Ba Ba 17 Tuổi Của Ta

Chương 37: Nụ hôn đầu tiên đã được giải quyết




- Tôi hiểu, ý của chủ tịch có phải là đưa 7 đồng chí hôm nay tới Trung tâm nghỉ dưỡng cán bộ quân đội Bắc Viên nghỉ ngơi không?

Diệp Phàm hỏi.

- Đoán chừng không chỉ có mấy vị này mà anh cần phải chuẩn bị tâm lý cẩn thận. Tính ra cũng phải ngần này.

Cung Khai Hà so với con số hai mươi.

- Nhiều như vậy, mỗi người năm viên cũng phải làm cho tôi, đúng không? Loại thuốc này quá khó điều chế, chúng ta không thể ngày ngày đi khắp thế giới để đào nó được?

Diệp Phàm trợn tròn mắt.

- Ha ha, đây là ý của chủ tịch Đường, anh nghĩ thử xem.

Cung Khai Hà cười cười.

- Hiểu rồi đồng chí Cung à.

Diệp Phàm tức giận thở dài.

- Hiểu là tốt rồi, thật ra, chuyện này tuy nói là hơi khó nhưng đây lại là cơ hội để anh tạo ấn tượng trong mắt chủ tịch Đường. Hơn nữa đồng chí Diệp Phàm đã có nhiều cống hiến cho nước cộng hòa, sự nghiệp mà cậu dựng lên là sự nghiệp vinh quang, là sự nghiệp vĩ đại. Công việc không phân biệt hèn hạ ti tiện hay sang trọng, quan trọng là thái độ thế nào.

Cung Khai Hà gật đầu.

- Tôi hiểu thưa đồng chí Cung, không cần phải dài dòng, còn lôi thôi nữa là tôi thấy phiền chết mất đấy.

Diệp Phàm giận dỗi nói.

Cái Thiệu Trung thật đúng là rất có trách nhiệm, trong khi Diệp Phàm không có mặt cậu ấy luôn nắm giữ tập đoàn Hoành Không.

- Cám ơn anh trợ lý Cái.

Diệp Phàm vẻ mặt cảm kích, nắm tay Cái Thiệu Trung.

- Hai người chúng ta vẫn còn nói chuyện này thì sẽ sinh chuyện đấy.

Cái Thiệu Trung cười nói ha hả, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, nói:

- Tất cả đều thuận lợi, gần đây không xảy ra chuyện gì cả.

Mà việc di dời hai thành phố cũng đang gặp nhiều rắc rối. Chẳng qua, vẫn là thiếu một khoản tiền.

Nghe nói cậu bán đất Văn phòng đại diện ở Bắc Kinh rồi rồi. Vậy thu lại được bao nhiêu, thật đúng là thả than trong tuyết.

- Số tiền đó lại ở địa khu Giang Hoa.

Diệp Phàm cười nói.

- Tiền thì ở trong tay anh, anh có thể tùy ý làm bất cứ điều gì. Anh có tới 40% cổ phần trong ủy ban tỉnh Điền Nam, xây dựng xong có thể dùng số tiền này.

Cái Thiệu Trung nói.

- Anh Cái ơi là anh Cái, tôi biết anh nhằm vào số tiền đó rồi. Chuyện này tôi phải suy nghĩ một chút, làm không tốt thì đối xử không tốt với Điền Nam.

Diệp Phàm nói.

- Cũng được, cậu suy nghĩ cẩn thận. Chuyện này phải suy nghĩ chu toàn, đối với anh thì không giống với vị trí mà tôi ở.

Cái Thiệu Trung gật gật đầu.

Buổi tối, Lam Tồn Quân tới, nói.

Hai người gọi mấy món ngồi tại quán rượu nhỏ Thông Hà. Biết là ông chủ của tập đoàn Hoành Không tới, ông chủ quán sắp xếp một chỗ rất kín đáo. Bao Nghị cũng đi cùng. Đỗ Vệ Quốc canh giữ bên ngoài.

