Ba Ba Lạnh Lùng

Chương 17: Vấn đề ấm no




Diệp Lăng Phi quay người lại, cầm trong tay chiếc khăn mặt, không chắc chắn hỏi:

- Lão bà, anh đi nhầm phòng sao?

Diệp Lăng Phi chỉ mặc một cái quần lót, thân thể cường trắng vơí những bắp thịt rắn chắc bại lộ trước mắt Bạch Tình Đình.

Ánh mắt Bạch Tình Đình bị hấp dẫn bởi thân thể cường tráng của Diệp Lăng Phi, nữ nhân đều thích những nam nhân cường tráng như vậy, cả Bạch Tình Đình cũng không ngoại lệ. Bề ngoài Diệp Lăng Phi là một người nhã nhặn lịch sự nhưng bên trong lại che giấu một thân thể tráng kiện. Cở thể cường tráng đầy sức lực, làn dan màu đồng sáng bóng khiến cho Bạch Tình Đình cảm thấy kích động.

Bạch Tình Đình bị thanh âm của Diệp Lăng Phi đánh thức, lúc này nhớ ra mình đang nằm trên giường của Diệp Lăng Phi và nhìn ngắm thân thể hắn. Bạch Tình Đình ngượng ngùng nói:

- Mau mặc quần áo vào đi, khó coi chết đi được.

Nói xong nàng chuyển ánh mắt qua quyển tạp chí, nhưng vẫn dùng khóe mắt len lén liếc nhìn thân thể Diệp Lăng Phi.

- Đây là phòng ngủ của anh, cho dù có cởi sạch quần áo thì cũng là bình thường mà.

Diệp Lăng Phi có chút than phiền, hắn cầm lấy chiếc áo sơ mi mặc lên vai rồi đi đến giường.

Bạch Tình Đình vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi chỉ mặc áo sơ mi, hơn nữa áo sơ mi còn mở ra, chưa cài khuy vào, nàng vội vàng ngồi dậy, oán trách nói:

- Khó coi chết đi được, em đi về, không để ý tới anh nữa.

- Lão bà, tại sao lại đi, hiếm khi nào em đến phòng của anh, chúng ta tâm sự một lúc đã.

Diệp Lăng Phi giả bộ dùng ánh mắt say đắm nhìn Bạch Tình Đình, hắn ôm cổ Bạch Tình Đình, đặt nàng lên giường.

Bạch Tình Đình xấu hổi đỏ mặt, bị Diệp Lăng Phi ôm ngã trên giường, nàng trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, liên tục reo lên:

- Anh là tên đại sắc lang, cứu mạng, cứu mạng với.

Bạch Tình Đình chỉ là nói giỡn, vừa là hét vừa dùng bàn tay trắng nõn nà đánh vào ngực Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi biết Bạch Tình Đình đang đùa với hắn, tuy nói sức lực của Bạch Tình Đình không đáng kể gì so với Diệp Lăng Phi nhưng hắn cũng không dùng quá nhiều sức để tránh cho nàng bị tổn thương. Bị Bạch Tình Đình đẩy đầu ra, Diệp Lăng Phi đi ra khỏi giường.

Lần này thì Diệp Lăng Phi cởi áo sơ mi ra, đi loanh quanh bên giường, cười tủm tỉm nói:

- Hừ, không nên cho anh tìm được cơ hội, anh sẽ đánh em để xem em có thành thật hay không.

Thân thể Bạch Tình Đình uốn lượn trên giường, nàng cong người lên, giơ chân về phía Diệp Lăng Phi di chuyển. Nàng cười ha hả nói:

- Anh nghĩ hay nhỉ, em để không để cho anh bắt được đâu.

Bạch Tình Đình vốn mặc một chiếc áo ngủ rộng thùng thình, nàng cong người, hai chân uốn lượn khiến cho cặp đùi trắng nõn lộ ra, thấp thoáng trông thấy quần lót màu hồng. Diệp Lăng Phi cảm giác dục hoải thiêu đốt, ** bất giác theo tự nhiên cứng lên.

- Em đừng để anh bắt được.

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa vươn tay tóm lấy cổ chân Bạch Tình Đình, cặp chân dài của nàng khua loạn trước mặt Diệp Lăng Phi. Hắn không dám làm mạnh vì sợ Bạch Tình Đình đau, đành phải thay đổi vị trí lần nữa để tóm chân nàng.

Rốt cuộc thì lần này Bạch Tình Đình cũng bị Diệp Lăng Phi bắt được. Hai cổ chân nàng nằm trong tay Diệp Lăng Phi, theo sát đó Diệp Lăng Phi đè lên người Bạch Tình Đình.

