Ất Nữ Bạch Nhã Nhã

Chương 65





Mấy ngày nay trên dưới Hoắc Phúc đế quốc đều rất hân hoan, trong thủ đô thì nơi nơi giăng đèn kết hoa, tất cả chuyện này cũng là vì hai đại hỷ sự. Chuyện thứ nhất là hoàng đế bệ hạ đau ốm hôn mê được lữ giả ngoan đạo cứu chữa, đã bình yên vô sự. Điều này khiến cho quốc gia tránh khỏi nguy cơ bị phân tách thậm chí là nội chiến, dân chúng cùng quan viên Hoắc Phúc đế quốc đương nhiên là cao hứng.

Chuyện thứ hai cũng là một chuyện vui khác, đó là thiên chi kiêu nữ của Hoắc Phúc đế quốc Âu Dương Nhược Lan Nhược Lan, sắp gả cho Khắc Lâm thiếu gia của Tắc Văn gia tộc thuộc Giáo Đình, chung quy coi như là môn đăng hộ đối. Tuy rằng dân chúng, quý tộc của Hoắc Phúc đế quốc muốn Âu Dương Nhược Lan lưu lại hơn, nhưng mà thế lực Giáo Đình quá lớn, ai cũng không dám cự tuyệt. Cho nên mọi người cũng chỉ có thể cố gắng hết mức chuẩn bị hôn lễ của Âu Dương Nhược Lan thật xa hoa, để diễn tả tình cảm kính yêu đối với nàng.

Hơn nữa Giáo Đình đối với chuyện này cũng là phi thường coi trọng, không chỉ có phái ra một vị hồng y giáo chủ đảm nhiệm quan lễ nghi, còn đưa đến rất nhiều lễ vật. Có thể không chút khoa trương mà nói, những lễ vật này so với công chúa của ba đại đế quốc gả chồng còn muốn nhiều hơn gấp mấy lần. Có thể thấy được Giáo Đình đối với Âu Dương Nhược Lan có tâm lung lạc mãnh liệt cỡ nào.

Căn cứ theo ý tứ của Giáo Hoàng làm một cử hành một cái hôn lễ long trọng trước nay chưa từng có, để bày tỏ sự kính trọng của Giáo Đình đối với Âu Dương Nhược Lan. Cho nên hôn lễ của Âu Dương Nhược Lan được cố ý khuếch trương quy mô ra, hơn nữa nơi cử hanh hôn lễ cũng sẽ là tân hải hoàng cung được bài trí xa hoa nhất và có diện tích lớn nhất của Hoắc Phúc đế quốc.

Ngày hôn lễ được cử hành cuối cùng đã tới, cao tầng mang theo thân quyến của Giáo Đình và Hoắc Phúc đế quốc đến tham dự hôn lễ tổng cộng có đến mấy ngàn người đều tập trung trong hoàng cung, với thân phận đặc thù của bần đạo thì được an bài bênh cạnh hồng y giáo chủ do Giáo Đình phái tới, địa vị còn là cao hơn đại giáo chủ ở Hoắc Phúc đế quốc, đã trở thành một trong những khách nhân tôn quý của buổi hôn lễ.

Chủ điện của hoàng cung nơi này rộng rãi phi thường, cũng đủ cho vài trăm người ở trong này tụ họp khiêu vũ. Bài trí hết sức nguy nga lộng lẫy, hoàn toàn biểu thị ra khí phái hoàng gia. Bởi vì đại điện dựa lưng vào biển khơi nên gió biển nhẹ nhàng lướt qua trên mặt, phải nói là có một cảm giác thích ý nói không nên lời. Đó là lý do mà các đại nhân vật ở chỗ này chờ đợi hôn lễ bắt đầu đều cảm thấy phi thường thoải mái. Bọn hắn một bên thưởng thức rượu ngon hảo hạng, một bên thấp luận bàn luận với nhau điều gì đó, mỗi người đều làm ra bộ dáng tươi cười giả dối.

Phía trước đại điện là một quảng trường rất lớn, hiện tại nơi đó đã đứng đầy khách, đây là những lũ tiểu tử bất nhập lưu, cũng chỉ có thể đứng đợi ở nơi này. Cũng được cái là rượu ở nơi này cũng không tệ, chỉ cần bọn hắn đợi thêm một chút, sau khi nghi lễ chính thức kết thúc là có thể đi vào hai bên trong cung điện thỏa thích hưởng thụ.

