Ba Ba

Chương 3: Sóng gió tràn về




Edit: Vân Khinh

Beta: Sakura Khi nghe thanh âm vang lên. Hơi thở của Mặc Hi trong một khắc đột nhiên biến mất, cơ hồ vẻ kịch liệt vừa rồi không đến một giây liền tiêu thất, nhưng như vậy, vẫn bị một số cường giả chú ý đến. Đương nhiên bọn họ vẫn không có xuất hiện, mà bớt ra một chút thời gian, bắt đầu chú ý tới chuyện đang phát sinh.

Đám người Lạc Nguyệt cũng toàn thân buông lỏng, thời khắc này, Lạc Nguyệt đối với cô gái vừa kêu lên, cũng chính là người hay đối đầu với cô – – Bạch Ức, sinh ra một chút cảm tạ. Nếu không phải cô, Mạc Hi cứ trong trạng thái như vậy không biết bao lâu!!

Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, một khắc sau liền mắt trợn trừng lên, ánh mắt lửa giận nhìn cô ta, cô ta dám mắng Mặc Hi là tiện dân?

Cũng trong giờ phút này, ánh mắt Mặc Hi quay lại, mặc dù hơi thở trong nháy mắt biến mất, nhưng đôi mắt vẫn chưa có hồi phục, cơ hồ là phản xạ có điều kiện quay đầu lại, động tác nhẹ nhàng, vốn đang khẽ cúi đầu lại nâng lên, gương mặt xinh đẹp lộ ra trước mặt mọi người, mái tóc đen, mắt đen, lờ mờ không ánh sáng, tựa hồ trước mắt không có người, mà là một đám vật thể không quan trọng, dưới làn da trắng nõn mền mại lại lộ ra sắc đỏ như đoá hồng mềm mại, thời khắc này đôi môi lại đột nhiên mỉm cười, nụ cười kia nhìn như rất mê hoặc lại mang theo lãnh ý, nhìn như rất quyến rũ nhưng lại mang vẻ trào phúng.

Đôi mắt đen nhánh không chút tia sáng, không chút tình cảm cũng từ từ híp lại, tạo nên một nụ cười mê hoặc lòng người.

Nhưng mà phía sau sự xinh đẹp chính là huỷ diệt.

“Ha ha, tiện dân?” Âm thanh đơn thuần tựa như nghi vấn, tựa như một đứa trẻ ngây thơ hỏi, lại mị hoặc kỳ lạ.

“A! Tiểu Ức! Cẩn thận! !” Thiếu niên bên cạnh Bạch Ức đột nhiên sợ hãi , đôi mắt trợn to, sợ hãi kêu lên. Quanh thân thể chợt loé tia sáng màu cam.

Giờ phút này Bạch Ức hoàn toàn ngốc lăng, ánh mắt Mặc Hi khiến cả người cô không còn cảm giác, từ đáy lòng lạnh lẽo, khi thiếu niên kêu lên thì cô mới hoảng hốt giật mình, nhưng như vậy thì như thế nào?? Vẫn phải đón nhận mọi chuyện phát sinh.

Tách ——

“A a!”

Chiếc khiên chắn bằng nước trước người Bạch Ức trong nháy mắt vỡ tan, cùng với một tiếng kêu đau đớn liền thấy Bạch Ức rơi xuống mặt đất.

“Ha ha, tôi đã nói, không cho phép mắng cha mẹ tôi.” Quỷ dị, Mặc Hi sau khi đánh bay Bạch Ức liền xuất hiện bên cạnh cô ta, bên cạnh truyền tới tiếng cười, nhưng lại khiến lòng người lạnh giá.

Cũng ngay sau đó, đôi mắt Thiên Nhu loé lên, cuối cùng cô cũng phát hiện Mặc Hi không đúng, mặc dù Mặc Hi đối với địch nhân là không lưu tình cô có thể hiểu, nhưng trước mắt Bạch Ức căn bản không có một chút uy hiếp nào với cô. Chủ yếu bộ dạng Mặc Hi lúc này thật sự quỷ dị, mị hoặc lại lạnh lùng, tựa hồ không chút tình cảm. Đây là chuyện trước giờ chưa xuất hiện qua, mà lúc này Thiên Nhu cũng đã hiểu rõ, Mặc Hi lúc này tuyệt đối có vấn đề, hình như cô trở lại bữa tiệc ngày đó.

