Ất Nữ Bạch Nhã Nhã

Chương 41





Tình cảnh này khiến cho bọn họ chỉ còn nước tử chiến, không còn đường nào để rút lui nữa. Mạt Tát Khắc và Đường Gia • Phỉ Long nghĩ tới đây trong lòng cảm thán một trận, chỉ ngắn ngủn thời gian mấy tháng, một tên Long Thanh Thiên đã tiêu diệt ba Thiên Sứ sáu cánh, bây giờ nhìn lại tựa hồ còn phải giảm bớt số lượng rồi. Thiên Giới tổng cộng có bảy đại thần tướng, một hơi chết đi năm người đối với Quang Minh thần tộc mà nói quả thực là chuyện vô cùng nhục nhã. Chẳng lẽ sắp tới ngày tận thế của Thiên Sứ rồi sao? Thế nào mà xui xẻo quá đáng như vậy chứ?

Thời điểm hai người tự oán trách và buồn bã, bên kia lại xuất hiện một chuyện càng thêm hỏng bét, từ trong cánh cửa không gian lại đi ra liên tiếp bốn con quỷ. Bốn người này là thuộc chủng tộc đám Tư Cách Đề, thế nhưng thực lực còn thấp, chỉ có thực lực tương đương với Đại Văn Tử (con muỗi lớn) mà thôi. Bốn tên này bị Bát Phản Quỳnh Câu Ngọc ám ảnh tinh thần, bây giờ đã trở thành bốn con chó săn trung thành nhất cho chủ nhân của Bát Phản Quỳnh Câu Ngọc.

Địa vị bọn chúng tương đương với bốn Đại thống lĩnh của Đại quân chủ ma quỷ Tư Cách Đề chính là Phong, Lâm, Sơn, Hỏa. Bốn tên này thân là Ma Quỷ nhất tộc, đều có được thiên phú về ma pháp Hỏa hệ rất cao, không chỉ năng lực cận chiến xuất chúng, bọn chúng còn là Hỏa pháp sư cuồng bạo nhất. Nếu chỉ tính riêng lực phá hoại, Đại Văn Tử tuyệt đối không thể nào so được với người ta.

Mấy tên này toàn thân bốc lửa hừng hực tựa như đám người lửa, bọn họ thân cao hơn năm thước, trong tay cầm binh khí bằng kim loại khổng lồ, da thịt tinh tráng, khuôn mặt dữ dằn y như bốn tên tội phạm, vừa nhìn là biết thứ dọa người tốt rồi.

Một chọi một, bọn họ không có một ai là đối thủ Thiên Sứ sáu cánh, nhưng mà bốn người cộng lại thì đủ sức thu thập một người trong hai vị Mạt Tát Khắc và Đường Gia • Phỉ Long ở đây. Hơn nữa, có bốn tên hung ác này gia nhập, tình thế biến thành cục diện bảy đánh hai, trên căn bản chỉ dựa vào Mạt Tát Khắc và Đường Gia • Phỉ Long xem như không còn chút hy vọng đào thoát rồi.

"Khà khà. Hoan nghênh tiểu thư Trạch Lạp xinh đẹp quang lâm. Nàng có thể tới chỗ này thật sự là vinh hạnh cho ta quá." Ma quỷ Phác Lạp Địch hưng phấn hô lên. Nữ tử tên Trạch Lạp này là âm độc nhất trong ba người, bởi vì nàng lớn lên rất xấu thường xuyên bị người chung quanh cười nhạo, trải qua thời gian dài đã gieo xuống mầm móng u ám ở trong nội tâm nàng. Cho nên nàng làm việc phi thường ác độc, thích nhất hành hạ phạm nhân đến chết, thủ đoạn tàn nhẫn đến mức ngay cả đồng bạn cũng nhìn không nổi.

Phác Lạp Địch và Tư Cách Đề vốn có thực lực mạnh hơn nàng một chút, thế nhưng luôn kính nàng xa vài trượng, chính là vì cố kỵ tâm tính hỉ nộ vô thường của nàng, cũng không ai biết nàng sẽ phát tiết khi nào cả, một khi chọc cho nàng giận tuyệt đối sẽ thành cục diện không chết không thôi. Cho nên khi Phác Lạp Địch và Tư Cách Đề nói chuyện với nàng cũng rất khách khí.

