Ất Nữ Bạch Nhã Nhã

Chương 47





Nhắc đến Đông Phương Bất Bại ta lập tức choáng váng mặt mày, bần đạo giả bộ tự tử nhảy từ vách đá xuống dưới biển, không đợi ta rớt xuống tới nơi đã bị Vong Ưu mỉm cười trêu chọc lôi lên lại. Nàng thả ta lên trên vách đá trên, nhào vào trong ngực ta, tràn đầy ủy khuất và oán hận nói: "Đáng giận mà, đi ra tại sao không quay về? Lại ở chỗ này học theo Đông Phương Bất Bại cái tên nhân yêu kia múa may kim châm chứ, chàng không biết chúng ta lo lắng lắm sao?"

"Oan uổng, ta chỉ tính thử nghiệm một lát cho quen thuộc năng lực mới nhận được mà thôi, tiện tay không cẩn thận tế luyện phi kiếm biến thành kim châm rồi, làm sao lại giống Đông Phương Bất Bại được chứ?" Bần đạo cười khổ nói.

"Thế thì vì sao chàng không mặc quần áo mà quấn dây băng vậy?" Vong Ưu cười hỏi.

"Y phục hư hết cả rồi, trên người ta không còn bộ nào có thể mặc được, nếu có y phục mặc ai lại nguyện ý cởi truồng chứ?" Bần đạo buồn bực nói.

"Ha hả, xem ra đây là nguyện vọng thầm kín của chàng không chừng." Vong Ưu bình chân như vại cười nói: "Nói một chút chàng có thu hoạch gì, làm sao ta cảm thấy được thực lực của chàng giống như sắp phi thăng vậy hả?"

"Ha hả, không có khoa trương như vậy, chẳng qua đột phá cấp bậc ngang với Thiên Sứ sáu cánh mà thôi, hiện tại chỉ lấy năng lượng trong cơ thể để tính, hắc hắc, ta đã rất đến gần Thiên Sứ tám cánh rồi." Bần đạo đắc ý nói.

"Trời đất, từ cấp bậc Cái Thứ thoáng cái tăng lên tới trạng thái Thiên Sứ sáu cánh đỉnh phong, năng lượng ước chừng tăng thêm hàng trăm hàng ngàn lần đó." Vong Ưu kinh hãi nói: "Chuyện này xác thực không phải là phi thăng, rõ ràng chính là ngồi hỏa tiễn phóng đi mà. Thế nhưng, tăng lên nhanh chóng như vậy thì không tuân theo lẽ thường, cái tác dụng phụ gì hay không?"

"Không có!" Bần đạo cười rồi sau đó kể sơ qua tất cả quá trình với nàng. Cuối cùng nói: "Cho nên tăng lên thực lực như vậy nếu như nói nghiêm khắc cũng không tính là tăng lên thực lực của ta, mà là tăng lên thực lực Nguyên Anh. Nếu như đổi lại trên thân người khác, cho tới bây giờ Nguyên Anh cũng sẽ không dễ dàng xuất hiện, bởi vì Nguyên Anh bọn họ quá yếu đuối, cho nên cộng lại hết thảy thì chênh lệch nhiều lắm."

"Coi như là thế. Hiện tại cường độ thân thể mặc dù có bay vọt về chất, nhưng mà hiện tại tuyệt đối không chịu nổi năng lượng to lớn bên trong Nguyên Anh. Cho nên khi cần Nguyên Anh tham chiến, thân thể của ta chỉ có thể phát huy ra năng lượng mạnh hơn Đại hải quái một chút thôi, nhiều hơn sẽ lập tức bạo thể mà chết." Bần đạo tiếc nuối nói.

