Ba Ba 17 Tuổi Của Ta

Chương 17: Địch không động ta không động




Dịch giả: rolland

Con ngươi của La Khải căng ra, không cách nào phản ứng kịp.

Phốc!

Mộc kiếm hiện ra, đâm vào ngực của La Khải, máu bắn ra.

- Cái gì, đây là kiếm chiêu gì, La Khải đều không phản ứng kịp?

- Kiếm chiêu thật đáng sợ, người mới thật đáng sợ.

Mọi người ngẩn ra, bọn họ tưởng rằng La Khải sắp đánh bại Lý Phù Trần, không nghĩ tới tình huống sẽ nghịch chuyển như vậy.

- Làm sao có thể?

La Khải không thể tin tưởng nhìn Lý Phù Trần.

- Ngươi rất may mắn, ta vừa tới Thương Lan Tông hơn một tháng, không muốn trêu chọc thị phi, bằng không sẽ không kết thúc đơn giản như vậy.

Lý Phù Trần luôn không muốn gây sự, nhưng cũng không sợ chuyện gì.

- Ngươi rốt cuộc làm như thế nào.

La Khải trầm giọng nói.

- Ngươi không cần biết.

Thu lại mộc kiếm, Lý Phù Trần xoay người rời đi.

. . .

Sau khi thua dưới tay Lý Phù Trần, La Khải không còn mặt mũi nào tiếp tục ở chỗ này, cũng rời khỏi Điếu Ngư Đài, Lý Phù Trần suy nghĩ một chút, cũng quyết định rời đi Điếu Ngư Đài.

Không có lòng hại người, nhưng không thể không phòng người.

Hắn lo lắng La Khải tiết lộ tin tức của hắn.

Phải biết rằng đệ tử Ngoại Tông muốn kiếm điểm cống hiến vô cùng khó khăn, nếu có người biết hắn có Bảo ngư giá trị vạn điểm cống hiến, tuyệt đối sẽ giết qua cướp giật.

Mà với thực lực trước mắt của Lý Phù Trần, tại Ngoại Tông căn bản chưa vào xếp hạng, bất kỳ một đệ tử Ngoại Tông lợi hại nào cũng có thể nghiền ép hắn.

Trước khi tới đây hai tay trống trơn, sau khi trở về, Lý Phù Trần mang một sọt cá lớn trên lưng.

Giỏ cá chứa một hai trăm cân Bảo ngư phổ thông, hơn mười cân Bảo ngư cấp một, mười cân Bảo ngư cấp hai.

Đổi thành điểm cống hiến cũng có một vạn vài ngàn điểm.

Đây là một con số vô cùng kinh khủng, phải biết rằng, cho dù là Trưởng Lão Ngoại Tông, muốn kiếm được một vạn điểm cống hiến cũng cần thời gian dài.

Hơn một vạn điểm, thậm chí có thể đổi được một môn Võ học Huyền cấp.

Lưng mang hai trăm cân Bảo ngư, Lý Phù Trần đi chậm rất nhiều, phải năm ngày mới tới Thương Lan Tông.

Đương nhiên, giữa đường hắn thay đổi lộ trình, sợ bị người khác chặn đứng.

- Mau nhìn, hắn đã trở về, sau lưng hắn đều là Bảo ngư sao!

- La sư huynh nói quả nhiên không sai, người này có thiên phú câu cá kinh người, nửa tháng câu được tới một hai trăm cân Bảo ngư, trong đó có Bảo ngư cấp một, thậm chí còn câu được một con Bảo ngư cấp hai.

- Các ngươi nói, hắn có thể nhận ra cái gì, nếu không đã sớm trở về, theo ta nghe nói, không ít sư huynh rời Thương Lan Tông, dự tính chặn hắn giữa đường.

- Cẩn thận như vậy, xem ra rất khó đối phó.

Lý Phù Trần vừa trở lại khu vực đệ tử Ngoại Tông, liền có không ít đệ tử Ngoại Tông chỉ trỏ hắn, ước ao đố kị.

"Quả nhiên."

Sắc mặt của Lý Phù Trần lạnh lẽo, xem ra hắn đã đánh giá cao "mấu chốt" của La Khải.

Nếu không phải hắn cẩn thận, chỉ sợ giỏ Bảo ngư, đã sớm bị người cướp giật giữa đường.

- La Khải, món nợ này ta nhớ kỹ.

Lý Phù Trần đem La Khải xếp vào sổ đen.

Lý Phù Trần đi nhanh hơn tiến về Nhiệm Vụ Đại Điện.

- Đưa giỏ cá cho ta, ta tha cẩu mệnh của ngươi.

Một thân ảnh ngăn cản Lý Phù Trần.

- Là Chu Hoài Long sư huynh, tên này thật xui xẻo, Chu Hoài Long sư huynh nhưng là một Võ giả Luyện Khí cảnh cửu trọng.

Các đệ tử Ngoại Tông đều vui vẻ xem náo nhiệt, châu đầu ghé tai lại nói chuyện.

Trong đó có đủ hạng người đang hả hê.

Lý Phù Trần là một đệ tử Ngoại Tông mới tới, liến lấy được một hai vạn điểm cống hiến, cái này làm bọn họ không thoải mái.

Nếu mình không có cách nào kiếm nhiều điểm cống hiến như vậy, bọn họ cũng không muốn thấy Lý Phù Trần kiếm được.

- Là Lý Phù Trần.

Trong đám người, Chúc Hồng Tú, Hạ Bình, Thân Đồ Tuyệt, cùng với Quan Bằng đứng trong đó.

