đầu Thiên Ông nói:

- Nhân gian có một câu nói cổ, tuổi càng già, lá gan càng bé lại.

Xà Ma không hiểu nói:

- Câu này có ý gì đây?

Bạch Đầu Thiên Ông đáp:

- Ý nói là, thời gian người ta sống càng dài, biết càng nhiều chuyện thì lá gan cũng càng nhỏ. Ngược lại, nghé mới sinh chưa biết sợ cọp, nếu như không hiểu rõ lai lịch đối phương, trong lòng cũng không sợ hãi, tự nhiên đầy đủ mười phần dũng khí.

Xà Ma nghe hiểu được ý của Bạch Đầu Thiên ông, không vui nói:

- Ngươi đang châm chọc ta phải không?

Bạch Đầu Thiên Ông đáp:

- Không dám, ta chỉ muốn nói, năm xưa Thái Huyền Hỏa Quy cuồng ngạo như vậy, kết quả lại bị người phong ấn dưới tầng băng, điều này nói rõ mọi thứ rồi.

Xà Ma trầm ngâm một lúc, Thái Huyền Hỏa Quy đáng sợ như vậy cũng bị người phong ấn. Đổi lại bản thân mình, kết quả chẳng phải càng xấu hơn sao.

Bạch Đầu Thiên Ông trong lòng ngầm cười lạnh, ngoài mặt lại cố làm ra vẻ thất vọng, phân tích:

- Băng Nguyên hiện nay ngoại trừ Thái Huyền Hỏa Quy và Xà Thần ra, còn có Ngạo Thiên Quân Vương, Tử Vong thành chủ cùng với chính đạo nhân gian. Chỉ dựa vào tình trạng hiện nay của chúng ta, cho dù có Hồng Vân Ngũ Thải Lan cũng không đủ sức để ứng phó.

Xà Ma hỏi:

- Ngươi có ý kiến nào tốt đây?

Bạch Đầu Thiên Ông đáp:

- Hiện nay tình trạng Đằng Long cốc không rõ ràng, sau khi bị Thái Huyền Hỏa Quy chà đạp, đã không còn tạo thành uy hiếp với chúng ta. Trước mắt, điều khiến chúng ta đau đầu nhất chính là Thái Huyền Hỏa Quy, Xà Thần, Ngạo Thiên Quân Vương và Tử Vong thành chủ. Muốn đối phó với những người này, chúng ta chắc chắn phải tìm viện trợ, phái người quay về báo cáo với Thần Vương, xin ngài tăng thêm cao thủ.

Xà Ma cau mày nói:

- Ngươi muốn ta phái Hắc Kim Cương quay về, điều này chẳng phải tự mình thú tội sao?

Bạch Đầu Thiên Ông đáp:

- Thời khắc này, chúng ta không nên che giấu tình hình chân thực với Thần Vương, mà nên cầu viện, tận hết sức mình nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ Thần Vương giao phó.

Xà Ma nói:

- Liên quan đến chuyện Thái Huyền Hỏa Quy, nghĩ chắc là Thần Vương đã biết rồi, ta phái người trở về nữa cũng không cần thiết lắm?

Bạch Đầu Thiên Ông đáp:

- Nói cũng không phải như vậy, Thần Vương tuy thông qua Hồng Vân Ngũ Thải Lan hiểu được một số tình hình, nhưng dù sao cũng có hạn. Lúc này nếu ngài không phái người về, chỉ sợ khiến cho Thần Vương nghi kỵ, cho là ngài trốn tránh trách nhiệm, có ý lừa gạt, đến lúc đó bị ảnh hưởng chính là ngài.

Xà Ma vẻ mặt do dự, trầm ngâm nói:

- Ngươi thật sự thấy ta phải phái người quay về?

Bạch Đầu Thiên Ông đáp:

- Hành động như vậy được hai chuyện, vừa biểu hiện lòng trung với Thần Vương, hóa giải cơn tức giận của Thần Vương với chúng ta, lại có thể tìm thêm viện trợ, tăng thêm thực lực của chúng ta.

Xà Ma nghĩ lại cũng thấy đúng, lập tức không do dự nữa, gọi Hắc Kim Cương đến bên mình, dặn dò:

- Tình hình nơi này phức tạp, ta dự tính phái ngươi quay về bẩm báo với Thần Vương, hơn nữa còn xin cầu viện trợ.