"Vậy thì có làm sao!" Vong Ưu mạnh miệng nói: " Nguyên Anh người khác yếu ớt, Nguyên Anh của chàng đã thành Thiên Hỏa Chi Tinh rồi, nếu như so sánh thì chàng được lợi ích quá nhiều, ai có đủ sức làm gì với Thiên Hỏa đây? Đây chính là ngọn lửa mạnh nhất mà ngay cả thần khí cũng có thể thiêu hủy đó? Nói như vậy, nếu như căn bản không bị thân thể hạn chế, chàng có thể hoàn toàn phát huy uy lực của nó. Lại tính cả thần kiếm Hạo Thiên, trời đất, diệt Thiên Sứ mười cánh cũng không khó khăn lắm thì phải?"

"Nếu như hắn không chạy thì khẳng định diệt tốt." Bần đạo ngay sau đó cười khổ nói: "Nhưng mà nàng cảm thấy sau khi hắn thấy Thiên Hỏa và thần kiếm Hạo Thiên của ta, hắn có thể có không chạy sao? Lấy bản lãnh Thiên Sứ mười cánh muốn chạy thì ta không có biện pháp rồi, hơn nữa coi như đánh lén giết chết thân thể thì linh hồn của hắn cũng nhất định có thể chạy về chuyển sinh, vô dụng mà thôi."

"Đúng vậy, một khi chạy về được. Vậy chàng ngồi đó mà đợi mấy tên biến thái cấp bậc Jesus tìm tới tận cửa đi." Vong Ưu có chút bất đắc dĩ nói: "Xem ra, hiện tại chàng chỉ có thể dùng chúng nó làm vũ khí bí mật rồi, thế nhưng thân thể có thể phát huy ra năng lượng ngang với Đại hải quái, coi như là đã gia tăng một khoảng không nhỏ, như vậy chàng cũng có thể đánh ngang tay với Thiên Sứ tám cánh. Hơn nữa cái thanh Đông Phương Bất Bại phi kiếm này cũng có thể ban ngày ban mặt lấy ra giết người mà, ha hả." Vong Ưu cười vui vẻ.

"Sau này đừng nhắc lại tên khốn Đông Phương Bất Bại nữa." Bần đạo buồn bực nói: "Nói một chút, nàng từ vị Hỏa Tổ này có liên tưởng đến điều gì khác không?"

"Dĩ nhiên, lần này thu hoạch rất lớn." Vong Ưu tràn đầy tự tin cười nói: "Nếu bọn họ có thể nhốt một vị Hỏa Tổ, như vậy, khó nói rằng còn có thêm vài cao nhân như Thủy Tổ, Thổ Tổ ...vân...vân. Chúng ta sau này xem ra phải đi tìm tỉ mỉ. Nghiên cứ kỹ một tí, hắc hắc, thả rớt tất cả phạm nhân mà Thiên Sứ nhốt, sau đó liên hợp lại nhất cử diệt đám người chim. Ha ha, trước kia chúng ta vẫn lo lắng đối thủ cường đại, bây giờ nhìn lại địch nhân của bọn họ cũng đồng dạng cường đại vô cùng, chỉ cần có thể cẩn thận lợi dụng Thiên Sứ cũng không phải không thể chiến thắng."

"Ha hả, không sai, thế nhưng Vị Diện nhiều như vậy, phạm vi tìm kiếm lớn vô cùng, mù quáng tìm kiếm hiển nhiên là không ổn. Chúng ta có lẽ từ từ hỏi thăm một chút thông tin cần thiết từ mấy vị thần minh, tỷ như Tự Nhiên nữ thần." Bần đạo cười nói.

"Đúng rồi, chàng nói đến Tự Nhiên nữ thần làm ta đột nhiên nhớ tới một việc." Vong Ưu nói: "Giáo Đình gần đây rất náo nhiệt, Giáo Hoàng Quốc cho ra hàng loạt hành động, tuyên dương khắp nơi là muốn tiến hành chiến tranh, không khí đại chiến rất cấp thiết. Hiển nhiên là đang nhắm về phía Tự Nhiên Thần Giáo chúng ta, bọn họ làm như thế chẳng lẽ không sợ Tự Nhiên nữ thần lại ra thần phạt sao? Không có người chim ở phía sau làm chỗ dựa, lão Giáo Hoàng tuyệt đối không có lá gan vén lên chiến tranh lớn như vậy, ta xem chừng rất có thể đây là một âm mưu mà người chim nhằm vào Tự Nhiên nữ thần."