“Không. . . . . . Không nên!” cả người Bạch Ức run rẩy, vô cùng sợ hãi, đôi mắt ngập nước. Thật đáng sợ!! Đôi mắt kia thật đáng sợ!! Nụ cười kia thật đáng sợ!! Tất cả đều đáng sợ!!

“Anh!!” Tiếng kêu tê tâm liệt phế, khi đôi mắt Mặc Hi xuất hiện sát khí, thần kinh Bạch Ức tựa hồ muốn sụp đổ, đôi mắt tràn đầy sợ hãi.

“Dừng tay!!” Thiếu niên cũng chú ý tới, hô to một tiếng, đột nhiên một cơn sóng lớn hướng về phía Mặc Hi.

“Giúp đỡ sao?” Giọng nói nhẹ nhàng, Mặc Hi quay đầu, nở nụ cười tàn nhẫn. Tay nhỏ bé giơ lên, cơn song kia liền bị ngăn cản, dưới ánh mắt sợ hãi của thiếu niên liền xuất hiện trước mặt hắn.

Trước mắt chính là dung mạo tuyệt đẹp, rung động lòng người, thân thể nho nhỏ chứng minh cô không đến mười lăm tuổi. Nhưng mà giờ phút này đứa trẻ này nhìn hắn với đôi mắt không có một chút tình cảm, tựa như hắn chỉ là một vật thể không có sinh mạng, mặc dù gương mặt lại đang nở nụ cười.

“Tôi…tôi là con trai của Thành chủ thành Lâm La, cô…..cô muốn làm gì??” Thiếu niên báo lên gia cảnh, giờ phút này hắn cũng chỉ nghĩ được như vậy.

“Thành chủ?” Mặc Hi cười một tiếng, lúc thiếu niên thở ra một hơi, lại nói ra một câu khiến người tuyetẹ vọng: “Mắng cha mẹ ta, tất cả đều phải chết.”

“Không!!” Khi lời này nói xong, thiếu niên kêu to một tiếng, con ngươi mở lớn, trong mắt Mặc Hi có một tia sáng lạnh loé qua, trên mặt là nụ cười tuyệt đẹp.

“Mặc Mặc!!”

Đột nhiên có tiếng kêu, ôn nhu mà điềm tĩnh, ngón tay Mặc Hi cách thiếu niên không đến một thước đột nhiên ngừng lại.

Quay đầu, liền thấy Thiên Nhu cười dịu dàng, ánh sáng chớp động, có chút hỗn độn.

“Mặc Mặc, ở đây không phải yến tiệc, không ai mắng Mặc tiên sinh cả.” Thiên Nhu lên tiếng giải thích, trong tay là ánh sáng màu cam chớp động, năng lượng màu vàng vòng lấy Mặc Hi.

Tĩnh thần, đây là khi tu vi được đề cao Thiên Nhu cũng phát hiện ra năng lực này.

Sắc mặt Mặc Hi đã dần dần buông lỏng, cô….hình như đã quên mất cái gì.

“Đi chết đi!!” Đang lúc đôi mắt Mặc Hi dần dần hồi phục, vốn thiếu chút nữa bị Mặc Hi giết, thiếu niên kêu lên, cự ly hai người vốn gần, cơ hồ không đến một giây liền tiếp xúc đến đối phương, thiếu niên thừa dịp Mặc Hi chưa chuẩn bị muốn công kích, cơ hồ mọi người đều đã nghĩ được kết quả.

“A a a a!”

Tiếng kêu đau đớn vang lên, đây là chuyện mọi người đều nghĩ đến, nhưng rõ ràng lại là tiếng của đàn ông.

Chuyện gì xảy ra!!?

Chớp mắt nhìn lại Mặc Hi vẫn bình an vô sự đứng tại chỗ, mà thiếu niên lại ngã nhào trên đất, cả người chấn động.

Không thấy được Mặc Hi ra tay thế nào, thiếu niên đau đớn liên tục.