Hồng y giáo chủ do Giáo Đình cử đến tên là Tạp Ba Khả, hắn là tâm phúc tin cậy của Giáo Hoàng, địa vị so với Phúc La Tháp ta thu phục giống nhau. Hắn sau khi đến, Giáo Đình còn không có được tin tức của ta, chính là ở trên đường hắn mới nghe nói ta là một người như vậy, rồi sau khi nhìn thấy được bản lĩnh của ta, hắn lập tức hiểu ra giá trị của ta.

Trong mắt hắn ta quả thực chính là vị cứu tinh vãn hồi lại danh dự của Giáo Đình. Hơn nữa, không nói đến lý lịch của ta thì thực lực của ta là rất cao, rất có thể sẽ được Giáo Hoàng tự thân phong làm hồng y giáo chủ, bổ khuyết vào vị trí còn trống của mười hai hồng y giáo chủ. Do đó vì để làm tốt quan hệ với ta, ngôi sao tương lai của Giáo Đình quan hệ, hắn đối với bần đạo biểu hiện hữu hảo phi thường.

Lần này hắn ý đặc biệt đem ta an bài đến bên cạnh hắn, ngồi hàng thứ nhất ở đại điện. Song với chúng ta là hoàng đế Hoắc Phúc đế quốc bên kia cũng đã ngồi xuống. Chúng ta thân là đại nhân vật, tự nhiên không có khả năng đợi lâu, mọi người vẻn vẹn hàn huyên với nhau vài câu, nghi thức hôn lễ liền chính thức bắt đầu.

Theo tiếng âm nhạc trang trọng chậm rãi vang lên, mọi người đình chỉ đàm luận, lẳng lặng nhìn đôi tân nhân từ ngoài điện chậm rãi đi vào. Cơ thể của Âu Dương Nhược Lan rõ ràng đã khá hơn một chút, hẳn là sau khi ta đi đã đem quang minh ngọc đeo ở trên người, khiến cho nàng hôm nay không còn vẻ yếu ớt nữa.

Âu Dương Nhược Lan hôm nay hiển nhiên là được trang điểm rất tỉ mỉ, một thân áo cưới hoa lệ làm cho nàng nổi bật lên giống như một vị tiên tử giữa hồng trần. Chẳng qua là trên mặt nàng không có chút vui mừng nào, biểu tình hờ hững, hai mắt sáng suốt lúc này lại toát ra một tia lo lắng khó có thể che giấu.

Sau khi tiến vào đại điện, ánh mắt của Âu Dương Nhược Lan liền tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng nhìn chăm chú tại trên người của ta, ý hỏi thăm rất rõ ràng. Bần đạo mỉm cười đối với nàng gật gật đầu. Nhìn thấy nụ cười tự tin của ta, nàng mới ít nhiều thoáng hiện nụ cười mỉm ít người có thể phát giác ra, dường như là thở ra một hơi nhẹ nhõm. Tiếp theo, nàng liền khôi phục lại bộ dáng không chết không sống, chẳng qua là trong hai mắt so với với rồi có thêm một chút tức giận.

Đối lập với sự lạc mịch của Âu Dương Nhược Lan, tên tiểu tử bên cạnh nàng thì có vẻ có chút đắc ý vênh váo. Thân là chú rễ, Khắc Lâm hôm nay xem như xuân phong đắc ý, tiểu bạch kiểm này vừa đến là cười toe toét, trên đường đi liên tiếp gật đầu với hai bên, cái bộ dáng đắc ý của hắn làm cho bần đạo thập phần khó chịu.

Khắc Lâm kỳ thật nằm mơ cũng không nghĩ tới có thể lấy được Âu Dương Nhược Lan, tuy rằng hoàn cảnh gia đình của hắn không kém cỏi hơn so với Âu Dương Nhược Lan, thậm chí còn cao hơn một chút. Nhưng mà ai bảo Âu Dương Nhược Lan lại rất ưu tú chứ? Một hoa hoa công tử giống như Khắc Lâm tại trước mặt nàng đều có một chút cảm giác xấu hổ nhơ bẩn. Tại trong mắt Khắc Lâm, Âu Dương Nhược Lan là thứ ở rất cao không thể với tới, thế cho nên lần này có thể lấy được Âu Dương Nhược Lan, Khắc Lâm vui đến phát điên.