"Hà hà ~!" Trạch Lạp mỉm cười chát chúa như mảnh sắt vụn chà vào nhau, nói: "Phác Lạp Địch ngươi thật đúng là khách khí, địa phương đẹp đẽ thế này ta là lần đầu tiên nhìn thấy đó, không biết ta có vinh hạnh ở lại chỗ này hay không? Địa phương ở Biên Duyên Chi Địa hình như không thích hợp với làn da của ta lắm?"

Ba người bọn họ ban đầu chạy trốn từ trong Địa Ngục ra, trạm thứ nhất là đến Biên Duyên Chi Địa. Sau khi Phác Lạp Địch ra đi, ở đó còn Trạch Lạp và Tư Cách Đề chiếm giữ hai thế lực lớn nhất trong bảy thế lực tồn tại, thật ra bọn họ đã sớm chán ghét địa phương này, đáng tiếc bọn họ không có thần khí Bát Trì Kính trợ giúp, cho nên vẫn không có cơ hội rời khỏi mà thôi. Thẳng cho đến hiện tại mới mượn năng lực Sương Chi Ai Thương đi tới nơi này.

"Dĩ nhiên là được." Phác Lạp Địch rất thức thời cười nói: "Chỗ này có bốn đảo lớn, còn có vô số đảo nhỏ. Ta nghĩ rằng đủ cho chúng ta phân chia rồi, đúng không? Tư Cách Đề đại ca?" Thật ra trong lòng hắn đã sớm mắng chết hai người cháy nhà hôi của này rồi, vô duyên vô cớ hiện ra chiếm đoạt hơn phân nửa địa bàn hắn khổ cực xây dựng, ai cũng lòng đau như cắt mà.

Nhưng mà hiện tại hắn chỉ có thể kiên trì đáp ứng, nếu không, cửa ải trước mắt này hắn chịu không nổi. Hơn nữa hắn đã đánh mất thần khí Bát Trì Kính khiến cho hắn hoàn toàn không có quyền lợi lên tiếng với hai người kia. Lỡ may chọc giận bọn họ, hành vi giết người chiếm đảo cũng không phải là không có. Mặc dù sinh vật Địa Ngục bình thường sẽ không hạ thủ với đồng bạn, nhưng mà hình như cũng không có luật nào cấm bọn họ làm thế cả?

"Được rồi." Ma quỷ Tư Cách Đề đỉnh đạc nói: "Tiểu thư Trạch Lạp, nếu Phác Lạp Địch thành tâm mời đến, có phải chúng ta nên cho hắn một ít mặt mũi nhỉ, dù sao tất cả mọi người đều là lão bằng hữu nhiều năm rồi."

"Ha hả, ta cũng nghĩ vậy, Phác Lạp Địch thành tâm như vậy. Chúng ta không nể mặt thì coi sao được!" Trạch Lạp cười gian tà.

"Ha ha, quả nhiên là bằng hữu tốt." Phác Lạp Địch làm bộ hưng phấn nói: "Đã như vậy, chuyện này cứ định như vậy đã, chỉ có điều trước mắt chúng ta tựa hồ còn có mấy tên khốn kiếp cản trở. Chúng ta nên giải quyết xong bọn họ trước, sau đó cùng nhau nâng cốc ôn chuyện cũ nha?"

"Ha hả, ta xem không có vấn đề." Trạch Lạp vừa cười gian vừa mang theo bốn thủ hạ tiến tới gần hai vị Thiên Sứ bị bọn họ bao vây.

"Khà khà, lâu lắm chưa có ăn cánh Thiên Sứ thơm ngon rồi, lần này nhất định phải nướng ăn thật thống khoái mới được." Ma quỷ Tư Cách Đề hưng phấn cười gian, tiện tay cầm Sương Chi Ai Thương trên tay, cho đến lúc này cánh cửa không gian mới dần dần biến mất.

Mạt Tát Khắc và Đường Gia • Phỉ Long cũng không phải là ngu ngốc, khi ma quỷ Tư Cách Đề xuất hiện cũng biết tình thế không ổn rồi, cả hai sớm đã tụ lại một chỗ, chuẩn bị liên thủ xuất kích ngăn cản đối phương. Vào lúc này mà còn hành động phân tán thì đúng là ngu xuẩn. Bọn hắn đã quyết định tử chiến rồi, tự nhiên phải chuẩn bị toàn lực ứng phó. Huống chi bọn họ còn có một tia hi vọng cuối cùng, đó chính là Athena còn chưa có bại lộ.