- Hắn câu được nhiều Bảo ngư như vậy sao.

Thân Đồ Tuyệt nhướng mày, có chút không cam lòng.

Quan Bằng cười lạnh nói:

- Chu Hoài Long sư huynh có tu vi Luyện Khí cảnh cửu trọng, Bảo ngư của hắn không giữ được.

- Phải.

Thân Đồ Tuyệt gật đầu.

- Người này tới chỗ nào cũng là tiêu điểm a!

Chúc Hồng Tú lắc đầu, có chút lo lắng thay Lý Phù Trần.

Liếc nhìn Chu Hoài Long, Lý Phù Trần nói:

- Nơi này là Thương Lan Tông, ngươi muốn như thế nào?

- Ta lập lại lần nữa, giao giỏ cá ra.

Chu Hoài Long bề nghễ nói.

- Không thể!

Lý Phù Trần kiên quyết cự tuyệt.

- Muốn chết.

Chu Hoài Long giơ tay phải lên, một đoàn khí tức màu đen bao phủ tay hắn.

Chân khí hiện ra ngoài.

Là một Võ giả Luyện Khí cảnh cửu trọng, Chu Hoài Long đã có thể lấy Chân khí bọc lại bàn tay, tăng lên lực sát thương rất nhiều, cũng không phải một tên gà mờ như La Khải có thể so sánh.

Tiếng không khí xé rách vang lên, Chu Hoài Long đánh một quyền tới Lý Phù Trần.

Tốc độ của Chu Hoài Long quá nhanh, Lý Phù Trần cho dù nhanh nhẹn cũng phản ứng không kịp, chỉ có thể đưa ngang tay ra đỡ.

Giống như bị một cây gậy sắt đánh trúng, cánh tay trái của Lý Phù Trần vặn vẹo, xương bên trong mạnh mẽ bị gãy, một cổ kình khí cường đại nhảy vào trong cơ thể của Lý Phù Trần, hắn phun ra một búng máu.

Một quyền.

Lý Phù Trần trọng thương.

- Nếu đây không phải là Thương Lan Tông, ta sẽ đánh ngươi cho chó ăn.

Chu Hoài Long miệt thị nói.

Lý Phù Trần chật vật bò dậy từ dưới đất, trầm giọng nói:

- Một quyền này, ta nhớ kỹ.

- Thế nào, ngươi còn muốn báo thù, xen ta có hay không phế ngươi.

Chu Hoài Long nổi giận, thân hình của hắn chuyển động, muốn phát động công kích lần nữa..

- Làm gì.

Một tiếng rống to truyền tới, làm không khí chấn động.

- Trần trưởng lão.

Mọi người nhìn theo tiếng kêu, vội vã cung kính chào.

Người tới chính là Trưởng Lão Ngoại Tông Trần Tông Minh, hắn không nhanh không chậm đi tới, liếc nhìn Lý Phù Trần, lại nhìn Chu Hoài Long, hừ một tiếng, nói:

- Chu Hoài Long, giữa một điểm quy cũ đi, đây cũng không phải nhà ngươi.

- Trần trưởng lão, vị tiểu sư đệ này nói năng lỗ mãng, ta chỉ dạy dỗ hắn một chút thôi.

Chu Hoài Long cũng không sợ hãi Trần Tông Minh, đương nhiên, hắn cũng không dám đắc tội Trần Tông Minh.

- Nếu dạy dỗ xong, còn không rời đi, thế nào, muốn đi Chấp Pháp Đường ngồi sao.

- Vâng, ta liền rời đi.

Trước khi đi, Chu Hoài Long hung ác trừng mắt Lý Phù Trần một cái.

- Tất cả giải tán đi!

Trần Tông Minh phất tay.

Đợi mọi người đi hết, Trần Tông Minh nói với Lý Phù Trần:

- Đây là tông môn, mặc dù có quy củ , nhưng thực lực là quan trọng nhất, hãy cố gắng lên!

Trần Tông Minh vỗ vai Lý Phù Trần rồi xoay người đi.

- Trần trưởng lão, đa tạ.

Lý Phù Trần rất cảm kích Trần Tông Minh, cho dù có phải chức trách của đối phương hay không, Lý Phù Trần cũng ghi nhớ chuyện này, sau này sẽ báo đáp.

Lý Phù Trần lấy thân thể trọng thương, chật vật đi vào Nhiệm Vụ Đại Điện.

Phù!

Nặng nề thở ra một hơi, Lý Phù Trần thầm nghĩ:

"Bây giờ ta còn quá yếu, muốn không bị khi dễ, ta phải không ngừng cường đại hơn, với những điểm cống hiến này, là cơ hội để ta mạnh mẽ hơn."

Trước khi tới Thương Lan Tông, Lý Phù Trần cho rằng Thương Lan Tông hẳn có quy củ rất nghiêm, nhưng thực sự cho hắn biết, quy củ cũng không đáng tin cậy như vậy, thực lực của bản thân, mới là chỗ dựa lớn nhất.

- Ta muốn giao nhiệm vụ.

Lý Phù Trần đem giỏ cá đặt trên bàn giao nhiệm vụ.

Trưởng lão nhiệm vụ, nhất thời kinh ngạc.

- Nhiều Bảo ngư như vậy, là ngươi câu sao?

Trưởng lão nhiệm vụ hỏi.

Lý Phù Trần nói:

- Trưởng lão, cái này có quan hệ sao?

- Không quan hệ, ta chỉ muốn hỏi một chút.

Trưởng lão nhiệm vụ bắt đầu cân Bảo ngư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.