Ba Ba 17 Tuổi Của Ta

Chương 10: Buổi sáng của huyện lệnh phu nhân




“Ừm, được, vậy đi. Vậy ba ngày nữa sẽ qua. Được, gặp sau.”

Trình Gia Nhạc gác máy, cười sướng.

Tên đầu bếp “tay sai” xin phép về quê, cậu tự nhiên có cảm giác được giải thoát. Hoá ra sơn hào hải vị ăn cũng chả ngon lành gì, cậu nghĩ ngợi, từ từ đứng dậy, đi đến trước cửa kính, lẳng lặng nhìn ra bên ngoài màn mưa bụi mờ mờ trong cảnh u ám. Tưởng như trời đất đắm chìm trong mưa bụi, con người giống như bị giam trong một cái bình mà uất ức, phiền não.

Cậu xoa xoa bụng, nơi đó có một bào thai hơn hai tháng. Triệu Hải Xuyên nói, tình hình nó không tốt lắm, cha mẹ phải đặc biệt chú ý. Thế là Triệu Tĩnh Vũ bắt đầu tước đoạt tất cả công việc của một người mẹ, mời vài người đến phụ trách cuộc sống hằng ngày. Hôm nay, đầu bếp riêng gọi tới xin nghỉ, cậu thấy cao hứng vô cùng. Cậu không muốn ngày nào cũng ăn đồ bổ dưỡng cùng thuốc bổ, nhưng nhìn ánh mắt tha thiết của Triệu Tĩnh Vũ, cậu lại không thể không ăn. Cậu cảm thấy mình sống an nhàn thế này giống chủ nhân vậy, ăn món ngon đến chán, khi vừa giận dỗi là thấy ngay bộ dạng xu nịnh kì quặc của Triệu Tĩnh Vũ, đúng là tự mình cũng thấy xấu hổ.

Nhưng mà lại không muốn làm trái ý anh ta. Cậu yên lặng nghĩ, ngón tay trên bề mặt thuỷ tinh vô thức vẽ ra những ký hiệu không rõ hình thù.

“Cậu gầy quá, thật không tốt cho cục cưng.” Triệu Tĩnh Vũ nói thế với cậu.

Cậu cố ăn, nhưng mãi chẳng thấy béo. Triệu Tĩnh Vũ cũng không nói gì thêm, tóm lại, cơm nước trên bàn ăn ngày càng phong phú.

Có thể do áp lực tâm lý quá lớn, nên cậu mới hốc hác đi. Từ sau khi biết mình mang thai, cậu thường xuyên gặp ác mộng, có khi cậu mơ thấy mình bị người ta đẩy từ trên tầng lầu rất cao xuống, sõng soài trên mặt đất nhưng không chết, lúc ấy trong mơ bụng cậu đau như bị xoắn lại, giữa hai chân từ từ chảy ra chất lỏng đỏ sẫm, giống máu tươi, nhưng lại không ấm như máu… Đó là thứ máu lạnh lẽo, đột nhiên biến thành một hình hài đầm đìa máu, ngoác một miệng răng nanh nhào về phía cậu… Cậu giật mình tỉnh lại, phát hiện mình đang ngủ trong vòng tay Triệu Tĩnh Vũ. Triệu Tĩnh Vũ không nói gì, chỉ ôm cậu chặt hơn. Những lúc như vậy, cậu lại sinh ra một cảm giác lạ lẫm, làm cho cậu an tâm dần trong đêm tối. Rồi từ từ thiếp đi, có đôi khi cậu ngủ đến hừng đông, có đôi khi cậu lại gặp ác mộng, nhưng tỉnh dậy luôn là người đó ôm mình.

Cậu cảm thấy thật nguy hiểm, cậu hiện tại đã có điểm bị lệ thuộc…

“Tôi về rồi.”

Suy nghĩ linh tinh của cậu bị đứt đoạn, thở dài, cậu đi ra ngoài.

Triệu Tĩnh Vũ vẫn mãi là Triệu Tĩnh Vũ, cơ thể cao ráo, khuôn mặt thanh tú lạnh lùng… Anh ta vẫn là một người đàn ông đẹp, lạnh lùng mà không mất phần gợi cảm, khí chất dịu dàng ẩn trong sự cứng rắn… Khi Trình Gia Nhạc phát hiện mình đã quá quen khuôn mặt người này, cậu cảm thấy động lòng, thì anh ta mở miệng:

“Hôm nay đầu bếp không tới sao?”

“A… Ừm. Ông ta xin nghỉ ba ngày.”

“Ba ngày cơ à.”

Trình Gia Nhạc nói lý do xin nghỉ của đầu bếp, anh ta bĩu môi, hỏi: “Chúng ta mấy ngày này ăn gì?”

“Tôi không sao, ra ngoài ăn gì cũng được.”

“Không được, không được, ra ngoài gì chứ, đừng đi, với thân thể cậu chỉ có hại mà không có lợi đâu.”

“Thế… Thế để tôi đi nấu cơm, tôi trước kia ở nhà cũng có làm cơm suốt, tuy hương vị không ngon mấy, nhưng ít ra cũng có thể nuốt được.” Cậu hướng qua nhà bếp, lại bị kéo lại.

“Để tôi.”

“Anh nấu á?” Trình Gia Nhạc kinh ngạc cực kì, cậu cho tới giờ chưa từng thấy người này xuống bếp, hơn nữa cũng không tin nổi anh ta có thể nấu cơm.

Triệu Tĩnh Vũ cười tinh nghịch với cậu, đưa cậu ngồi xuống sofa rồi mới vào bếp.

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.