"Khà khà. Khà khà. Tiệc tối chính thức bắt đầu. Bảo bối, lên!" Đại ma quỷ Phác Lạp Địch hưng phấn tru lên, trước tiên hung hăng lao đến Mạt Tát Khắc. Những người khác cũng nhanh chóng động thủ, ngay sau đó chính thức mở ra một trận đại chiến.

Hiện tại đám ma quỷ đều là lão bằng hữu lâu năm, đã từng sóng vai chiến đấu không biết bao nhiêu trận chiến rồi, cho nên bọn họ phi thường hiểu rõ phương thức chiến đấu lẫn nhau, phối hợp đánh tới vô cùng ăn ý. Phác Lạp Địch và Tư Cách Đề thuộc về loại chiến sĩ cận thân tác chiến, cho nên hai người triển khai điên cuồng công kích với hai Thiên Sứ đang lưng tựa lưng phòng thủ kia.

Phác Lạp Địch không có thần khí phụ trợ nên lực chiến đấu đại giảm, hơn nữa trên người còn có thương tích, vì thế tính uy hiếp không lớn. Nhưng mà Tư Cách Đề thì khác hẳn, thần khí Sương Chi Ai Thương trên tay hắn vào tình huống này phát huy lực chiến đấu kinh người khiến cho người ta khó thể tin nổi, mỗi một đạo đấu khí màu máu ác liệt bổ ra đều có khí thế cường đại hủy thiên diệt địa. Làm cho hai vị Thiên Sứ bắt buộc nhanh chóng né tránh, khi nào né không được mới phải cắn răng ngạnh kháng.

Bởi vì một khi ngăn cản luồng đấu khí màu máu này, tử khí cường đại ẩn bên trong Sương Chi Ai Thương sẽ men theo binh khí truyền vào trong cơ thể hai vị Thiên Sứ, cho dù là Thiên Sứ sáu cánh cũng bị loại tử khí oán độc này xông vào tàn phá làm cho phân tâm không ít. Hơn nữa nhờ có Sương Chi Ai Thương hỗ trợ gia tăng lực lượng, cho nên luồng đấu khí trảm thật sự là quá mạnh mẽ, dù là chiến sĩ Mạt Tát Khắc nổi danh cường hãn cũng bị chấn cho cổ tay chấn động tê dại liên hồi.

Trọng kiếm trên tay hắn cũng bị Sương Chi Ai Thương chém cho mẻ ra lỗ chỗ, nếu như sau này trở về được thì coi như trực tiếp ném vào kho phế liệu rồi. Đây còn nhờ vũ khí của hắn là loại binh khí nặng, đổi lại thanh kiếm một tay của Đường Gia • Phỉ Long thì rất có thể đỡ không được mấy lần đã bị Sương Chi Ai Thương chém đứt gọn rồi.

Cho nên Tư Cách Đề cầm Sương Chi Ai Thương trong tay chiến đấu quả thực thoải mái, hắn chỉ việc điên cuồng chém giết. Hai vị Thiên Sứ cơ hồ bị một mình hắn khiến cho chật vật không chịu nổi, thế nhưng Tư Cách Đề yêu thích bạo lực đánh đến mức sảng khoái tâm thần. Vì thế đánh tới một hồi cực kỳ sung sương lâm ly, ngay cả Phác Lạp Địch thiếu chút nữa cũng bị hắn chém, vì thế Phác Lạp Địch bị dọa cho sợ hãi từ đó về sau tận lực giữ khoảng cách với Tư Cách Đề, không dám đưa thân nhích tới gần hắn nữa.

Về phần nữ ma quỷ Trạch Lạp thì thiên về công kích ma pháp, cho nên nàng dẫn theo bốn tên thuộc hạ bao vây hai vị Thiên Sứ thành một vòng, để phòng ngừa đối thủ sẽ chạy trốn, cũng là để dễ dàng công kích. Bao vây hoàn thành, năm người bắt đầu điên cuồng xuất ra ma pháp Hỏa hệ có lực sát thương phạm vi lớn.