Hai người cơ hồ như dán vào nhau. Bạch Tình Đình đỏ mặt, bộ ngực phập phồng kịch liệt, Diệp Lăng Phi cúi xuống, hôn lên môi nàng.

Thân thể mềm mại của Bạch Tình Đình đang nằm dưới Diệp Lăng Phi, nàng cảm giác được hạ thân của Diệp Lăng Phi nổi lên chạm vào vùng quý giá nhất của nàng. Dục hỏa bốc lên, trong nháy mát Bạch Tình Đình cảm giác hạ thân nóng rực. nàng vươn cánh tay ra ôm chặt lấy sau lưng Diệp Lăng Phi, môi hai người dính sát vào cùng một chỗ.

Bàn tay to lớn của Diệp Lăng Phi bắt đầu dò xét vào trong áo ngủ của Bạch Tình Đình, dọc theo cặp đùi Diệp Lăng Phi đặt tay vào nội khố của Bạch Tình Đình. Tuy hắn rất khát vọng nhưng hắn lại không xoa bóp mà chỉ đặt tay vào chỗ đó thôi.

Miệng Bạch Tình Đình phát ra những tiếng ô ô nhỏ. Hai tay nàng cố sức nắm lấy bàn tay Diệp Lăng Phi đang đặt ở ** của mình, gắt gao không chịu để cho Diệp Lăng Phi tiến thêm bước nữa.

Diệp Lăng Phi cũng không tiến thêm bước nữa. Tuy rằng bàn tay hắn đặt ở nội khố Bạch Tình Đình những hắn cũng không làm gì thêm, dưới sự phản khàng của Bạch Tình Đình, bàn tay hắn không hề di chuyển mà chỉ đặt nguyên chỗ cũ. Nhưng ngay cả như vậy thì Bạch Tình Đình cũng đã phản ứng dữ dội, chiếc nội khố màu hồng nhanh chóng bị làm ướt.

Khi bàn tay to lớn của Diệp Lăng Phi và hai tay Bạch Tình Đình đặt cùng một chỗ dưới hạ thân Bạch Tình Đình thì Diệp Lăng Phi cũng rời môi khỏi môi Bạch Tình Đình rồi hôn dần xuống chiếc cổ trắng ngần của nàng. Chiếc áo ngủ đã dần tuột ra, lộ ra bộ ngực sữa ngạo nghễ trước mắt Diệp Lăng Phi.

- Lão bà, bây giờ chúng ta đã kết hôn rồi.

Diệp Lăng Phi rời môi khỏi chiếc cổ Bạch Tình Đình, hắn dùng sức nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm vào bộ ngực sữa của nàng, mang theo dục hỏa rừng rực, hắn khó khăn mà hỏi.

Bạch Tình Đình đã ý loạn thần mê, nhưng một tia tỉnh táo đã giúp nàng vất vả nói:

- Diệp Lăng Phi, anh nhó anh đã đồng ý với em cái gì không?

- Đương nhiên là anh nhớ rồi, thế nhưng buổi tối hôm nay là em chủ động câu dẫn anh mà.

Diệp Lăng Phi nói.

- Em hi vọng người đàn ông của mình là một người biết giữ lời.

Bạch Tình Đình cật lực nói:

- Em đã từng mơ đến một ngày nào đó, bạch mã hoàng tử sẽ đích thân mặc váy cưới cho em, trên mặt đất trải đầy hoa hồng. Em và anh ta sẽ chính thức cử hành hôn lễ và sẽ trở thành vợ của anh ấy.

Diệp Lăng Phi dùng sức nuốt nước bọt, bỗng nhiên hằn ngồi dậy, chạy ào vào trong phòng tắm, xả nước lạnh vào người sau đó mới quay trở lại.

Vừa quay lại phòng ngủ thì thấy Bạch Tình Đình đã mặc áo ngủ vào rồi. Nàng liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi, thấp giọng nói:

- Em cảm thấy mệt, muốn quay trở về đi ngủ.

- Lão bà, ngồi xuống trò chuyện một lúc đã.

Diệp Lăng Phi lấy áo ngủ của mình mặc vào, hắn ngồi cạnh Bạch Tình Đình, châm một điếu thuốc rồi bình tĩnh nói:

- Anh muốn tâm sự cùng với em.

Bạch Tình Đình thở ra một hơi, nàng ôm quyển tạp chí vào trong ngực rồi ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi. Nàng nhìn khuôn mặt Diệp Lăng Phi, ôn nhu hỏi:

- Có phải bây giờ anh rất tức giận đúng không?

