Bá Chiến Đại Nghiệp Truyện

Chương 47: Hai tuổi




Dực Thiên Tường đối mặt với tình hình như vậy, theo lý thường mà suy đoán thì chắc chắn phải bị trọng thương. Nhưng trên thực tế, Phá Vân Dực do Dực Thiên Tường thi triển lại có điểm huyền diệu, có được công năng phá mây rẻ không, vừa hay là thuốc chữa đúng bệnh. Ánh sáng mạnh mẽ lóe lên, mây tan trời đứt. Dực Thiên Tường bắn thẳng qua trung tâm vùng xoáy, chỉ trong chớp mắt đã che phủ lấy. Sau đó, vùng xoáy khuếch tán, dòng khí kích động, vụ nổ có tính hủy diệt lúc này xảy ra liên tục, chỉ trong khoảnh khắc đã phá hủy mất vùng xoáy giống như lổ đen.

Thân thể run lên, Tử Vong thành chủ gầm thét giận dữ, gằn giọng nói:

- Đáng ghét, ngươi không ngờ phá được Phật Ma Song Toàn trảm của ta, ta phải khiến cho ngươi trả giá cao.

Tay trái phất một cái, vầng mây đen tiêu tán, bầu trời lập tức khôi phục sáng trong, để lộ ra hai phe giao chiến đang cách nhau vài chục trượng.

Dực Thiên Tường quay lưng lại với Tử Vong thành chủ, bóng dáng thật là kiêu ngạo nói:

- Ta nói qua rồi, bất kỳ người nào gây thương tổn cho Thiên lân đều phải trả giá đắt.

Tử Vong thành chủ thân thể loáng cái, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Dực Thiên Tường, nhìn hắn với khuôn mặt tái nhợt, hận thù nói:

- Chớ có cuồng vọng, Thiên Dực tộc của ngươi có khả năng bao nhiêu, trong lòng ta biết rõ.

Dực Thiên Tường hừ lạnh đáp:

- Phải vậy chăng? Thế thì Thiên Dực Thất Tuyệt ngươi có thể tiếp được mấy chiêu?

Tử Vong thành chủ sắc mặt âm hiểm, gằn giọng nói:

- Muốn biết thì ngươi ngại gì mà không thử qua.

Dực Thiên Tường lạnh lùng tàn khốc nói:

- Vậy thì ngươi hãy nhìn cho cẩn thận, Thiên Dực Thất Tuyệt đệ lục thức – Lục Dực Tường Thiên.

Thanh âm băng lạnh mang theo mùi vị rét đến thấu xương, khi truyền ra cũng mang theo sức mạnh khiến người ta khó thở, cơ hồ ngưng tụ cả thế giới. Thời khắc đó, Dực Thiên Tường tung mình bay lên, trên lưng xuất hiện ba cặp cánh, đang mở ra tầng tầng lớp lớp, khiến cho người ta cảm thấy chấn động.

Tử Vong thành chủ biến hẳn sắc mặt, vọt miệng nói:

- Lục Dực quét qua bầu trời, quỷ thần khó thoát khỏi, truyền ngôn không ngờ là có thật.

Trong lúc kinh hãi giận dữ, Tử Vong thành chủ trong lòng hung ác, giận dữ hung bạo nói:

- Phật nhãn bán bế ma nhãn khai, hắc tử bạch sinh thiên địa trung (Mắt Phật nhắm hờ mắt Ma mở, đen chết trắng sống giữa trời đất).

Theo âm thanh truyền ra, Tử Vong thành chủ Hắc Bạch Điên đột nhiên mở to mắt phải bắn ra một luồng hào quang vàng kim, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành một mũi tên ánh sáng bắn thẳng về phía Dực Thiên Tường.

Cũng đúng lúc đó, Dực Thiên Tường sau khi giương sáu cánh rồi, thân thể đảo chuyển giữa không trung, hàng ngàn hàng vạn lông mao hóa thành điểm trắng hội tụ bên ngoài thân thể của hắn, kết thành một cái kén ánh sáng. Nhìn thật cẩn thận, kén ánh sáng bề mặt có ánh sáng lấp lánh tứ tán, hội tụ không ít những hình ảnh ly kỳ cổ quái, sau một phen biến hóa thì ngưng tụ thành một bóng sáng trắng rực, đi xuyên qua bề mặt của kén ánh sáng để tiến vào bên trong kén. Lúc này, cái kén ánh sáng đó đột nhiên vỡ ra, bay ra một chùm lưỡi sáng hình dáng giống như con chim ánh sáng sáu cánh, trong quá trình tiến lên, sáu cánh múa lên đan vào nhau, phát xuất ánh sáng mạnh mẽ rực rỡ, lập tức che phủ ánh sáng vạn vật, bắn thẳng đến Tử Vong thành chủ Hắc Bạch Điên.