Bởi vì dựa theo bình thường mà nói, Âu Dương Nhược Lan xác định chắc chắn là thái tử phi của Hoắc Phúc đế quốc, lúc trước hoàng đế của Hoắc Phúc đế quốc đã nói qua, ai cưới được Âu Dương Nhược Lan người đó là thái tử, cho nên đối với vị mỹ nữ đỉnh cấp nhất trên đại lục này, ngoại trừ mấy vị hoàng tử của Hoắc Phúc đế quốc, người khác căn bản không có cơ hội theo đuổi.

Nhưng không ngờ thế sự khó lường, khi mà các hoàng tử của Hoắc Phúc đế quốc theo đuổi Âu Dương Nhược Lan không có kết quả, Giáo Hoàng lại đột nhiên thọc gậy bánh xe, bằng vào sự ngang ngược của Giáo Đình, cứng rằng bắt ép Âu Dương Nhược Lan gả cho Khắc Lâm. Bổn ý của Giáo Hoàng là phải đem Âu Dương Nhược Lan thu tới tay, như vậy biện pháp tốt nhất dĩ nhiên là là để cho người trong Giáo Đình cưới nàng về.

Như thế mới tiện nghi cho Khắc Lâm, ai bảo hắn là hải tử của cao tầng trong Giáo Đình, tuổi tác và thân phận hợp nhất chỉ lại có hắn chứ? Giáo Hoàng cũng biết Khắc Lâm không xứng với Âu Dương Nhược Lan, cho nên mới tận lực bồi thường. Không chỉ có trị liệu cho cánh tay của Khắc Lâm, còn xuất ra nhiều lễ vật như vậy.

Mà chuyện này người được lợi lớn nhất không thể nghi ngờ chính là Khắc Lâm. Tiểu tử này hôm nay đặc biệt hưng phấn. Hắn đi vào trên một đường này, cơ hồ đều là đạp trên mây mà đi, cả người giống như bay bổng, hồn nhiên không có chú ý tới, Âu Dương Nhược Lan cả tay cũng không cho hắn cầm kéo đi. Khắc Lâm ở bên cạnh căn bản giống như là không khí. Nguồn truyện: Truyện FULL

Hai người cứ như vậy tại trước mắt bao người rất hoạt kê đi tới trước bục đại điện. Biểu hiện dọa người của Khắc Lâm tất cả đều lọt vào trong mắt của hồng y giáo chủ Tạp Ba Khả, mày hắn lập tức nhíu lại. Tuy rằng hắn hận không thể qua tới bạt tai Khắc Lâm một cái, nhưng mà tại trước mặt mọi người, hắn có nóng giận cỡ nào cũng không dám lộn xộn, đành phải hung hăng trừng mắt nhìn Khắc Lâm một cái.

Sau đó hồng y giáo chủ Tạp Ba Khả liền đổi thành bộ dáng tươi cười khiêm tốn nhã nhặn, đi tới trước mặt đôi tân nhân, tiến hành cầu nguyện. Không thể không nói, mấy lời phế thoại của lão gia hỏa này thật sự rất là tuyệt vời, hiển nhiên trước đó đã chuẩn bị tốt, từ ngữ trau chuốt nối tiếp nhau ùn ùn mà ra. Làm cho các quý tộc ở đây choáng váng cả đầu mà nghĩ rằng, dường như bọn họ thật sự là nhân duyên mỹ mãn do quang minh thần đích thân chỉ định.

Sau khi kết thúc phế thoại, hắn rốt cục nói đến điểm mấu chốt, hồng y giáo chủ Tạp Ba Khả cười nói rạng rỡ :"Cuối cùng, tại trước khi ta tuyên bố hai người trở thành vợ chồng thì còn có một vấn đề theo nghi thức bắt buộc phải hỏi mọi người, ha ha, cho dù ta biết đây là hỏi thừa, nhưng mà chúng ta vẫn phải là tôn trọng theo nghi thức, đúng không? Ha ha, như vậy, xin hỏi mọi người, có ai phản đối bọn họ trở thành vợ chồng thần thánh hay không?"

Trong đại điện nhất thời an tĩnh lại. Khắc Lâm vẻ mặt không quan tâm quét nhìn bốn phía, theo hắn nghĩa đây bất quá là một câu khách khí vô nghĩa, coi như là trong lịch sử toàn bộ đại lục, điển hình lúc này có người nhảy ra phản đối cũng chỉ là đếm được trên đầu ngón tay, hắn đương nhiên cũng sẽ không cho là mình nằm trong những điển hình xui xẻo kia.