- Không có.

Diệp Lăng Phi cười cười, hắn vắt chéo chân, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Bạch Tình Đình, nói:

- Bởi vì anh hiểu em.

- Hiểu em?

Bạch Tình Đình ngẩn người, nàng không hiểu được nhìn Diệp Lăng Phi.

- Ừ, anh hiểu cá tính cảu em. Em vẫn khát khao mình có một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc, em mong muốn tới ngày kết hôn mới trao hết tất cả cho người đàn ông của mình bởi vì trong lòng em, em chẳng bao giờ tin tưởng một ai có thể xứng đáng để cho em giao phó cả một cuộc đời. Nói thẳng ra một chút thì em vẫn cho rằng anh không thật lòng khiến em cảm thấy không an toàn. Em sợ một ngày nào đó quan hệ với anh rồi anh sẽ bỏ em mà đi.

- Không phải là như thế.

Bạch Tình Đình vừa nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, nàng vội vàng giải thích:

- Em chỉ hi vọng đến này kết hôn thì mới là lần đầu tiên của em.

Diệp Lăng Phi cười cười nói:

- Tình Đình, có lẽ đấy là chỗ đáng yêu nhất của em. Em không giống như nhiều cô gái khác, em vẫn giữ quan niệm bảo thủ cố hữu, vẫn cho rằng trong cuộc đời chỉ có thể có một người đàn ông. Anh tôn trọng em, anh đồng ý với em là anh sẽ không thay đổi.

Nói đến đây, Diệp Lăng Phi lại cười cười nói:

- Nhưng đôi khi anh cũng không có cách nào để không chế bản thân mình. Em không biết em có mê lực thế nào đâu, tối nay em vào phòng ngủ của anh không phải là câu dẫn anh phạm tội sao, nếu như xảy ra chuyện gì thì cũng là em sai, em câu dẫn anh phạm sai lầm.

Xì, Bạch Tình Đình nở nụ cười, nàng lầm bầm cái miệng nhỏ nhắn cười nói:

- Anh sẽ đi tố cáo sao, rõ ràng là anh bắt nạt người ta trước thế mà lại nói người ta câu dẫn anh.

- Vốn lúc đầu là như thế nhưng em nói cho anh biết em vào phòng ngủ của anh để làm gì, lại còn nằm trên giường của anh nữa.

Diệp Lăng Phi nghiêm túc nói.

- Em…..em……

Bạch Tình Đình nghẹn lời, khuôn mặt đỏ bừng, ấp úng không nói ra được.

Diệp Lăng Phi cười rộ lên, hắn nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Bạch Tình Đình, nhẹ giọng nói:

- Có phải em muốn tăng thêm tình cảm với anh không, muốn sớm thích ứng với anh.

- Không phải, em không nói với anh nữa.

Bạch đình đình bị Diệp Lăng Phi nói trúng tâm sự, nàng vội vàng đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ.

Diệp Lăng Phi thở dài, hắn tỉnh táo lại và đã nghĩ thông suốt tâm sự của Bạch Tình Đình. Nhất định là Bạch Tình Đình cảm giác quan hệ với mình đã phát triển đến mức này thì cuối năm sẽ kết hôn. Nếu như kết hôn thì tất nhiên sẽ phát sinh quan hệ. Bạch Tình Đình lo lắng đến lúc đó nàng sẽ cảm thấy sợ hãi khi quan hệ với Diệp Lăng Phi nên lúc này mới muốn sớm thích ứng với Diệp Lăng Phi một phen.

Bất qua Bạch Tình Đình nghĩ quá đơn giản, chuyện quan hệ nam nữ đâu có thể không chế được. Vừa muốn thân thiết với Diệp Lăng Phi lại vừa không muốn phát sinh quan hệ với Diệp Lăng Phi, đây là mâu thuẫn trong nội tâm nàng.

Diệp Lăng Phi đối với bản thân mình cũng không có lòng tin, nếu như là những cô gái bình thường thì hắn có thể không chết được nhưng đối với Bạch Tình Đình thì Diệp Lăng Phi lại không có được cảm giác tự tin này. Diệ

Đã định trước đêm nay sẽ là một đêm nằm ngủ, Diệp Lăng Phi nằm trên giường, thoang thoảng mùi thơm của Bạch Tình Đình để lại, thật lâu sau hắn vẫn không ngủ được.

- Chị Chu, hôm nay là đêm 30, chúng ta còn muốn điều tra hiện trường, có phải là hơi quá đáng không.