Thế công hai phe đồng thời triển khai, tụ lại một điểm. Mũi tên ánh sáng màu vàng kim gặp phải lưỡi sáng trắng toát lập tức sinh ra sức mạnh ngưng đọng, khiến cho cả vùng chung quanh phương viên vài chục dặm xuất hiện hiện tượng không gian đóng băng. Đây là hiện tượng đáng sợ do hai luồng sức mạnh tụ lại sản sinh ra, mô tả sự mạnh mẽ của cả hai, kéo dài chỉ trong chớp mắt. Sau đó, điểm tụ lại có sức mạnh khuếch tán, cuồng phong hủy diệt từ trời ập xuống, lập tức thôn tính lấy hai phe đang không chiến, khiến cho cả thung lũng băng trở thành bình địa, mấy người Tân Nguyệt cũng bị cuốn bay thẳng lên tầng mây cao. Vụ nổ kéo dài rất lâu sau đó mới từ từ bình yên lại.

Bảy người Tân Nguyệt trước sau rơi xuống mặt đất, ánh mắt mọi người đều tập trung lên Thiên Lân, trong lòng đầy bất an. Vốn dĩ, theo suy nghĩ của bảy người, vụ nổ vừa rồi chắc chắn sẽ tạo nên ảnh hưởng nhất định lên Thiên Lân. Nhưng trên thực tế, Thiên Lân lại bình yên nằm trên mặt đất, tầng băng trên người hoàn hảo không chút hư tổn, hơn nữa còn giữ được trạng thái gia tăng chiều dày thêm nữa, không ngờ chẳng chịu một chút ảnh hưởng nào cả.

Nhìn Thiên Lân, Giang Thanh Tuyết vui mừng nói:

- Biến hóa của đệ ấy càng lúc càng rõ ràng, nhưng chúng ta lại không nhìn thấu suốt được đệ ấy.

Mẫu Đơn cau mày đáp:

- Mọi người có thấy được không, những sợi tơ trên mình Thiên Lân nhìn qua có phần quen mắt.

Hoa Hồng ngạc nhiên nói:

- Quen mắt, ngươi muốn ám chỉ điều gì?

Mẫu Đơn chần chừ đáp lại:

- Cá nhân ta thấy rằng những sợi tơ trên người của Thiên Lân và kén của Thiên Tàm lão tổ khi sống lại có phần tương tự.

Dao Quang gật đầu nói:

- Đúng là có điểm giống nhau, bất quá khác biệt cũng rất lớn. Kén Thiên Tàm lão tổ kết là Thiên Tàm ti có màu trắng, nhưng những sợi tơ trên người Thiên Lân lại trong suốt.

Vũ Điệp nói:

- Không cần suy đoán lung tung làm gì, thời gian hết rồi, kết quả tự sẽ rõ ràng. Hiện nay, hay là chúng ta quan tâm đến tình hình giao chiến, đây mới chính là điều quyết định sinh tử của Thiên Lân.

Mọi người nghe vậy ngửng đầu nhìn lại, cảnh tượng giữa không trung khiến ai nấy phải kinh ngạc.

Té ra, trong lúc mấy người Tân Nguyệt rơi xuống mặt đất, hai phe đang giao chiến giữa không trung cũng ai nấy lộ ra hình bóng, thể hiện tình trạng của cả hai. Một chiêu cực mạnh, uy lực to lớn, Phật Nhãn thần bí kia của Tử Vong thành chủ gặp phải Lục Dực Hoành Không của Dực Thiên Tường lại không hề chiếm được chút tiện nghi nào cả, hai bên đều đấu đến lưỡng bại câu thương. Đến lúc này, ba lần giao tranh, ai cũng không thể nào áp chế được đối thủ, tình hình trở nên khẩn trương vô cùng.

Bật cười hờ hững, Dực Thiên Tường vẻ mặt đầy sát khí khó tan, lạnh lùng tàn khốc nói:

- Phật Nhãn mở ra, ý niệm trần gian tiêu tan, đáng tiếc hận thù trong lòng của ta thì ngươi lại không hóa giải được.

Tử Vong thành chủ nghiến chặt răng nói:

- Chớ có đắc ý, tiếp tục chiến đấu, ngươi cũng không chiếm được chút ưu thế nào.

Dực Thiên Tường đáp trả:

- Ngươi bắt đầu hối hận rồi, nhưng đã quá trễ rồi. Đến đây, Thiên Dực Thất Tuyệt đệ thất thức – Thiên Dực Nan Liêu.

Tử Vong thành chủ nghe vậy biến hẳn sắc mặt, giận dữ gầm lên:

- Ý trời khó lường, ngươi không còn muốn sống nữa, bản thành chủ không muốn dây dưa với ngươi.

Tung mình bay lên, Tử Vong thành chủ đảo mình giữa không trung, chớp mắt đã biến mất.

Dực Thiên Tường bật cười tàn khốc, trong lòng đã sớm dự tính như vậy, hừ lạnh nói:

- Muốn bỏ chạy, cũng phải hỏi thăm qua ta đã chứ?

Trong tiếng chất vấn, Dực Thiên Tường lóe lên đi liền, truy đuổi theo. Một lúc sau, bầu trời xa xăm đột nhiên lóe lên sấm chớp, cuồng phong gào thét, tiếng sấm rung trời liên miên không ngừng kéo dài mãi đến tận phương xa.

Rất lâu sau, Băng Nguyên bình lặng trở lại. Tử Vong thành chủ và Dực Thiên Tường đều không còn thấy bóng dáng, vẻ mặt mấy người Tân Nguyệt hiện ra nụ cười mỉm may mắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.