Hắc Kim Cương chần chừ một lúc đáp:

- Sau khi thuộc hạ đi rồi, Cuồng Đao và Ngân Tôn phải làm thế nào?

Bạch Đầu Thiên Ông nói:

- Thực lực chúng ta trước mắt bị hao tổn, tạm thời sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, hai người bọn họ thì chúng ta sẽ chiếu cố cho, ngươi cứ yên tâm quay về là được rồi.

Hắc Kim Cương nghe vậy vẻ mặt quái dị, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại bỏ qua, vẫn tuân lời rời khỏi khe núi băng, quay về Ngũ Sắc Thiên Vực. Đưa tiễn Hắc Kim Cương rồi, Xà Ma khẽ than:

- Không biết hắn lần này đi cần bao lâu thời gian?

Bạch Đầu Thiên Ông đáp:

- Nhanh thì chắc một ngày, chậm thì chắc ba ngày, chúng ta vừa hay có thể lợi dụng thời gian này để điều dưỡng nghỉ ngơi cho tốt.

Xà Ma nói:

- Ngân Tôn để ta phụ trách, Cuồng Đao giao cho ngươi chiếu cố, trước khi viện quân đến đây, chúng ta phải cứu tỉnh bọn họ.

Bạch Đầu Thiên Ông trong lòng cười lạnh, miệng lại trả lời:

- Xin ngài yên tâm.

Xà Ma nói:

- Như vậy chúng ta hãy bắt đầu.

Bạch Đầu Thiên Ông gật đầu đồng ý, cùng Xà Ma đi thẳng đến bên Hồng Vân Ngũ Thải Lan, bắt đầu trị liệu cho Tuyết Ẩn Cuồng Đao và Lam Phát Ngân Tôn bị trọng thương hôn mê. Lúc này đây, Bạch Đầu Thiên Ông và Xà Ma cũng bị thương, nhưng suy xét đến đại cục, hai người không thể không tận sức cứu tỉnh Tuyết Ẩn Cuồng Đao và Lam Phát Ngân Tôn.

Sự xuất hiện của Phi Long đỉnh đối với Ma Ưng môn chủ Hắc Ma là một bất ngờ nặng nề, không những phá hỏng kế hoạch của lão, cứu sống Lâm Phàm một mạng, còn giải mở phong ấn của Thái Huyền Hỏa Quy, tạp nên tai kiếp khủng khiếp của Băng Nguyên.

Đối với chuyện này, Hắc Ma vừa nóng vừa vội. Lão đến Băng Nguyên có ba mục đích, thứ nhất chính là vì Huyết Linh Nhục Chi, thứ hai chính là vì Phi Long đỉnh, thứ ba chính là báo thù cho con trai.

Hiện nay, một mục đích cũng chưa thành được, ngược lại còn do nguyên nhân của chính bản thân mình, vô ý khai mở được phong ấn cho Thái Huyền Hỏa Quy, điều này khiến cho Hắc Ma hối hận vô cùng.

Thân là Ma Ưng môn chủ, Hắc Ma có hiểu biết tương đối sâu sắc đối với Thái Huyền Hỏa Quy. Tiên tổ của Đằng Long cốc năm xưa đã dùng Phi Long đỉnh để phong ấn Thái Huyền Hỏa Quy, cao thủ trăm tộc bị họa lây, cùng phong ấn một lúc. Chỉ có mười hai người thực lực siêu mạnh, vận khí tương đối tốt mới thoát được, cha của Hắc Ma chính là một trong số đó. Hiện nay, vài ngàn năm trôi qua, Thái Huyền Hỏa Quy lại xuất hiện ở trần gian, điều này đối với cao thủ trăm tộc may mắn thoát khỏi lúc trước chắc chắn là sự bắt đầu của một tai nạn không nghi ngờ gì nữa. Nhưng mọi thứ đã phát sinh rồi, hối hận cũng không làm được gì. Hắc Ma tuy trong lòng rất phiền muộn lại không thể không đối mặt với hiện thực.

Lúc này, đã hai ngày kể từ lúc Thái Huyền Hỏa Quy xuất thế, cũng đã hai ngày kể từ lúc rời khỏi Lâm Phàm. Trong thời gian này, Hắc Ma không hề hành động thiếu suy nghĩ mà ẩn mình trong một khe núi băng, đặc biệt quan sát tình thế của Băng Nguyên. Thời gian hai ngày, vết thương nhẹ trên mình Hắc Ma đã sớm khỏi hẳn, nhưng tâm tình lại nặng nề vô cùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.