Bá Chiến Đại Nghiệp Truyện

Chương 5: Nhớ ba mẹ




Hoa Hồng vẻ mặt nặng nề, hừ lạnh nói:

- Chỉ bằng một mình lão ta thì còn chưa đủ gây sợ hãi, chúng ta vừa hay có thể thừa cơ tiêu diệt lấy lão.

Hoa Ảnh nói:

- Chỉ sợ sự tình không dễ dàng như vậy.

Mẫu Đơn khẽ cau mày, trầm ngâm nói:

- Lời nói của Hoa Ảnh dự kiến trước mọi chuyện, chúng ta hiện nay không cần vọng động, đợi khi Thiên Lân tỉnh lại rồi mới ra quyết định.

Hoa Hồng nghe vậy có phần hiểu ra, khẽ nói:

- Ngươi lo cho an nguy của Thiên Lân?

Mẫu Đơn gật đầu đáp:

- Theo tình thế trước mắt chúng ta, Thiên Lân vẫn chưa tỉnh như vậy, chúng ta sẽ không thể rời đi, chỉ đành tử thủ nơi này, như vậy vô cùng bất lợi cho chúng ta. Nếu như Thiên Lân tỉnh thức trở lại, gặp phải cường địch thì chúng ta đều có thể né tránh, như vậy sẽ giảm thiểu rất nhiều nguy hiểm.

Hoa Hồng nghe xong khẽ biến sắc, hơi lo lắng nói:

- Hy vọng lần này sẽ không giống như vậy, nếu không …

Còn đang nói, Hoa Hồng đột nhiên xoay mình, ngửng đầu nhìn về phía Nam, vẻ mặt nặng nề.

Hoa Ảnh ánh mắt khẽ biến, nhẹ nhàng nói:

- Chính là Hồng Vân Ngũ Thải Lan của Ngũ Sắc Thần Vương.

Mẫu Đơn vẻ mặt lo lắng trầm giọng nói:

- Xem ra lần này bọn chúng đến đây vì chúng ta, chỉ muốn lưu chúng ta ở lại nhân gian.

Hoa Hồng hừ giọng nói:

- Hiện nay năm đại thần tướng còn chưa tập trung đủ, Hồng Vân Ngũ Thải Lan cũng chưa phát huy được uy lực mạnh nhất, chúng ta còn có cơ hội phản kháng.

Mẫu Đơn trong lòng khổ sở, không hề phản đối, quay đầu nhìn lại Hoa Ảnh, điềm nhiên nói:

- Nơi này nguy hiểm, ngươi cứ đi đừng ngại.

Hoa Ảnh chăm chú nhìn vào trong mắt của Mẫu Đơn, vẻ mặt điềm đạm nói:

- Ta đến nhân gian chỉ vì các ngươi, nếu như bỏ đi thì công sức bao năm hất xuống sông rồi sao?

Hoa Hồng hừ giọng nói:

- Giả sử ngươi chết nơi này, cũng chẳng phải là kiếm củi ba năm, đốt sạch một giờ rồi sao?

Hoa Ảnh đáp:

- Nói tuy là như vậy, nhưng ta muốn đánh cuộc với vận khí.

Mẫu Đơn nghe vậy hoàn toàn không kinh ngạc, điềm nhiên đáp:

- Như vậy, ngươi phải cẩn thận hơn.

Hoa Ảnh khẽ lẩm bẩm:

- Các ngươi đều không để ý đến sinh tử, ta sao lại để ý đến?

Câu này có phần quái dị, nhưng Mẫu Đơn lại hiểu rõ ý tứ của nàng ta, nhưng Mẫu Đơn không hề nói rõ.

Bên này, Bạch Đầu Thiên Ông vừa thấy Hồng Vân Ngũ Thải Lan xuất hiện, lập tức không che giấu gì cả, chạy thẳng đến gặp nhau. Trước đây, Bạch Đầu Thiên Ông một mình đi thăm dò tình hình của Mẫu Đơn và Hoa Hồng, khi phát hiện được cây băng nở hoa trên Băng Nguyên rồi, liền kịp thời truyền một luồng tin tức nói cho Tuyết Ẩn Cuồng Đao biết. Sau đó, Bạch Đầu Thiên Ông theo đường cây băng nở hoa tìm kiếm, cuối cùng đến được trước Thiên Nữ phong. Vừa hay đúng lúc này, Xà Ma cũng thống lĩnh Lam Phát Ngân Tôn, Tuyết Ẩn Cuồng Đao, Hắc Kim Cương cưỡi Hồng Vân Ngũ Thải Lan đến hỗ trợ, hai bên liền gặp mặt nhau.