- Gần đây tất cả đều thuận lợi, công việc di dời huyện Hoàng Cương rất thuận lợi. Tồn Quân, thời gian này cậu thật vất vả rồi. Lại đây, chúng ta hãy nâng một ly.

Diệp Phàm giơ lên ba chén.

- Thật ra cũng không vất vả gì. Trong quá trình di dời cũng gặp phải khá nhiều chuyện. Nhưng mà, tất cả đều giải quyết ổn rồi, chỉ là, ôi...

Lam Tồn Quân thở dài cầm hai bình rượu đổ vào mồm ngụm thật to. Bình rượu rỗng rồi. Người này dường như có điều gì đó không thoải mái.

- Cậu có tâm sự gì nói ra xem nào?

Diệp Phàm hỏi, hắn đã đánh rơi củ lạc đang đưa vào miệng.

- Nghe nói đồng chí Dương Chí Thăng không lâu nữa sẽ tiếp tục, đoán chừng khoảng nửa tháng nữa.

Lam Tồn Quân nói.

- Dương Chí Thăng, là ‘thần tiên’ nào vậy?

Diệp Phàm sửng sốt, hỏi.

- Cậu ta mà anh cũng không biết. Xem ra anh Diệp dạo này rất bận nhỉ.

Trong mắt Lam Tồn Quân hiện lên một chút thất vọng.

- Thời gian gần đây tôi thật sự rất bận, cậu cũng biết tôi còn có một thân phận khác nữa. Không còn cách nào, lúc làm việc không thể liên hệ với các cậu bằng hệ thống siêu thần. lúc mới từ kinh thành trở về còn không kịp thở ý.

Diệp Phàm thở dài, phả ra mùi rượu trong miệng, hắn cau mày.

- Tôi đã trách nhầm anh rồi. Chức vụ đương nhiệm của Dương Chí Thăng bị tỉnh sửa đổi thành phó chủ nhiệm. Theo đó thì không lâu nữa cậu ta sẽ tới thành phố Hạng Nam của chúng ta rồi.

Lam Tồn Quân vẻ buồn rầu.

- Cậu ta tới tiếp nhận việc của Cái Thiệu Trung sao?

Diệp Phàm cuối cùng là có ý này.

- Khó mà trách cậu thất vọng như vậy, Lam Tồn này, tháng năm năm ngoái cậu mới tới thành phố Hạng Nam, tới nay chưa được hai năm. Cậu cũng vẫn còn trẻ, việc đề bạt cậu lên làm chủ tịch thành phố là hơi mạo hiểm. Chuyện này, thứ nhất là lí lịch của cậu không đủ, thứ hai thời gian cậu tới đây quá ngắn. Vì vậy tôi không nghĩ ra lí do gì để đưa cậu ra tranh cử.

Diệp Phàm nói.

- Tôi biết là thời gian của tôi không đủ, nhưng mà có chút không công bằng. Thành tích mà tôi mang lại cho thành phố Hạng Nam cũng không nhỏ. Tại sao lại không dám phá cách chứ? Lẽ nào mỗi vị đồng chí ở đây đều bảo thủ theo cách cũ? Trên đời này còn có khí mới sao?

Tồn Quân trong lòng tức giận.

- Dương Chí Thăng tới đây như thế nào?

Diệp Phàm hỏi.

- Là do bí thư Ninh đề bạt.

Lam Tồn Quân nói.

- Xem ra ngay cả một chút hi vọng cậu cũng không có. Không sao, đừng lo, Tồn Quân, cứ từ từ. Đợi sang năm sau chúng ta nghĩ cách. Vị trí này cứ để người khác, tỉnh Thiên Vân lớn như vậy, vị trí bí thư thành phố có thể không ít đâu, đúng không?

Diệp Phàm an ủi.

- Tôi biết thực lực bản thân không đủ, nhưng mà nghe nói Dương Chí Thăng anh ta rất độc tài. Hơn nữa nghe nói chuyện của vợ cậu ta đã đồn thổi tới đây rồi.