"Không sai, người chim nếu có thể đặt bẫy nhằm vào Hỏa Tổ, vậy thì muốn đối phó Tự Nhiên nữ thần dường như cũng là chuyện có thể xảy ra." Bần đạo híp mắt nói: "Tự Nhiên nữ thần cũng chỉ là một vị chủ thần cấp bậc Thiên Sứ mười cánh, người chim chỉ cần đi tới hai Thiên Sứ mười cánh là có thể thu thập nàng rồi."

"Ha hả, nếu như không phải gặp được Hỏa Tổ, chúng ta đúng là không thể nào đoán được âm mưu của bọn chúng mà, có lẽ đã để cho bọn chúng được như ý không chừng." Vong Ưu sau đó cười lạnh nói: "Thế nhưng hiện tại thì khác rồi, nếu chúng ta đã biết được ý định của bọn chúng, từ đó có thể sắp xếp lại kế hoạch một chút. Có lẽ, chúng ta có thể mượn bàn tay nữ thần Tự Nhiên để làm thịt hai tên Thiên Sứ mười cánh, đã đến thời gian chơi đùa với bọn chúng rồi."

"Athena có thể lập công to nha!" Bần đạo cười hắc hắc nói.

"Ha ha." Chúng ta cùng nhau cất tiếng cười to. Sau đó, chúng ta tâm ý vừa động đồng thời hóa thành hai đạo kim quang chợt lóe rồi biến mất. Sau một khắc, chúng ta đồng thời hiện ra tàu trong khoang thuyền thiết giáp hạm.

Chúng ta xuất hiện trong phòng ngủ của ta, diện tích lớn vô cùng, hơn nữa cũng rất xa xỉ, trên mặt đất trải một tầng da thú, một cái giường khổng lồ ít nhất có thể nằm ngủ năm người cùng lúc. Hiện tại ở trong này hiện diện không ít người, Mân Nhi, Ái Liên Na, Âu Dương Nhược Lan, hai cô bé hải tộc Đạt Nặc Oa và La Oa, cùng với Thiên Sứ sáu cánh Lệ Nhược Nhã vẫn ở vào trạng thái ẩn thân.

Thân phận Lệ Nhược Nhã thật sự là quá lớn. Hơn nữa hình thể nàng khá đặc thù và rõ ràng, ai nhìn một cái cũng có thể nhận ra, cho nên Âu Dương Nhược Lan ban đầu đi tới hạm đội vẫn luôn giữ trạng thái ẩn thân, chỉ có lộ mặt một lần trên hải đảo đã bị người hải tộc thấy. Thế nhưng Nhược Lan đã dặn dò kỹ lưỡng hải tộc. Nghiêm cấm bọn họ nói với người khác về Lệ Nhược Nhã, cho nên thẳng đến hiện tại ngoại trừ chúng ta ra, những quân nhân khác trên toàn bộ hạm đội cũng không biết sự tồn tại của nàng.

Chúng ta trở lại, các nàng đang ngồi xoay quanh bên cạnh một đống ma trượng bị tổn hại loay hoay cái gì đó, bộ dạng rất là nghiêm túc, dường như đang có sự tình lo âu nào đó.

"Chúng ta trở lại rồi." Vong Ưu đầu tiên lên tiếng chào hỏi các nàng, sau đó mấy nữ hài tử nghe được lập tức thân mật xông tới, hưng phấn hỏi ta cái này hỏi cái kia tùm lum cả lên.

"Chàng không có bị thương chứ?"

"Bên trong có cái gì?"

"Quần áo của chàng đâu?"