Dưới ánh mắt của mọi người, Mặc Hi cũng không thừa thắng xông lên, mà là khẽ cúi đầu xuống, mái tóc đen che giấu vẻ mặt của cô.

Không gian dần dần an tĩnh mà trầm mặc.

“Hi. . . . . .” Lạc Nguyệt có chút cẩn thận kêu lên.

Cả người Mặc Hi nhẹ rung, dưới ánh mắt mọi người nhẹ nhàng ngẩn đầu lên, cơ hồ trong nháy mắt, tâm tình đám người Lạc Nguyệt cũng ổn định lại.

Chỉ thấy Mặc Hi lúc này gương mặt nở nụ cười nhẹ nhàng, chẳng qua có chút tái nhợt, đối diện Thiên Nhu lúc lắc tay, cười nhẹ nói: “Không sao, em không có chuyện gì.”

Thiên Nhu cũng nghe lời dừng lại dị năng chữa trị, năng lượng màu vàng trên người Mặc Hi cũng biến mất.

“Thật không tốt, để mọi người lo lắng.” Mặc Hi cười nói, không chút sợ hãi, trên thực tế, vừa rồi cô vẫn thanh tĩnh, hoàn toàn biết rõ bản thân muốn làm gì, nhưng lại không thể điều khiển bản thân. Giống như cơ thể không thuộc về mình, mà chỉ là một người bàng quang đứng nhìn, nhìn mọi thứ trước mắt, việc làm vừa rồi chỉ xuất phát từ tiềm thức.

Bởi vì khi Mặc Hi đang tự hỏi chuyện đó, tâm tình vốn chìm trong buồn bực, dù sao bất cứ ai khi nghĩ đến việc bản thân đang bị một người thao túng, đến mạng sống cũng không phải của mình, ai cũng sẽ không thể có tâm tình tốt hoặc thoải mái.

Hết lần này tới lần khác đang lúc Mặc Hi yên lặng suy nghĩ thì Bạch Ức lại gào thét kéo cô từ trong suy nghĩ ra, vừa lúc cô còn đang buồn bực lại tìm được chỗ phát tiết, trong đầu lại chỉ còn có tiền thức chi phối.

Phải nói Bạch Ức gặp xui xẻo, hết lần này đến lần khác đụng vào miệng vết thương. Nếu là lúc Mặc Hi bình thường thì tuyệt đối sẽ không ngó ngàng đến cô ta mà trực tiếp rời đi.

“Hô. . . . . .”

Đối với việc Mặc Hi hồi phục, mọi người đều thầm thở ra một hơi, cũng không trách bọn họ như vậy, dù sao vừa rồi Mặc Hi biến hoá như vậy thật sự đáng sợ.

Lạc Nguyệt khoa trương đưa tay vỗ vào lồng ngực của mình, kêu lên: “Hi, cậu dọa chết tớ!”

“Ha ha.” Mặc Hi cười nhạt một tiếng, cô cũng không muốn giải thích chuyện vừa rồi. Cúi đầu nhìn quả trứng trong tay, bất luận thế nào, nó cũng là mấu chốt.

“Tốt lắm, đi thôi! Nên về nhà ngủ đi!” Ngước mắt lên lần nữa, Mặc Hi không một chút biến hoá, nói với mọi ngừoi, cô muốn về nhà nhanh chóng để quan sát quả trứng này.

“Được, nên trở về, nếu không ông lại muốn mắng người.” Lạc Nguyệt gật đầu, đi tới bên cạnh Mặc Hi.

Những khác cũng đồng dạng gật đầu, liền đi ra ngoài, Khố Lạp không biết làm sao nhìn Bạch Ức cùng với thiếu niên năm trên mặt đất, nhìn lại những người đang đi lại, haiz, hoàn toàn không để ý, hơn nữa không có một chút quan tâm.

Đương nhiên, chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến hắn.

Cũng đồng dạng không chút do dự cùng những người bên cạnh đi ngang qua, chuyện hôm nay cũng khiến hắn đối với Mặc Hi có nhận thức mới, không nói đến chuyện sợ hãi dưới đáy lòng, chính là đối với Bạch Ức và thiếu niên đều là dị năng giả trung cấp lại không chịu nổi một kích của cô cũng khiến hắn phải tin phục. May là…bọn họ không phải địch nhân!!

