Âu Tiên Sinh Chấp Nhận Đi

Chương 52: Chương 52




Editor: Nguyetmai

Thân thể Điềm Tâm cứng đờ, cảm nhận được hơi lạnh ở sau lưng, cô run run quay đầu lại…

Là... Lăng Dĩ Sóc!

Lăng Dĩ Sóc cao ngạo, mặt không cảm xúc đứng cách đó không xa, lạnh lùng nhìn nơi này.

Trong nháy mắt, nhiệt độ xung quanh như hạ xuống, lạnh băng tới cực điểm.

Kim Thánh Dạ mở đôi môi mỏng gọi: "Dĩ Sóc…"

Rầm! Trì Nguyên Dã đạp đổ bàn gỗ trước mặt, tất cả ý cười trên gương mặt đẹp trai lập tức đông lại, đường nét gương mặt căng chặt. Cậu đứng đó giống như một vị vua kiêu ngạo, một tay đút vào túi, nhìn cậu ta, "Lăng Dĩ Sóc? Sao đến đây rồi mà vẫn đụng phải người làm mất hứng như cậu chứ? Ồ? Chẳng lẽ cậu đi theo chúng tôi?"

Trong nháy mắt nhìn thấy Lăng Dĩ Sóc, tâm trạng Trì Nguyên Dã liền khó chịu tới cực điểm. Cậu cau mày nhìn Kim Thánh Dạ, "Dạ, không phải cậu đã bao toàn bộ khu này rồi à? Tại sao còn gặp phải những người không liên quan thế này?"

"Nguyên Dã, cậu bình tĩnh trước đã…" Kim Thánh Dạ cũng đứng lên, nhìn Lăng Dĩ Sóc rồi thu hồi tầm mắt, vỗ vai Trì Nguyên Dã, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng, "Thôi nào, chúng ta ngồi xuống rồi tiếp tục đi, lát nữa còn phải xem mưa sao băng mà."

Mưa sao băng? Đôi mắt lạnh lùng không chút tình cảm của Lăng Dĩ Sóc nhìn lướt qua tất cả mọi người ở đây, cuối cùng dừng lại trên người Điềm Tâm.

Chiếc áo cô gái này đang mặc… là áo khoác của Trì Nguyên Dã.

Khóe miệng Lăng Dĩ Sóc cong thành nụ cười châm biếm. Cậu ta bước về phía bên này, vừa đi vừa cười lạnh nói: "Làm sao? Trì đại thiếu gia, nếu tôi nhớ không nhầm thì nơi này không phải do gia tộc nhà các cậu khai thác. Còn nữa, thật là không khéo, khu du lịch này lại vừa hay có cổ phần của Lăng Thị chúng tôi. Cho nên, cậu đang tranh giành quyền sử dụng nơi này với tôi sao? Xin lỗi, hình như cậu không có tư cách."

Trên người Trì Nguyên Dã tản ra khí thế khiếp người, đáy mắt đỏ lên mang theo vẻ khát máu, "Lăng Dĩ Sóc, mày muốn tìm chết!"

"Phải không?" Lăng Dĩ Sóc nhướng đôi mày kiếm lên, bước đến bên cạnh Điềm Tâm.

Điềm Tâm đang cầm một xiên thịt nướng, vừa mới ăn được mỗi một miếng, thịt vẫn còn trong miệng. Lúc này, cô cứ ngây người cầm xiên thịt đứng đó, không biết phải làm sao.

Lăng Dĩ Sóc cúi người, không hề báo trước mà cầm xiên thịt nướng trong tay Điềm Tâm, cắn mạnh một miếng thịt nướng ngay tại chỗ Điềm Tâm vừa cắn qua.

Điềm Tâm như bị sét đánh trúng…

Cậu ta cậu ta cậu ta cậu ta, cậu ta lại ăn xiên thịt nướng mình đã ăn rồi?

Cái này, cái này có được tính là hôn gián tiếp không?

Điềm Tâm đơ người.

Cảnh tượng như bị dừng lại hai giây, Trì Nguyên Dã cáu kỉnh bước đến, túm cổ áo của Lăng Dĩ Sóc rồi đấm thật mạnh vào mặt cậu ta.

Lăng Dĩ Sóc ăn một đấm của Trì Nguyên Dã, khóe miệng lập tức rướm máu, cậu ta vừa chùi vừa lạnh lùng nhìn Trì Nguyên Dã, sau đó đứng thẳng người lên, không chút khách sáo đánh trả lại.

Hai thiếu niên lao vào đánh nhau, cậu một đấm tôi một đấm, khí phách mà lại quyết liệt, tình cảnh có thể sánh ngang với phim võ thuật.

"Á…" Điềm Tâm và Thất Tịch đều bị dọa sợ, không hiểu tại sao đang êm đẹp lại thành thế này.

Ai có thể nói cho mình biết, rốt cuộc đây là tình huống gì không? Tại sao đang yên đang lành đến xem mưa sao băng, bây giờ lại biến thành cục diện thế này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.