"Ai da, ta làm sao cảm thấy chàng đẹp trai lên rất nhiều thế này?"

Các nàng nhìn sơ qua một lượt lại thấy nhiều vấn đề như vậy. Bần đạo làm sao đáp cho hết được, chỉ đành nói: "Từ từ nghe Vong Ưu kể chuyện cho các nàng đi, ta muốn trước tiên đi thay quần áo đã."

"Ha ha." Bị một đám cô bé cất tiếng cười thanh thúy tiễn đưa, bần đạo chật vật chạy vào trong phòng thay quần áo. Chờ ta đổi lại y phục thật tốt xuất hiện lại lần nữa. Các nàng trên căn bản đã bị Vong Ưu giải quyết, không có ta ở đây các nàng lại tiếp tục loay hoay với đống ma trượng kia, chẳng qua thỉnh thoảng dùng ánh mắt len lén để ý ta.

"Ha hả, đã lâu không gặp. Có thể nhớ chết ta rồi. Tất cả mọi người đang làm gì đó?" Bần đạo vừa cười hỏi, vừa đi tới.

"Chúng ta đang xem xét mấy đoạn ma trượng gãy, xem có thể tu bổ nó hay không." Ái Liên Na hồi đáp.

"Các nàng biết sửa ma trượng?" Bần đạo lập tức có một loại cảm giác không ổn lắm.

Quả nhiên, các nàng cùng nhau cười gian nói: "Chúng ta chỉ để ý tìm ra chỗ hư, chuyện tu bổ đương nhiên là chàng phải đi làm rồi? Ha ha."

"Ta ngất." Bần đạo vỗ vỗ cái trán thống khổ nói: "Mười mấy cái ma trượng bảo ta tự mình tu bổ hết hả? Không biết cho đến ngày tháng năm nào mới có khả năng xong việc đây? Các nàng cho rằng đây là tu bổ thợ rèn nông cụ gì đó sao? Rất hao phí tinh thần đó."

"Ha hả, không vội không vội, lúc nào xong thì lúc đó tính tiếp." Mân Nhi cười nói: "Pháp sư đoàn của ta vẫn chờ đợi được mà, có mấy cây ma trượng thượng đẳng trong tay, lực chiến đấu bọn họ ít nhất có thể tăng lên một cấp bậc."

"Ai. Mạng của ta thật khổ mà." Bần đạo ngay sau đó buồn bực quay sang bên hỏi cô bé hải tộc: "Các ngươi cũng là pháp sư, làm sao lại hạ ác thủ như vậy với chúng nó chứ? Chẳng lẽ các ngươi không cảm giác được ma pháp ba động bên trong sao?"

"Chúng ta cảm thụ được!" Đạt Nặc Oa ủy khuất nói: "Nhưng mà không có chỗ dùng, toàn tộc chúng ta đều là pháp sư Thủy Hệ, những ma pháp bảo trượng kia đối với chúng ta mà nói chỉ có tính trang sức mà thôi!"

"Pháp sư Thủy Hệ hả? Nhiều pháp trượng như vậy chẳng lẽ không có cây nào cho Thủy Hệ sử dụng?" Bần đạo hỏi tới: "Thủy Hệ pháp trượng có mà, các ngươi làm sao cũng phá hư luôn rồi? Làm gì không cầm nó đi chiến đấu chứ?"

"Chúng ta có sử dụng nó chiến đấu. Nhưng mà sau khi chúng ta dùng hoặc ăn sạch sẽ năng lượng ma tinh thạch ở trên đó, chỉ còn dư lại thân trượng rỗng, không còn dùng để chiến đấu được nữa thì giữ nó làm gì?" Đạt Nặc Oa ngượng ngùng đáp.

"Ăn?" Bần đạo rất kinh ngạc nói: "Khả năng của các ngươi không nhỏ nha? Có thể ăn tảng đá luôn, các ngươi không sợ rụng răng hả?" Bần đạo thật sự đau lòng, ma tinh thạch giá trị vài chục vạn chỉ được dùng làm đồ ăn cho người ta, người nào nhìn thấy cũng nhịn không nổi mà?

