Âu Dương Chính Lan

Chương 1: Kiếp trước kiếp này




"Ha ha, Tiểu Phong, anh quên nói cho em biết, cái hốc cây này là hang gấu. Em cảm thấy sau khi chiếm đoạt địa bàn của nó, thì nó có thể chung sống hòa bình với em sao?" Phượng Như Ảnh lạnh nhạt nói. Thật ra thì anh đã sớm biết hốc cây này là hang gấu, chỉ là không có nói cho Mộc Vân Phong biết mà thôi. Anh sợ một khi nói ra rồi thì Mộc Vân Phong sẽ không muốn ở lại nơi này.

Trong ấn tượng của Phượng Như Ảnh, cô gái nào cũng thích sạch sẽ, tuy Mộc Vân Phong không giống với những cô gái khác, nhưng cũng là cô gái thích sạch sẽ. Nếu như anh nói ra, thế thì có đánh chết Mộc Vân Phong cũng sẽ không ở lại trong cái hốc cây này.

"Phượng Như Ảnh, sao anh không nói sớm?" Quả nhiên, Phượng Như Ảnh vừa nói xong, Mộc Vân Phong liền rống to lên với anh, hơn nữa còn ghét bỏ lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

"Tiểu Phong." Phượng Như Ảnh đưa tay kéo gấu quần Mộc Vân Phong lại, sau đó nghiêm chỉnh nói với cô: "Xung quanh đây rất khó tìm được một hốc cây che mưa tránh gió như vầy, em chịu đựng một chút đi, được không."

Nói xong Phượng Như Ảnh đưa mắt nhìn ra bên ngoài hang một chút, sắc trời đã bắt đầu nhá nhem, đêm tối sẽ đến nhanh thôi.

"Nhưng mà, lỡ như buổi tối lại có một con gấu trở lại đây thì sao?" Mộc Vân Phong cũng nhìn thấy màu đen bắt đầu bao trùm khu rừng ngoài kia, nhìn sang đồng hồ đeo tay, vậy mà mới chỉ hơn bốn giờ chiều. Trong lòng thầm rủa: chết tiệt, bây giờ mới hơn bốn giờ chiều, vậy mà cái nơi quỷ quái này lại đen ngòm hết rồi.

"Có anh ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu. Anh sẽ không để cho em phải chịu một chút tổn thương nào, tin tưởng anh, Tiểu Phong." Thấy sự do dự trong mắt Mộc Vân Phong, Phượng Như Ảnh nhìn thẳng vào mắt Mộc Vân Phong, bảo đảm với cô.

Bắt đầu từ lần xông vào biệt thự của Hồng Bưu, trong lòng anh đã âm thầm thề, sẽ bảo vệ Mộc Vân Phong thật tốt không để cho cô bị tổn thương nữa. Không ngờ anh còn chưa kịp thực hiện, Mộc Vân Phong đã bị đánh rơi xuống vách núi. Cho nên lần này, dù xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ không để chuyện như lần trước xảy ra lần nữa.

Cho dù khiến anh phải trả giá bằng tính mạng của mình, anh cũng phải bảo vệ chu toàn cho Mộc Vân Phong. Anh đã sớm quyết định chờ Mộc Vân Phong thông qua lần đánh giá này, anh sẽ lập tức giữ cô bên người, để cho cô kề vai sát cánh cùng anh xông pha giới hắc đạo.

Mộc Vân Phong sâu sắc nhìn Phượng Như Ảnh, không nói gì nữa chỉ bình tĩnh trở về ngồi dưới đất như cũ, tiện tay lấy tấm thảm nhỏ trong ba lô đắp lên rồi ngủ.

Phượng Như Ảnh cũng đã nói như vậy rồi, nếu như cô vẫn còn muốn đi thì đúng là không nể mặt đối phương, hơn nữa Phượng Như Ảnh quen thuộc với khu rừng này hơn cô, cho nên bất kể là nói theo hướng nào cũng chỉ có lợi cho Mộc Vân Phong chứ không có hại. Cho nên cô an tâm nằm xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Rừng mưa nhiệt đới này có diện tích rất lớn, muốn ra ngoài họp lại với chú Nghiêm nhanh nhất cũng phải mất nửa tháng. Nghỉ ngơi dưỡng sức mới là điều quan trọng nhất, bởi vì không ai có thể bảo đảm chờ đợi bọn họ phía trước là cái gì.

Thấy hiện tại Mộc Vân Phong không còn kiên trì rời đi mà đã nằm xuống nghỉ ngơi, rốt cuộc Phượng Như Ảnh cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh vẫn sợ tính tình của Mộc Vân Phong nóng nảy, thế nào cũng muốn rời khỏi cái hốc cây này.

Cũng may là cuối cùng cô cũng thỏa hiệp. Nghĩ tới đây, Phượng Như Ảnh nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn lại chỗ Mộc Vân Phong nằm, sau đó đi đến miệng hang vừa canh giữ cho Mộc Vân Phong vừa nghỉ ngơi.

Nửa đêm trở về sáng, khu rừng không còn yên ả nữa, từng trận cuồng phong bắt đầu nổi lên, thổi qua đám lá cây xào xạc. Gió lớn mang theo hơi ẩm ướt thổi vào bên trong hốc cây của hai người, làm cho Phượng Như Ảnh đang ngủ ở miệng hang chợt mở mắt ra, đưa mắt nhìn lại Mộc Vân Phong ở bên trong. Thấy cô lạnh co rút người lại thì bước đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.