Mà Âu Dương Nhược Lan cũng đang khẩn trương run rẩy lên, nàng nắm chặt hoa tươi trong tay, trong lòng càng không ngừng lặng lẽ cầu nguyện, đại sư, Nhược Lan đối với ngài vô cùng thành kính cầu nguyện, khẩn cầu ngài làm cho hắn xuất hiện đi."

"Nếu, không ai phản đối thì ~" Hồng y giáo chủ Tạp Ba Khả lời nói còn chưa hết, đã bị một thanh âm thanh thúy cắt đứt.

"Ta phản đối!" Người nói chuyện đương nhiên chính là bần đạo, lúc này mới thời điểm mấu chốt nhất của kịch vui, nếu không thì sẽ muộn.

"Đại sư?" Trong đại điện mọi người đều ngạc nhiên nói. Tiếp theo sau chính là một trận xì xào bàn tán, bọn hắn ngoại trừ khiếp sợ ra, kỳ thật đa số mọi người đều là ôm lòng xem náo nhiệt nghị luận chuyện này. Ha ha, nhìn xem, nội bộ Giáo Đình lục đục, thật là vui vẻ!"

"Ân? Xin hỏi ngài vì cái gì phản đối?" Hồng y giáo chủ Tạp Ba Khả hiện tại sắc mặt đã thay đổi, hắn thật sự không nghĩ tới chuyện tình đang tiến triển tốt đẹp cư nhiên là có người xuất hiện gây rối. Không thể tha thứ nhất đó là thân phận của người phá đám, nếu như là ngoại nhân còn dễ nói, nhưng nếu là cao tầng trong Giáo Đình thì hắn có một loại cảm giác bị người nhà bán đứng, vậy làm sao có thể không khiến hắn tức giận đây?

Không chỉ là có hắn, ngay cả Khắc Lâm sắc mặt cũng đổi thành màu gan heo, tức giận đến cả người run run, nếu không phải thân phận của ta đặc thù, hắn chỉ sợ đã sớm xông lại đánh. Cho dù là ai trong hôn lễ bị người khác phá rối, chỉ sợ cũng đều tức giận như vậy. Tương phản với hắn chính là, vẻ mặt của Âu Dương Nhược Lan lại là kinh hỉ nhìn ta, yên lặng nhìn chăm chú tình thế phát triển thế nào.

" Nhược Lan tiểu thư từng ưng thuận lời hứa, ai có thể chữa khỏi bênh cho nàng thì sẽ gả cho người đó. Chuyện này trên đại lục mọi người đều biết." Bần đạo cao giọng nói :"Mà Nhược Lan tiểu thư vốn năm mười tuổi là sẽ qua đời, nàng có thể sống đến hiện tại hoàn toàn là nhờ vào viên quang minh ngọc do Long Thanh Thiên đưa cho, chuyện này, ta nghĩ các vị đang ngồi ở đây cũng đều rất rõ ràng a?"

" Một khi đã như vậy, theo tình theo lý, Nhược Lan tiểu thư đã là người của Long Thanh Thiên, như thế nào lại có thể gả cho Khắc Lâm đây??" Bần đạo không thèm quan tâm đến ánh mắt giết người của Tạp Ba Khả, tiếp tục nói :"Cho nên hôn ước này không thành lập, hôn lễ hẳn là lập tức hủy bỏ. Sau đó đem Nhược Lan tiểu thư đưa tới Đại Hán mới đúng."

Oa! Lời nói của bần đạo nhất thời khiến cho cả đại điện oanh động, vô luận là cao tầng của Giáo Đình hay quý tộc Hoắc Phúc đế quốc đều bị ngôn luận dũng cảm của ta làm cho chấn kinh, ít nhất là ở ngoài mặt, Đại Hán chính là địch nhân bọn hắn liên hợp đối kháng a? Thân ta là mục sư của Giáo Đình sao có thể "vô tư" không biết a?

" Đại sư, ta hy vọng ngài lúc nói chuyện, chú ý thân phận cùng lập trường của mình." Hồng y giáo chủ Tạp Ba Khả cơ hồ là hét lên với ta :" Đừng quên bản thân mình là ai, ngươi chính là mục sư của Giáo Đình chúng ta a! Như thế nào lại nói chuyện giúp cho địch nhân khinh nhờn thần minh, chẳng lẽ tín ngưỡng của ngài đối với quang minh thần đã mất rồi sao?"