Có lẽ suy nghĩ như vậy không chỉ một mình hắn.

bóng ảnh bảy người Mặc Hi dần dần biến mất, một người đang ẩn thân một chỗ khác cũng không còn hứng thú mà rời đi. Trong một gian phòng bình thường có một người phụ nữ, một thân trang phục màu đen tựa hồ dung hợp vào nhau, trong tay cầm một ly rượu nhẹ lắc lắc.

“Đại nhân, anh em nhà họ Bạch này….” Bên cạnh một người đàn ông lên tiếng nói, hình như sợ chọc giận cô.

“Tùy tiện xử lý đi, việc này cần phải làm tốt.” Giọng nói quyến rũ lại có chút uy nghiêm.

“Dạ!” Người đàn ông cung kính đáp, rồi lui ra.

Trong phòng một trận yên tĩnh, một hồi lâu, đột nhiên truyền tới tiếng phụ nữ cười khẽ: “Ha ha, thật sự là một đứa trẻ thú vị, lần này trở lại thu hoạch không sai.”

Ân thanh cuối cùng từ từ phiêu tán, nhìn lại chỗ đó, làm sao còn có bóng ảnh người phụ nữ nữa.

Tại Thiên Hợp lâu đánh nhau, lại không có bất kỳ ai ngăn cản, nếu không phải mặt mũi đối phương quá lớn, chính là được Thiên Hợp lâu cho phép, bất kể là vì lý do gì, liền không có bất kỳ ai dám xem thường đám người Mặc Hi.

Ban đêm yên tĩnh, tại căn phòng lầu hai trong ngôi biệt thự nhỏ, rèm cửa được kéo qua hai bên, một bóng ảnh màu trắng ngồi trên giường, mà trước mặt cô là một quả trứng xấu xí lại dơ bẩn.

Cô bé đưa tay vuốt ve bên ngoài quả trứng, nhìn như nhẹ nhàng lại ngầm có lực. Nhẹ phát ra ánh sáng tím: “Xem ra rất muốn đi.”

Khóe miệng cô bé nhẹ giương lên, quả trứng trên tay từ từ buông xuống.

Sau đó yên lặng, nhưng đôi mắt lại nhẹ biến hoá, chỉ thấy con ngươi lại có điện quang loé lên, sau đó tan ra, cuối cùng cả con ngươi đều biến thành màu tím, trong suốt giống như thuỷ tinh, tinh thuần lại thâm trầm nhìn không thấu.

“Nếu muốn, tao sẽ uy no mày.”

Dứt lời, cô bé lại cầm quả trứng lên, đôi mắt màu tím cũng lạnh đi, bắt đầu phát ra năng lượng.

Không sai, cô bé trước mắt này chính là Mặc Hi, mà trước mắt cô chính là quả trứng hôm nay lấy được. Về đến nhà, Mặc Hi dặn dò Thiên Nhu cùng hai người Hắc Ảnh ra bên ngoài chờ đợi, mà cô cũng bắt đầu tìm hiểu quả trứng này.

Lúc bắt đầu liền cảm giác được năng lượng phong tỏa quả trứng này giống như của cô, Mặc Hi liền thử dùng năng lượng linh hồn thong thả phóng thích ra, chỉ vừa xuất ra, Mặc Hi cảm giác được quả trứng này đối với cô có tính phụ thuộc, thậm chí còn chiếm đoạt, cô quyết định buông tay đánh cuộc một lần, xem thử quả trứng này nếu như hấp thu đủ năng lượng của cô thì có kết quả thế nào??

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Mặc Hi vẫn xuất ra năng lượng, lúc sau, đôi mắt màu tím dần dần lộ ra vẻ kinh hỉ cùng xác định.

Chỉ thấy trước mắt quả trứng này tại năng lượng của chính cô chống đỡ xuống thế nhưng lại phát sinh biến hoá, vốn giống như một hòn đá gập ghềnh dần dần trở nên trơn nhẵn, hơn nữa lằn vân dơ bẩn ban đầu cũng thay đổi, chỉ thấy quả trứng vẫn màu sắc đậm, lại có chút ánh sáng thần bí, trong đó lưu động một đường ngấn màu trắng bạc, huyền ảo mà mê hoặc.