Vừa gặp mặt, Xà Ma quét mắt qua tình trạng Thiên Nữ phong, cất tiếng hỏi:

- Ngoại trừ bốn người này ra, còn có người nào khác ở đó không?

Bạch Đầu Thiên Ông đáp lời:

- Tạm thời còn chưa phát hiện, bất quá những cây băng nở hoa này và hào quang nhiều màu sắc kia có phần kỳ quái, chúng ta tốt nhất nên cẩn thận một chút.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao liếc nhìn cảnh tượng trước mắt, cau mày nói:

- Cảnh tượng này vô cùng hiếm thấy, nhất thời cũng khó mà phân biệt được hình thành như thế nào.

Lam Phát Ngân Tôn quát lên:

- Bất kể nói làm như thế nào, mục đích của chúng ta là Mẫu Đơn và Hoa Hồng, chỉ cần tiêu diệt bọn họ, những chuyện khác đều không hề quan trọng.

Xà Ma hơi chần chừ, trầm ngâm nói:

- Tình cảnh như vậy cũng là hiếm thấy, không thể bỏ qua khả năng có bẫy rập.

Bạch Đầu Thiên Ông phân tích:

- Cảnh tượng này đã kéo dài một khoảng thời gian, nếu như là có giăng bẫy, tất nhiên có nhằm đối tượng nhất định, không nhất thiết phải là chúng ta.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao lên tiếng:

- Như vậy, chúng ta càng phải cẩn thận hơn, chớ có làm mướn không công, tay trắng lỗ lả.

Lam Phát Ngân Tôn không cho là vậy, phản bác lại:

- Nếu như đây là kế che mắt của đối phương, cố ý kéo dài thời gian, chúng ta chẳng phải sẽ mất đi cơ hội tốt sao?

Hắc Kim Cương đồng ý nói:

- Ngân Tôn đại nhân nói có lý, chúng ta phải nắm lấy thời cơ.

Xà Ma thấy vậy hơi do dự, lời nói của Bạch Đầu Thiên Ông và Lam Phát Ngân Tôn đều có lý nhất định, nhưng ai đúng ai sai lại là một chuyện rất khó mà luận định. Trong lúc Xà Ma còn chưa xác định hành động, trong gió tuyết đột nhiên truyền đến một âm thanh sắc bén chói tai cùng với một luồng khí tức quỷ bí, rít lên liền đến gần Thiên Nữ phong.

Mẫu Đơn thấy vậy hừ khẽ nói:

- Tỏa Hồn này quả thật như bóng ma không tan, đến chỗ nào đều có thể thấy được hình bóng của nó.

Hoa Hồng lên tiếng:

- Nó có được tấm thân bất tử, tự nhiên là càn rỡ vô cùng.

Hoa Ảnh nhìn kiếm hóa hình người Tỏa Hồn kinh ngạc nói:

- Tên quỷ quái này toàn thân đầy tà khí.

Mẫu Đơn nhắc nhở:

- Tên quỷ quái này nghe nói là binh khí được thiên luyện, có được thân thể bất tử, linh hồn bất diệt, rất khó mà tiêu diệt được nó, nhiều lắm cũng chỉ khiến nó trọng thương mà thôi.

Hoa Ảnh kinh ngạc nói:

- Binh khí thiên luyện? Đây là thứ đồ gì?

Mẫu Đơn đáp:

- Đây chính là một cách nói của nhân gian, cụ thể ta cũng không hiểu rõ ràng lắm.

Cũng đúng lúc này, bên phía Ngũ Sắc Thiên Vực, mấy người Xà Ma cũng thấy bất ngờ với sự xuất hiện của Tỏa Hồn, rõ ràng điều này nằm ngoài dự tính của bọn họ.

- Tình hình có biến đổi, chúng ta phải tốc chiến tốc thắng.

Nhìn thấy Tỏa Hồn xuất hiện bất ngờ, Lam Phát Ngân Tôn đề xuất kiến nghị.

Xà Ma hơi trầm ngâm, ánh mắt quay lại nhìn Bạch Đầu Thiên Ông cất tiếng hỏi:

- Ngươi cho là thế nào đây?