"Chúng ta không có nhai nó, chỉ cần nuốt vào trong bụng, bản thân chúng ta sẽ từ từ hấp thu hết ." Đạt Nặc Oa nói: "Phụ thân nói làm như vậy có thể tăng lên ma lực cho chúng ta, gia tăng thực lực bản thân, so với vũ khí còn có tác dụng mạnh hơn nhiều."

"Phụ thân ngươi thật tài tình." Bần đạo buồn bực nói.

"Được rồi, đừng nóng giận nữa, ăn cũng đã ăn, cũng không thể bảo bọn họ phun ra lại mà?" Âu Dương Nhược Lan khuyên giải: "Dù sao sau này bọn họ cũng là người của chúng ta, những thứ đó cũng không tính là lãng phí."

"Ai dà." Bần đạo cười khổ nói: "Đúng là không tính lãng phí, hẳn phải tính là xa xỉ mới đúng. Những ma tinh thạch kia có thể thuê vài trăm pháp sư cao cấp rồi."

"Ha hả, những pháp sư kia làm sao có thể so sánh với hải tộc được." Âu Dương Nhược Lan cười nói: "Hải tộc không chỉ có năm pháp sư cấp Pháp Thần, hơn nữa, nếu như chúng ta có thể đối đãi tốt với bọn họ, rất có thể sẽ hấp dẫn thêm nhiều hải tộc cường hãn hơn gia nhập, dù sao cũng không mất mát gì cả."

"Ừ. Điều này cũng đúng." Bần đạo gật đầu, cười hỏi Đạt Nặc Oa: "Ở chỗ này quen chưa?"

"Quen vô cùng rồi." Lần này là La Oa cướp lời đáp: "Thức ăn nhân loại các ngươi ngon thật, so với ăn cá sống trong biển ngon hơn nhiều, ta mỗi lần đều ăn no đến đi không nổi nữa."

"Ừ. Y phục nhân loại cũng thật đẹp, không giống rong biển, vừa ra khỏi nước đã héo rút hết cả." Đạt Nặc Oa cười nói: "Ngươi nhìn, Nhược Lan tỷ tỷ mới tặng cho ta quần mới này." Vừa nói liền chuyển động một vòng ở trước mặt ta, La Oa cũng không cam lòng yếu thế, cả hai cùng nhau quay vòng vòng. Nhất thời, trong khoang thuyền tựa như có hai đóa hoa diễm lệ đang nở rộ.

Sau đó, bần đạo bắt đầu bàn chuyện với các nàng, moi ra không ít bí mật hải tộc. Đạt Nặc Oa và La Oa là tỷ muội sinh đôi trong tộc người cá, năm nay đã 120 tuổi, toát mồ hôi lạnh nha, tuổi như vậy còn gọi Âu Dương Nhược Lan tỷ tỷ. Trên thực tế, tuổi của các nàng đổi thành nhân loại thì ước chừng mười bốn mười lăm, bởi vì tuổi thọ nhân ngư ở vào khoảng một ngàn tuổi.

Phụ thân của các nàng, nhân ngư tộc trưởng Bồ Lạp - Tháp Khắc Kim năm nay đã gần sáu trăm tuổi. Trở thành tộc trưởng có hơn trăm năm, hắn là người xuất sắc nhất trong tộc người cá, có năng lực xuất chúng, mới bước vào thời kỳ trung niên đã được đa số mọi người tín nhiệm, vững vàng trở thành tộc trưởng. Lần này bị chúng ta hợp nhất, bọn họ buộc phải giao ra tất cả, ban đầu còn có một chút tâm tình mâu thuẫn.