" Tín ngưỡng quang minh thần?" Bần đạo lớn tiếng cười nhạo nói :"Ha ha, ta chưa từng nói qua mấy cái tín ngưỡng chó má đó, ở trong mắt ta, những tên điểu nhân này toàn bộ không có tên nào là tốt đẹp."

"Trời ạ!" Trong đại điện tất cả mọi người đều ngốc trệ, bao gồm cả hồng y giáo chủ Tạp Ba Khả ở bên trong. Nếu như lời nói bàn đầu của ta mới chỉ là một viên đá to rơi vào trong hồ nước yên tình, thì hiện tại những lời này không thể nghi ngờ chính là dẫn nổ một trái bom lớn, trực tiếp làm bọn hắn bùng nổ.

Trước mặt nhiều người như vậy, một vị mục sư đức cao vọng trong không ngờ ở trước mặt mọi người mở miệng nhục mạ quang minh thần? Đây quả thực là không thể ngờ, coi như là xuyên suốt lịch sử đại lục, cũng tuyệt đối chưa từng có xuất hiện qua. Thoáng chốc mọi người trong đại điện trở nên ngây dại.

" Ngươi điên rồi sao? Hay là đã bị ma quỷ khống chế rồi? Dựa theo lời nói vừa rồi của ngươi, cũng đủ làm cho ngươi vào dị đoan sở tài phán cả đời, ngươi có biết hay không?" Hồng y giáo chủ Tạp Ba Khả ngốc trệ hơn nửa ngày mới tính lại, phẫn nộ mắng ta :"Ngươi thật đáng giận, cái tên khinh nhờn thần minh này, quang minh thần vĩ đại ban cho ngươi năng lực trị liệu thần ký, ngươi còn không cảm kích, ngược lại còn nhục mạ thần minh, lương tâm của ngươi chẳng lẽ bị chó ăn rồi?"

"Ha ha, ngươi thật đần độn, pháp thuật của ta sở dĩ có thể có hiệu quả trị liệu thần kỳ như vậy, cùng với tên quang minh thần điểu nhân kia một chút quan hệ cũng không có. Nếu không, vì sao cá ngươi nhiều mục sư như vậy, lại không có một người có thể chữa khỏi bệnh người khác đây?" Bần đạo trêu chọc nói.

"Nói bậy! Ngoại trừ pháp thuật quang minh hệ vĩ đại, còn có pháp thuật gì có thể có hiệu quả thần ký như vậy?" Hồng y giáo chủ Tạp Ba Khả phẫn nộ hỏi.

"Đương nhiên là tự nhiên ma pháp của Tự Nhiên nữ thần rồi!" Bần đạo cười nói :"Pháp thuật ta sử dụng là tự nhiên hệ chính tông, các quý tộc ở nơi này nghe đấy, nếu có ai bị bệnh mà mục sư quang minh hệ lại bất lực, có thể đến Đại Hán tìm các Đức Lỗ Y của Tự Nhiên Thần Giáo giúp đỡ các ngươi trị liệu.

"A, thật hay giả?"

" Làm sao có thể? Ta rõ ràng cảm giác được dao động ma pháp của hắn là quang minh hệ a?"

"Không, ta thấy là hắn nói thật đó,bởi vì khi hắn trị liệu cho ta, cái loại cảm giác này so với khi được mục sư trị liệu hoàn toàn khác nhau."

" Như vậy xem ra, pháp thuật tự nhiên hệ dường như hữu hiệu hơn so với pháp thuật quang minh hệ a?"

"Ân, có thể là vậy, ta sau này nếu bị bệnh, quang minh hệ cứu trị không hết, nhất định sẽ đi tìm Đức Lỗ Y tự nhiên hệ nhờ cứu chữa."

Theo việc bần đạo lớn tiếng tuyên truyền, người phía dưới cũng bắt đầu thảo luận một trận, trọng điểm chính là như thế nào có thể đưa người bệnh trộm đưa đến Đại Hán. Kỳ thật cũng không phải nghe cái gì cũng tin, ai bảo thời gian ta quảng cáo là rất chính xác đây?

