Bà Chị Xinh Đẹp, Ký Hợp Đồng Với Tôi Đi

Quyển 2 - Chương 48: Gấu túi bám dính




Edit: Kali

Beta: TH

Lúc Bùi Duật Thành tỉnh dậy lại phát hiện…

Ý thức của anh, lần nữa nhập vào thân thể của Lâm Yên.

Sau đó thấy trong phòng treo đủ thứ đồ vật kỳ kỳ quái quá…

Liền hiểu ra cô gái nhỏ này có khả năng hiểu nhầm mình cái gì, tâm tình Bùi Duật Thành có chút khó tả.

Uông Cảnh Dương ở bên cạnh cầm lấy cổ tay bị đau, ai oán lên án, “Này Lâm Yên, không phải bà nói tôi dán à? Bây giờ lại muốn làm sao nữa?”

Ánh mắt Bùi Duật Thành nhàn nhạt quét qua anh ta một cái, “Có thuốc lá không?”

Ánh mắt cô đột nhiên trở nên xa lạ, làm cho Uông Cảnh Dương không khỏi sững sờ, lập tức nghi ngờ hỏi, “Thuốc? Bà bắt đầu hút thuốc khi nào?”

Bùi Duật Thành không trả lời, bước đến trước bàn đọc sách ngồi xuống, tiện tay mở ra một cuốn kịch bản trên bàn.

Uông Cảnh Dương đưa một điếu thuốc, nhịn không được mở miệng, “Con gái tốt nhất vẫn là đừng nên hút thuốc…”

Đối phương vẫn không đáp, nhận lấy điếu thuốc. Uông Cảnh Dương vô thức tiến tới, giúp cô châm lửa.

Uông Cảnh Dương nhìn qua động tác của cô gái đang kẹp đầu thuốc lá trông có vẻ rất giống một người hay hút thuốc.

Sau khi Bùi Duật Thành nhận lấy điếu thuốc cũng không hề hút, chẳng qua chỉ kẹp mẩu thuốc trong tay, lẳng lặng để nó cháy, như thể là đang dùng cách này để giải tỏa và suy nghĩ.

“Bà… Bà không sao chứ?” Uông Cảnh Dương cảm thấy lúc này trạng thái Lâm Yên có chút kỳ quái, vô thức không dám nói lời nào.

Không phải vì luyện phim mà tẩu hỏa nhập ma chứ?

“Cậu có thể đi được rồi.”

“Được rồi, vậy có việc thì gọi tôi…”

“Chờ một chút.” Uông Cảnh Dương đang muốn đi, lại bị gọi lại, sau đó thấy cô gái chỉ chỉ vào những thứ đồ ngổn ngang trong phòng, “Đem những thứ này đi.”

Uông Cảnh Dương có chút sụp đổ, “Mẹ nó! Không phải chứ! Có lầm hay không! Tôi nhọc nhằn khổ sở mới mua được, bà lại không muốn nữa?”

Bùi Duật Thành nhàn nhạt quét mắt nhìn cậu ta một cái: “Hay thay đổi và tùy hứng là quyền lợi của con gái.”

Uông Cảnh Dương: “…”

Được thôi, anh ta không cách nào phản bác lại được…

Sau khi Uông Cảnh Dương đi ra, ánh mắt Bùi Duật Thành xéo qua quét đến cái gương nằm ở trên bàn có dán một tờ giấy trắng, chữ viết trên giấy giống như của Lâm Yên, dùng cọ màu đỏ viết lấy hàng chữ đỏ tươi lớn.

Bùi Duật Thành đưa tay xé tờ giấy kia xuống, sau đó thấy trên giấy viết ―

Tôi không biết cô rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào!

Thế nhưng, nếu như cô lại khống chế cơ thể của tôi, xin cô hãy tuân theo mấy điều khoản dưới đây!

Nếu không, tôi sẽ cùng cô đồng quy vu tận*! (vẽ thêm hình một cái dao phay)

(*đồng quy vu tận: cùng chết chung – bản edit hoàn thiện được cập nhật nhanh nhất ở wattpad Meow_team)

Thứ nhất, không cho phép tới gần Bùi Nam Nhứ trong vòng mười bước!

Thứ hai, không cho phép tới gần Thẩm Triều Mộ trong vòng mười bước! 

Thứ ba, không cho phép tới gần Vệ Từ Phong trong vòng mười bước!

Thứ tư, không cho phép tới gần Đường Gia Nghiệp trong vòng mười bước!

Thứ năm, không cho phép tới gần Hàn Dật Hiên trong vòng mười bước!

Thứ sáu, không cho phép tới gần Bùi Duật Thành trong vòng mười bước! Không cho phép tới gần Bùi Duật Thành trong vòng mười bước! Không cho phép tới gần Bùi Duật Thành trong vòng mười bước!

...

Lâm Yên cảm giác ý thức của mình bị rối tung như sợi mì hoành thánh, không biết qua bao lâu, cuối cùng cô mới chậm rãi tỉnh lại từ trong bóng tối.

Khi cô tỉnh lại, phát hiện…

Cơ thể mình đang ngồi ở trước bàn sách, một tay cầm trang giấy trước kia cô viết “cảnh cáo”, một tay khác lại kẹp một điếu thuốc đã cháy một nửa.

Mà cô kinh dị phát hiện ra cơ thể của cô, lại bị khống chế!

Nhiều đồ trừ tà như vậy, tên kia thế mà không sợ hãi chút nào, còn vào đúng lúc này lại một lần nữa khống chế cơ thể của cô!

“Cô cô cô… Lại là cô!?”

“Cô không sợ mấy thứ này nào sao?”

“Chuyện này không khoa học mà!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.