Thế nhưng, khi Âu Dương Nhược Lan sử dụng biện pháp vừa đấm vừa xoa, khiến cho bọn họ rất nhanh thích thú với mọi chuyện của nhân loại, cho nên đối với chúng ta đã có bước đầu đồng cảm. Mặc dù cho đến hiện tại, bọn họ còn cự tuyệt nói cho chúng ta biết tất cả những chuyện khác có liên quan đến hải tộc. Tuy nhiên đã không còn tâm lý mâu thuẫn về thân phận mới của mình.

Nhất là ở trên thiết giáp hạm, bọn họ kinh ngạc phát hiện khi nhìn thấy rất nhiều dị tộc khác. Chỉ huy cao nhất trên chiến hạm dĩ nhiên là một Địa Tinh. Cho nên bọn họ bắt đầu tiếp xúc với lý niệm "chúng sanh ngang hàng" của ta, cũng dần dần nhận thức rõ ràng hơn, cho nên bọn họ bắt đầu học tập văn hóa, lễ nghi nhân loại. Cùng một chế độ, cùng một địa vị y như những dị tộc khác, hiển nhiên không mất bao nhiêu thời gian bọn họ sẽ triệt để dung nhập vào trong tập thể của ta.

Đến lúc đó, cho dù ta không hỏi, bọn họ cũng chủ động kéo các huynh đệ hải tộc qua đây. Trong biển rộng mặc dù tốt, tuy nhiên nơi đó tràn đầy các loại nguy cơ, dù là mạnh mẽ như Nhân Ngư tộc cũng tùy thời gặp phải nguy hiểm tánh mạng. Mẫu thân của hai vị tiểu cô nương này cách đây mấy chục năm đã bị hải thú giết chết rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Đang lúc chúng ta đàm luận sướng khoái, phía ngoài có người gõ cửa, Mân Nhi rời khỏi không lâu mang khuôn mặt nghiêm túc quay trở lại, nói với ta: "Uy Khấu chiến báo mới nhất, quân đội Thánh Chiến Giáo Đình lại ngoan cố dựng binh ở trên núi đối kháng tòa thành, sau khi phá thành quân Thánh Chiến còn tiến hành tàn sát hàng loạt dân trong thành, tàn sát toàn bộ quân dân mười vạn người. Giết người cướp của xong còn ra tay đốt cả tòa thành, nơi đó đã biến thành đất hoang rồi."

"A~?" Nhất thời tất cả mọi người lần đầu tiên nghe được tin tức kia rất là kinh hãi. Chỉ có Mân Nhi, Vong Ưu và ta mặt không đổi sắc. Âu Dương Nhược Lan sắc mặt trắng bệch, cắn chặc hàm răng không nói lời nào, hai tỷ muội hải tộc đã là bị dọa cho sợ đến cả người run rẩy. Các nàng chưa từng nghĩ đến, loài người lại có thể giết chóc đồng bào tuyệt tình đến như vậy.

"Bước kế tiếp chúng ta nên làm gì đây?" Mân Nhi tiếp tục hỏi.

"Tình huống như thế trước kia có xảy ra nhiều không?" Bần đạo hỏi.

"Nhiều, cơ hồ lúc nào cũng có." Mân Nhi nói: "Cho tới bây giờ, đã có không dưới năm trăm vạn dân Uy Khấu chết bởi tràng chiến tranh này, mấy trăm vạn người bị vận chuyển đến đại lục làm nô lệ, hiện tại quãng đường biển lui tới giữa đại lục và Uy đảo toàn bộ là thuyền bè vận chuyển nô lệ."

"Quá tàn nhẫn." La Oa bất mãn nói: "Nhân loại các ngươi thật là đáng sợ. Tại sao có thể đối đãi đồng bào của mình như vậy."

"Ta không quản nổi." Bần đạo bất đắc dĩ nói: "Trong nhân loại phân ra nhiều đế quốc khác nhau, không có quyền can thiệp lẫn nhau, hơn nữa còn thường xuyên nổi lên chiến tranh biên giới, hiện tại lũ tiểu tử ở trên Uy đảo tiến hành Thánh Chiến là địch nhân của ta. Ta không hề phái người đi giết chóc dân chúng cướp của mà." Thế nhưng, ta lại tự nhủ trong lòng ta đây là đang chuẩn bị đi tới đó.