Bạch Đầu Thiên Ông đảo tròn mắt, phân tích:

- Tỏa Hồn tà ác vô cùng, từ xưa đến nay đều vì tư lợi, nó đến nơi này có lẽ là muốn coi náo nhiệt, cũng có khi là có mục đích khác. Theo phân tích tình hình trước mắt, chúng ta có thể quan sát sơ qua, đợi sau khi hiểu tỏ tường ý định của nó rồi mới quyết định làm hay không.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao lo lắng nói:

- Sự xuất hiện của Tỏa Hồn có khả năng chỉ là một dự báo, tiếp theo không chừng sẽ có thêm nhiều cường địch lục tục xuất hiện, đến lúc đó, chúng ta có khả năng sẽ mất đi cơ hội tiêu diệt Mẫu Đơn và Hoa Hồng.

Bạch Đầu Thiên Ông phản bác lại:

- Tình trạng như ngươi nói đúng là có tồn tại thực, nhưng cường địch xuất hiện càng nhiều, đối với chúng ta càng có lợi. Chúng ta có thể ngồi không làm ngư ông đắc lợi, mượn đao giết người.

Hắc Kim Cương nói:

- Chỉ sợ đến lúc đó chúng ta không sao khống chế được cục diện.

Xà Ma có phần do dự, sau khi suy nghĩ một lúc, cuối cùng tiếp nhận sách lược bảo thủ của Bạch Đầu Thiên Ông, lấy an toàn làm chủ, diệt địch làm phụ.

- Tạm thời quan sát, chút nữa xem tình hình thế nào mới tính.

Thấy Xà Ma đã mở miệng rồi, Lam Phát Ngân Tôn, Tuyết Ẩn Cuồng Đao, Bạch Đầu Thiên Ông, Hắc Kim Cương không tiện bàn thêm nữa, mọi người yên lặng quan sát mọi thứ trước mắt.

Lơ lửng giữa không trung, Tỏa Hồn hóa thành một người đàn ông quỷ bí, sau khi nhìn rõ được tình hình chung quanh Thiên Nữ phong rồi, nó liền phát ra tiếng cười âm hiểm chói tai.

- Quả thật náo nhiệt, xem ra ta đến đúng lúc rồi.

Hoa Hồng trừng Tỏa Hồn, lạnh lùng nói:

- Chỉ sợ ngươi đến được mà đi không được.

Tỏa Hồn âm hiểm đáp:

- Khắp cả thiên ha, bất kỳ nơi nào ta mà muốn đến là đến, muốn đi là đi, ai có thể làm gì được ta đây?

Mẫu Đơn cất tiếng hỏi:

- Vào cái đêm mà Kim Sí Huyết Ảnh xuất hiện, ngươi sao lại giống như chó nhà tang bỏ chạy kinh hoàng vậy?

Tỏa Hồn vẻ mặt lạnh lẽo, quát lên:

- Câm miệng, đêm đó, ta đang bị thương, không muốn uổng phí tinh lực. Hôm nay, ta nếu như đã đến đây, không đạt được mục đích thì ai cũng chớ mong khiến ta rời đi được.

Mẫu Đơn hừ khẽ một tiếng, đang muốn phản bác lại thì trong gió tuyết lại truyền đến hai luồng khí tức đang nhanh chóng đến gần. Phát hiện được tín hiệu này, Tỏa Hồn và mấy người Ngũ Sắc Thiên Vực rối rít quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai bóng người một đen một trắng từ hai phương hướng khác nhau bay đến, cơ hồ đồng thời đến gần Thiên Nữ phong cùng lúc. Mẫu Đơn vẻ mặt nặng nề, hừ giọng nói:

- Oan gia ngõ hẹp, không ngờ lại chính là bọn họ.

Hoa Ảnh không biết được người đến, khẽ cất tiếng hỏi:

- Hai người này là ai?

Mẫu Đơn đáp:

- Người áo đen chính là Ma Ưng môn chủ Hắc Ma, người áo trắng chính là người sáng lập ra Phong Thần phái U Ảo Vũ Tiên, đều là kẻ thù không đội trời chung với chúng ta.

Hoa Ảnh vẻ mặt khẽ biến, lẩm bẩm nói:

- Tình thế hôm nay xem ra có phần bất lợi.

Bạch Đầu Thiên Ông nhìn thấy Hắc Ma và U Ảo Vũ Tiên, cau mày nói:

- Có bọn chúng nhúng tay vào, chuyện sẽ biến thành phức tạp vô cùng.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao không cho là vậy lên tiếng:

- Hai người này đều có cừu hận với Thiên Lân, chúng ta vừa hay có thể mượn đao giết người.

Bạch Đầu Thiên Ông bật cười khổ, dường như đang ẩn giấu gì đó nhưng lại không nói ra rõ ràng.