Biểu hiện mấy ngày nay của bần đạo, được sự cố ý khuếch đại của Giáo Đình, đã được mọi người đều biết đến, hơn nữa các quý tộc được ta trị khỏi bệnh lấy chính bản thân mình để thuyết phục người khác, khiến cho bọn hắn ở trong lòng đã hoàn toàn nhận định thân phận thần y của ta. Kể từ đó, ta nói tự nhiên pháp thuật tốt hơn, bọn hắn đương nhiên tin tưởng không chút nghi ngờ.

Trên thực tế, bần đạo cũng không có hoàn toàn nói dối, đạo thuật ta dùng để trị liệu đa số đều là mộc hệ đạo thuật, rất giống với pháp thuật tự nhiên hệ. Mà trên thực tế, pháp thuật tự nhiên hệ đích xác đối với chữa bệnh có hiệu quả hơn, đây là sở trường của nó, giống như pháp thuật quang minh hệ sở trường về chữa trị ngoại thương.

Hồng y giáo chủ Tạp Ba Khả hiện tại cơ hồ đã bị ta làm cho tức chết, hắn nguyên bản còn muốn ta trợ giúp Giáo Đình vãn hồi lại hình tượng, vì thế không tiếc vốn liếng tuyên truyền cho ta, nhưng hiện tại bị ta phản lại, ta trực tiếp biến thành tín đồ của Tự Nhiên Thần Giáo. Khiến cho tất cả những tuyên truyền này trở thành trợ giúp cho Tự Nhiên Thần Giáo, như vậy thanh danh Giáo Đình không tăng trái lại còn nâng thanh danh của Tự Nhiên Thần Giáo tăng lên.

Vậy đây không phải là đang giúp đỡ cho địch nhân sao? Nếu việc này truyền đi, thật sự là làm cho Giáo Đình mất hết mặt mũi. Hồng y giáo chủ Tạp Ba Khả nghĩ đến đây sợ tới mức mồ hôi đầy mặt. Hắn vội vàng lớn tiếng nói :"Nguyên lai ngươi là tên lừa gạt của Tự Nhiên Thần Giáo, hiệu quả trị liệu của ngươi khẳng định đều là gạt người."

"Ha ha, hoàng đế bệ hạ Hoắc Phúc đế quốc ở chỗ này, ta có phải gạt người hay không, ngươi có thể hỏi hắn." Bần đạo cười ha ha nói.

Hoàng đế Hoắc Phúc đế quốc sợ tới mức đầu óc mơ hồ, mạng của mình không ngờ là được người của Tự Nhiên Thần Giáo cứu, vậy Giáo Đình sẽ nghĩ như thế nào? Một khi Giáo Đình hoài nghi hắn và Tự Nhiên Thần Giáo có cấu kết, hậu quả kia quả thực khó lường a? Hoàng đế bệ hạ nghĩ đến chỗ mấu chốt trong đó, nhất thời cả người run run. Chứng kiến ánh mắt tràn ngập sát khí kia của hồng y giáo chủ Tạp Ba Khả, hắn trực tiếp xụi lơ tại trên ghế, nói cái gì cũng đều nói không nên lời.

" Hừ, ngươi rốt cuộc là ai? Có chứng cớ gì chứng minh, pháp thuật ngươi sử dụng chính là của Tự Nhiên Thần Giáo?" Hồng y giáo chủ Tạp Ba Khả cũng không có đi hỏi hoàng đế, hỏi cũng là hỏi thừa, đây rõ ràng ngoại trừ khả năng chứng minh ta không có nói dối ra thì một chút trợ giúp cũng không có, cho nên hắn mới giả ngu không hỏi tới hoàng đế, mà trực tiếp tức giận hỏi ta, "Ngươi chẳng lẽ là tên điên, đặc biệt chạy tới đây quấy rối đúng không?"

"Ha ha! Để cho ngươi nhìn xem, ta là ai!" Bần đạo một bên cười ha ha, một bên vận công đem cải trang trên mặt toàn bộ đánh rơi xuống, đồng thời, thanh âm cùng thân hình của ta cũng dần dần khôi phục đến trạng thái như cũ.

Bần đạo sau khi biến trở về hình dạng cũ, áo choàng mục sư trên người rơi xuống, lộ ra bộ lễ phục quý tộc ta thường mặc nhất, sau đó dùng khẩu khí khinh thường và kiêu ngạo, tuyên bố với bọn họ, "Bổn đại gia chính là, âm hiểm quân thần được đại lục công nhận, là tà ma lãnh chủ trong miệng các ngươi, Long Thanh Thiên!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.