Tiểu Triệu tỏ vẻ không hài lòng, lẩm bẩm bên cạnh Chu Hân Mính.

Chu Hân Mính liếc mắt nhìn Tiểu Triệu, không nhịn được nói:

- Cậu là cảnh sát, cái gì mà cuối năm, đừng có đứng đây mà nói lảm nhảm nữa.

Đây là biệt thự của Mã Phượng Vân, thi thể của Mã Phượng Vân và người giúp việc được đưa đi giải phẫu để xác định nguyên nhân tử vong. Hiện tại thì chỗ này đã biến thành một đống hoang tàn, đội cảnh sát hình sự thành phố Vọng Hải đã khảo sát hiện trường, không bỏ qua bất kỳ một chi tiết nhỏ nào.

Vụ án phát sinh trong đêm, vốn là một vụ nổ khí gas bình thường nhưng Mã Tử Yến lại cứ khăng khăng nói rằng nói rằng đây là một vụ mưu sát. Dựa theo lời nói của Mã Tử Yến thì người em của bà đã đắc tội với rất nhiều người nên nhất định có người muốn trả thù và ngụy tạo thành một vụ nổ khí gas.

Lý Triết Hào là nhân vật nổi danh ở thành phố Vọng Hải, nên vụ này cũng khiến cho giới truyền thông làm ầm lên, mặc kệ xét từ phương diện nào thì cảnh sát cũng phải quan tâm đến vụ án này.

Tại hiện trường, Chu Hân Mính cũng không phát hiện ra có manh mối gì, hiện trường là một đống hỗn loạn, căn bản không thể tìm được đầu mới có giá trị. Chờ khi Chu Hân Mính dẫn người quay về cục cảnh sát thì cả nhà Lý Triết Hào đã đợi tin tức ở cục cảnh sát.

Điền Kiếm Phi thấy Chu Hân Mính trở về vội vàng ra đón, nhỏ giọng nói:

- Hân Mính, thế nào rồi?

Chu Hân Mính đối với người đội trưởng này thật không phản đối, chuyện gì cũng an bài nàng đi ra ngoài. Chu Hân Mính không nhịn được nói:

- Không có đầu mối gì.

- Không dễ làm đâu, cục trưởng vừa ra chỉ thị vụ án này nhất định đội cảnh sát hình sự chúng ta phải xử lý. Cô cũng thấy đấy, Lý Triết Hào nhà nhân vật có uy tín ở thành phố Vọng Hải của chúng ta, bên pháp y cũng không có tin tức gì, nếu như cả bên cô cũng không có đầu mối thì tôi không biết phải ăn nói với bọn họ thế nào. Cô không biết đâu, cả nhà Lý Triết Hào đã đến đây từ sớm để chờ tin tức.

Chu Hân Mính hừ một tiếng nói với Điền Kiếm Phi:

- Đại đội trưởng, anh là đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự hay là tôi. Trong tay tôi vẫn còn mấy vụ giết người chưa giải quyết xong thế mà anh lại giao vụ này cho tôi. Cho dù là bị người ta mưu sát thì cũng phải có đầu mối thì mới lập án được, anh bảo tôi phải điều ra thế nào đây. Hơn nữa, Lý Triết Hào có quan hệ với xã hội đen, theo tôi thấy vụ án này anh tự tìm cách mà xử lý đi, tôi không rảnh mà xen vào.

Điền Kiếm Phi vừa thấy Chu Hân Mính nổi cáu, hắn vội vàng cười bồi nói:

- Hân Mính, cô đừng nóng giận, ta cũng đang sốt ruột lắm đây. Cô xem đội cảnh sát hình sự chúng ta vừa được bộ công an khen ngợi, nếu không giải quyết được vụ án này tôi chỉ sợ chúng ta không lấy được danh hiệu tiên tiến.

- Đó là chuyện của anh, không quan hệ tới tôi.

Chu Hân Mính không muốn nói chuyện với điềm kiếm phi nữa, nàng nói:

- Hôm nay là 30 tết, tôi phải về nhà ăn mừng năm mới, vụ án này anh xử lý đi.

Chu Hân Mính nói xong, ngay cả nhìn cũng không them nhìn, nàng bước nhanh ra khỏi phòng làm việc.

Điền Kiếm Phia chà xát hai tay lại, vụ án này Chu Hân Mính nói mặc kệ, hắn phải tự mình xử lý thế nhưng nó lại quá phức tạp. Điền Kiếm Phi nhíu mày lại thầm nghĩ:

- Sớm biết như vậy thì mình đã không nhận tiền của Lý Triết Hào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.