"Vậy ngươi phải đi ngăn cản địch nhân tàn sát dân chúng chứ, sau đó cứu ra tất cả những người đáng thương kia." La Oa nghiêm túc nhìn ta nói.

"Nói rất đúng, quá đúng, chúng ta phải làm như vậy." Bần đạo lời lẽ nghiêm chính nói: "Vì để cứu vớt những sinh linh tội nghiệp kia, ta quyết định rút lui toàn thể về đại lục."

"Ngươi~?" La Oa cơ hồ giận điên lên, cả giận nói: "Ngươi cứu người thì phải đi Uy đảo mới đúng? Trở về đại lục làm cái gì?"

"Tiếp liệu." Bần đạo nghiêm túc nói với nàng: "Hạm đội của chúng ta phiêu bạc trên biển thời gian rất dài rồi, nước ngọt thức ăn đều thiếu hụt trầm trọng, hiện tại nếu như vội vã đi Uy Khấu sợ rằng ở nửa đường đã chết khát hết rồi."

"Thì ra là như vậy. Xin lỗi, ta hiểu lầm ngươi." La Oa xấu hổ cúi đầu xuống nói.

"Không sao." Bần đạo cười nói, sau đó ta nói với Vong Ưu: "Vong Ưu, nàng nhìn xem, hạm đội của chúng ta không đi được tới đó, nhưng mà dân chúng đang lâm vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng, chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn được. Có phải nàng nên tự mình đi một chuyến, xem một chút có cái hỗ trợ bọn họ chút gì không?"

"Vậy còn ngươi?" Vong Ưu cười hỏi: "Đuổi đi ta, ngươi muốn làm gì đây?"

"Ai, mạng ta tương đối khổ." Bần đạo làm bộ bất đắc dĩ nói: "Mới vừa ăn no có vài vật cần tiêu hóa, nàng cũng biết rằng vật này mà không kịp thời tu luyện, uy lực sẽ giảm thấp đi rất nhiều."

"Ha hả, chàng aa..a." Vong Ưu dở khóc dở cười nói: "Thật đúng là được tiện nghi còn khoe mẽ. Quên đi, không để ý tới chàng nữa, mấy người các ngươi cẩn thận ăn một bữa đi. Ta đi trước." Vừa nói xong thân hình chợt lóe ngồi trên lưng Đại hải quái một mình chạy tới Uy đảo.

"Trong hồ lô các ngươi đang bán thuốc gì đó?" Mân Nhi dùng tâm linh truyền âm nói với ta, làm như vậy chỉ có hai người chúng ta biết được nội dung, nàng hỏi: "Chàng chẳng lẽ thật sự có hảo tâm đi cứu những người ở Uy Khấu?"

"Bọn họ chết sạch liên quan gì đến ta chứ?" Bần đạo cũng dùng tinh thần lực hồi đáp: "Ta chỉ bảo Vong Ưu xem một chút còn có ai sống sót hay không thôi, nếu như không có, ta sẽ tới đó chiếm địa bàn."

"Ha ha ha, chàng thật là..." Mân Nhi bất đắc dĩ cười khổ hồi đáp: "Chỉ lo nghĩ tới người chết phát tài thôi hả, quá xấu xa rồi."

La Oa thấy ta và Mân Nhi dùng tinh thần lực trao đổi, hết sức thành khẩn khích lệ ta: "Ngươi thật đúng là một người tốt."

"Khà khà. Đó là dĩ nhiên." Bần đạo đắc ý cười gian nhìn về phía Mân Nhi.

Ầm rầm rầm, Mân Nhi bị ta nói một câu trực tiếp té ngã rớt xuống giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.