Cực kì khó hiểu là người này có ý không muốn di dời huyện Cương Hoàng. Dương Chí Thăng cho rằng kế hoạch di dời huyện Cương Hoàng tới Hoành Không giao cho tập đoàn Hoành Không quản lí, trên thực tế thì quy mô của thành phố Hạng Nam sẽ bị thu nhỏ.

Vì thế mà dẫn đến tình trạng có rất nhiều người không muốn di dời. Hơn nữa, dựa về mặt vị trí địa lí thì huyện Cương Hoàng là huyết mạch giao thông nối liền với tỉnh Trấn Nam.

Sau này phải thông qua tập đoàn Hoành Không mới thực hiện được liên kết với tỉnh Trấn Nam, không thuận lợi cho sự phát triển của thành phố Hạng Nam. Giống như, sự phát triển của thành phố Hạng Nam bị chặn ngạn bởi một tảng đá vậy.

Lam Tồn Quân nói.

- Họ dám sao? Đây chính là nội dung của việc quy hoạch với quy mô lớn của Hoành Không chúng tôi. Hơn nữa còn phải thông qua sự phê duyệt của chính quyền ủy ban nhân dân tỉnh nữa.

Dương Chí Thăng cậu ta lẽ nào còn muốn chống lại cấp trên? Còn nữa, tôi thấy suy nghĩ của cậu ta vẫn chưa được chín chắn.

Tập đoàn Hoành Không phát triển đi lên, nhất định là có lợi cho sự phát triển của thành phố Hạng Nam. Làm sao lại trở thành chướng ngại vật của thành phố Hạng Nam chứ?

Đây là cái thứ lí luận gì chứ? Tôi thấy căn bản là cậu ta đang muốn dựa vào quyền lực mà tác oai tác quái. Muốn làm bí thư của thành phố lớn thì phải có cái tâm mới được.

Chuyện này cũng xảy ra bên địa khu Giang Hoa rồi, bộ trưởng Bạch thế nào? Năng lực có thể vượt qua Dương Chí Thăng không?

Hiện tại thì bộ trưởng Bạch rất im hơi lặng tiếng, còn Dương Chí Thăng thì tôi thấy cậu ta rất vớ vẩn.

Diệp Phàm mặt nghiêm, hừ lạnh một tiếng.

- Cậu ta đương nhiên là không dám, nhưng mà, chỉ e cậu ta đang âm thầm mưu tính. Đương nhiên, cậu ta có cách nghĩ của cậu ta, hai bên các người chỉ là bất đồng về biện pháp thôi.

Lo lắng của cậu ta cũng là bình thường. Đổi lại nếu là tôi tới nhận chức bí thư thì Diệp Phàm anh đương nhiên sẽ ra sức giúp đỡ tôi, còn cậu ta thì không chắc chắn.

Hơn nữa, đến lúc đó tập đoàn Hoành Không các anh lại muốn điều chỉnh một chút gì đó về giao thông thì thành phố Hạng Nam thật phiền phức rồi.

Hơn nữa, bọn họ tiếp xúc với tỉnh Trấn Nam còn cách huyện Hoàng Không nữa, có sự ngăn cách, cản trở ở giữa đương nhiên là trong lòng cảm thấy khó chịu rồi.

Lúc trước công việc bắt đầu thuận lợi như vậy là do không gặp phải sự phản đối của thành phố về việc bán hàng dong hai bên.

Khi Dương Chí Thăng vừa tới thì lập tức lực lượng ở thành ủy bị cắt giảm rất ghê gớm.

Lúc đó, chỉ e có chuyện gì xảy ra muốn giúp Diệp Phàm anh cũng hơi khó đấy.

Lam Tồn Quân nói.

- Không sao, chuyện này tôi đã nhìn ra từ trước rồi. Nếu Dương Chí Thăng có thể biết tốt xấu thì chúng ta có thể bình an vô sự.

Nếu y muốn làm gì đó ảnh hưởng tới quy hoạch của tập đoàn Hoành Không, Diệp Phàm tôi tuyệt không nương tay.