Giữa chiến trường, Hắc Ma và U Ảo Vũ Tiên đưa mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều có cừu hận vô cùng. Sau đó cả hai liền thôi nhìn nhau, quét mắt qua những người khác có mặt ở đó, cuối cùng, Hắc Ma dừng lại ở Mẫu Đơn và Hoa Hồng, trong mắt ngập tràn cừu hận, U Ảo Vũ Tiên lại nhìn Vân Nghê thánh nữ, vẻ mặt có phần quái dị.

Quan sát tình thế chung quanh, Mẫu Đơn cau mày, có phần hơi lo lắng đối với cường địch trước mắt, ngầm suy nghĩ đối sách. Với phân tích của Mẫu Đơn, mục đích của Ngũ Sắc Thiên Vực chính là Hoa Hồng và bản thân nàng, Tỏa Hồn, Hắc Ma, U Ảo Vũ Tiên thì bị cảnh tượng kỳ dị do Thiên Lân làm ra hấp dẫn đến nơi này, một khi có người phá vỡ cân bằng, cục thế tượng đối có phần bất lợi cho phe nàng. Để tránh phát sinh tình hình giống như vậy, phương thức tốt nhất chính là lợi dụng tâm lý nghi kỵ của địch nhân để bọn họ kiềm chế lẫn nhau. Nghĩ đến chuyện này, Mẫu Đơn hai mắt khép hờ, khẽ lẩm bẩm:

- Nghe nói Ma Ưng môn và Phong Thần phái quan hệ thân mật, tình như huynh đệ thủ túc, sao hôm nay trông qua lại thấy lời rao truyền thật ra không đúng phải không?

Lời này là Mẫu Đơn cố ý làm ra, đem hai người là địch nhân của nhau nói thành huynh đệ tình thân, có lòng muốn kích thích cả hai.

Hắc Ma nghe vậy vẻ mặt nặng nề, hận thù nói:

- Câm miệng, chuyện của bản môn chủ không cần ngươi phải nói loạn nơi này.

U Ảo Vũ Tiên hừ lạnh một tiếng, hơi giận dữ nói:

- Không cần phải uổng phí tâm cơ, hôm nay các ngươi chớ mong còn sống rời khỏi nơi này.

Hoa Hồng phản bác lại:

- Nơi này cách Đằng Long cốc không xa, chỉ sợ đợi một lúc nữa người hối hận không phải là chúng ta.

U Ảo Vũ Tiên hừ giọng đáp:

- Ngươi nói câu này chỉ khiến các ngươi càng chết nhanh chóng hơn mà thôi.

Mẫu Đơn trả lời:

- Hôm nay không giống như ngày xưa, ngươi chỉ sợ đã không có được bản lĩnh có thể giết chết được chúng ta. Hơn nữa, nơi này còn có Hắc Ma, Tỏa Hồn và thủ hạ của Ngũ Sắc Thần Vương, nếu như ngươi ra tay, chỉ sợ xuất sư đã bị chết liền, có thể nói bản thân không được lợi gì cả.

U Ảo Vũ Tiên sắc mặt nặng nề, y tự nhiên hiểu rõ hàm nghĩa bên trong lòng nói của Mẫu Đơn, không khỏi có lòng lo ngại Hắc Ma và cao thủ của Ngũ Sắc Thiên Vực. Cũng giống vậy, nhận thức của Hắc Ma giống vậy, một khi bản thân ra tay, cuối cùng chỉ khiến cho bản thân trọng thương, U Ảo Vũ Tiên và cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực làm sao bỏ qua cơ hội này mà tha cho bản thân mình đây?

Nghĩ đến đây, Hắc Ma và U Ảo Vũ Tiên không dám làm bậy, ngay cả Tỏa Hồn và Xà Ma cũng có phần lo lắng. Tình hình trở nên phức tạp vô cùng.

Chăm chú nhìn vẻ mặt mọi người, Mẫu Đơn hơi vui mừng, ngầm đem suy nghĩ của bản thân mình nói cho Hoa Hồng và Hoa Ảnh biết, để bọn họ khỏi lo lắng. Sau đó, Mẫu Đơn bắt đầu để ý đến tình trạng của Thiên Lân, phát hiện cảnh tượng chung quanh Thiên Nữ phong vẫn y như cũ, nhưng bản thân lại không hề cảm ứng được sự tồn tại của Thiên Lân, tìm không ra một chút nào khí tức có liên quan đến hắn. Thật ra, Thiên Lân lúc này đang làm gì đây, hắn có biết mọi thứ phát sinh ở quanh vùng Thiên Nữ phong không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.