Nếu bây giờ có người nhìn thấy quả trứng này tuyệt đối sẽ không hoài nghi giá trị của nó, không phải chỉ bề ngoài xinh đẹp, càng bởi vì đường ngấn màu trắng bạc, chỉ nhìn qua một chút sẽ bị mê hoặc.

Mà ngay sau đó, cảm giác trong lòng Mặc Hi càng mãnh liệt, quả trứng này hướng mình yêu cầu, biểu hiện vui mừng.

Mặc Hi cũng không có cự tuyệt, năng lượng càng phát ra mãnh liệt, cô muốn xem, quả trứng này cất giấu bí mật gì, cũng muốn nhìn xem có phải giống như những gì cô nghĩ hay không??

Thuận theo năng lượng không ngừng xuất ra, sắc mặt Mặc Hi dần dần tái nhợt xuất mồ hôi, chẳng qua là nụ cười chưa từng ngừng lại, bởi vì quả trứng càng lúc càng sáng ngời.

“Ơ?” Lại qua một đoạn thời gian, sắc mặt Mặc Hi đột nhiên thay đổi, đôi mắt khẽ híp lại.

Quả trứng này, thế nhưng càng cường ngạnh hút năng lượng!!

Cảm giác được năng lượng trong linh hồn càng không ngừng xuất ra, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, đôi mày Mặc Hi càng nhíu chặt.

Không phải là không muốn cho nó hút, chẳng qua là cứ như vậy không giớn hạn, sợ là cô cũng không chống đỡ được.

Được rồi!!

Có cho đi mới có thu hoạch, mày đã muốn thu, vậy tao muốn xem một chút mày rốt cuộc muốn thu bao nhiêu!!

Ánh mắt Mặc Hi kiên định, không có phản kháng, tùy ý cho quả trứng chủ động hấp thu năng lượng của mình.

1 giờ sau. . . . . .

Còn không đủ!?

Giờ phút này thân thể Mặc Hi đã nhẹ run rẩy, mái tóc đen cũng bị mồ hôi ngâm ướt, ánh mắt có chút hung ác.

Xem ra hôm nay là không được, như vậy cô căn bản là không chống đỡ nổi.

Nghĩ vậy, cô cũng bắt đầu dừng lại việc phát ra năng lượng.

“Cái gì!!?”

Đang lúc Mặc Hi muốn dừng lại năng lượng, lại phát hiện căn bản không dừng lại được, hơn nữa phát hiện được cô không muốn, quả trứng hấp thu tốc độ càng nhanh hơn, giờ phút này không khoẻ, cô căn bản không thể phản kháng.

“Con mẹ nó!!” Giờ phút này Mặc Hi cũng không khỏi bạo phát một câu nói tục, sắc mặt cũng cứng ngắc lại, cường ngạnh khống chế dừng lại, nhưng càng như vậy, quả trứng ấy hấp thu tốc độ cũng càng tăng nhanh.

Thân thể hư thoát cùng trí óc hư không khiến Mặc Hi vô lực lung lay, đôi mắt hiện rõ không cam lòng, nhưng thân thể vẫn ngã xuống giường.

Đôi môi bị cắn xuất huyết, trên ra giường màu trắng in lại một vệt hồng, gương mặt tái nhợt nhìn rất đáng thương, giống như một thiên sứ xuống trần đang ở vực sâu vùng vẫy.

Đáng chết. . . . . .

Mọi thứ trước mắt dần mơ hồ, Mặc Hi vẫn kiên trì không muốn nhắm mắt, chỉ sợ nhắm lại sẽ không mở ra được, mất đi khí lực, tựa hồ thân thể không thuộc về mình, đại khái là linh hồn không tốt…

Nhưng , quả trứng ấy lại tựa hồ không vì vậy mà có một chút thương tiếc cô, có chăng chỉ là tước đoạt.

Cho đến lúc Mặc Hi vô lực nhắm lại đôi mắt, hết thảy đều biến mất.

Mà lúc cô không để ý tới, quả trứng lại xuất hiện một vết nứt nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.