Tôi đã chỉnh đốn được Cái Thiệu Trung, không ngại gì mà không chỉnh đốn Dương Chí Thăng. Chỉ cần y có ý ‘phóng ngựa’ tới đây là được.

Diệp Phàm tràn đầy khí thế, đạt tới Tiên Thiên như hiện giờ, khí chất của loại cao thủ này một khi thể hiện ra thì Lam Tồn Quân có đang mưu tính gì thì cũng phải dựng ngón tay cái lên.

- Diệp Phàm, phong thái của anh rất được.

Lam Tồn Quân không khỏi khen ngợi.

- Hai người cũng vậy, như nhau, như nhau.

Diệp Phàm cười nói, sau đó hỏi:

- Tồn Quân, chuyện của phụ thân cậu giải quyết sao rồi?

- Chuyện này, nói ra thật phức tạp.

Lam Tồn Quân có chút buồn bực, lắc lắc đầu. Cha của gã là Lam Bình Phong hiện đang làm chủ tịch thành phố Thiên Tân, hướng thẳng vào vị trí bí thư Thành ủy.

Nhưng mà Thiên Tân là thành phố trực thuộc Trung ương, không giống với vị trí bí thư thành ủy. Muốn ngồi vào vị trí này rất khó.

- Ừ, ‘đại soái’ của một tỉnh thì quả thực là khó mà leo tới được. cả nước có tới 30, quả là rất khó khăn.

Diệp Phàm gật gật đầu.

- Nói thật với Diệp Phàm anh, chủ yếu là do ‘sợi dây’ ở trên không đủ to.

Lam Tồn Quân nói.

- Không thể nào.

Diệp Phàm có chút nghi hoặc.

- Thật sự đấy, tôi có lừa ai thì lừa chứ không dám lừa anh, phải không? Có gì không thật lòng thì đứng trước mặt anh đây, tôi tuyệt đối không thể che giấu.

Lam Tồn Quân nói.

- Vậy thì lạ thật, bí thư thành ủy tuy chỉ có một, nhưng thị trưởng cũng chỉ có một. Trước đây chú Lam ngồi được vào vị trí này là do có tay chân đằng sau, người này nhất định là người thuộc tầng lớp chính quyền nước cộng hòa. Bây giờ sao lại không thể đưa Lam thúc lên vị trí cao hơn được?

Diệp Phàm nói.

- Quả là như vậy, có điều, trước khác nay khác.

Lam Tồn Quân vừa nói vừa uống hết nửa chén rượu.

- Có biến hóa sao?

Diệp Phàm gật đầu dường như đã hiểu ra.

- Thứ nhât không phải là ‘ông chủ” hiện giờ sẽ bị thay đổi sao? Thứ hai là quan hệ của những người đứng đầu kia có sự lo lắng.

Cùng một vị trí xuất hiện hai đối thủ có thế lực cạnh tranh, đều muốn ngồi vào vị trí trọng yếu.

Lúc này quyền quyết định phần lớn bị thao túng bởi người có ảnh hưởng lớn nhất trong vòng đấu này.

Mà lần này vận may của cha tôi không tốt, đối thủ lại là một người rất có ảnh hưởng.

Anh nói xem, còn có thể tranh được sao. Đương nhiên, cha tôi không hề có ý từ bỏ, ông cũng tìm các mối quan hệ để đấu tranh.

Nhưng mà, kết quả thì vẫn không thay đổi—— sát vũ nhi quy. Đây dường như là duyên số rồi.

Lam Tồn Quân nói.

- Chuyện này....haiz, năng lực chúng tôi có hạn, không thể giúp được gì. Như vậy mà nói, nhiều nhất tôi có thể giúp chú Lam chỉ là dẫn đường. Nhưng mà, chú Lam hiện đã ‘treo hiệu’ rồi, thô tục mà nói chính là danh đã có chủ rồi, muốn đổi ‘phe cánh’ là không thể.

Diệp Phàm nói, hắn có chút buồn rầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.