Bản thân là ma quỷ, Phác Lạp Địch và Tư Cách Đề có năng lực miễn dịch khá mạnh với pháp thuật Hỏa Hệ, thậm chí bọn họ coi như là một nửa chủng loài người lửa rồi. Cho nên bọn họ không cần quan tâm đến pháp thuật Hỏa hệ lao tới như mưa của năm người kia. Ở bên trong cơn mưa lửa thê lương, Phác Lạp Địch và Tư Cách Đề không hề bị thương tổn, ngược lại càng đánh càng hăng.

Nhưng mà Mạt Tát Khắc và Đường Gia • Phỉ Long thân là Thiên Sứ thì không thể làm được như vậy, bọn họ được tạo ra từ Quang minh đấu khí, vừa phải ngăn cản ma pháp công kích từ bên ngoài, còn phải phân tâm ngăn cản Phác Lạp Địch và Tư Cách Đề đánh chém, đặc biệt là thanh Sương Chi Ai Thương mạnh mẽ tập kích, khiến cho tốc độ tiêu hao đấu khí của bọn họ gia tăng nhanh chóng.

Tin tưởng rằng, cứ theo tình huống này phát triển xuống thêm chút nữa, không qua bao nhiêu thời gian hai vị Thiên Sứ sẽ phải tiêu hao đấu khí sạch sẽ, một khi lâm vào tình trạng đó, bọn họ ngoại trừ tự bạo ra thật sự không còn lại con đường nào khác.

Về phía Trạch Lạp thì phi thường nhẹ nhàng, nàng không ngừng dùng Bát Phản Quỳnh Câu Ngọc hấp thu năng lượng, lấy hiệu quả ảnh hưởng tinh thần của nó liên tục ám ảnh Mạt Tát Khắc và Đường Gia • Phỉ Long, cả hai bị Bát Phản Quỳnh Câu Ngọc phát ra ám hiệu tinh thần ảnh hưởng, trong lúc chiến đấu đôi khi xuất hiện hiện tượng hoảng hốt, bất an.

Hiển nhiên đây là ảnh hưởng trí mạng, chỉ vì nó mà trên người bọn họ đã hiện ra hơn mười vết thương thật lớn. Mỗi lần bọn họ bị ảnh hưởng động tác sẽ chậm lại một chút. Khi đó khẳng định sẽ bị đám ma quỷ nắm lấy cơ hội khắc vài vết dao ở trên người. Cho nên Mạt Tát Khắc và Đường Gia • Phỉ Long chiến đấu không lâu toàn thân đã cực kỳ yếu nhược, tình cảnh này khiến tình trạng bọn họ càng lúc càng không ổn.

Thế nhưng, Mạt Tát Khắc và Đường Gia • Phỉ Long dù sao cũng là Thiên Sứ loại hình chiến đấu. Đối mặt bảy tên cùng cấp vây công, bọn họ đã phát huy ra toàn bộ thực lực mạnh mẽ vốn có của Thiên Sứ sáu cánh, kỹ xảo chiến đấu cao minh và phối hợp chiến thuật đều được bọn họ vận dụng triệt để.

Mạt Tát Khắc cầm thanh trọng kiếm hai tay hiện tại giống như nổi điên, chỉ công không thủ, hắn quát lên từng tiếng điên cuồng vũ động trọng kiếm trên tay tạo thành một màn ánh sáng gió thổi không lọt, trên ngăn chặn ma pháp toàn diện, dưới chém đầu người. Hoàn toàn là một bộ liều mạng xung phong, xa xa nhìn lại thì rất giống Cuồng Chiến Sĩ cuồng hóa đỉnh phong, người người nhìn thấy, người người kinh tâm.

Mạt Tát Khắc dùng chiến pháp phi thường đơn giản, chính là một lòng một dạ muốn kiếm vài tên ma quỷ cùng đi gặp Diêm Vương lão gia, cho nên bất luận là ai nhích tới gần phạm vi công kích của hắn, tuyệt đối ăn kiếm vào đầu, không cầu ổn định chỉ cầu tàn nhẫn vô tình. Hắn thân cao năm thước, sử dụng trọng kiếm hai tay dài thêm ba thước, rộng gần hai thước, dày có đến nửa thước, nhìn vào thì giống cánh cửa trong nhà ta mà. Mặc dù nó bị Sương Chi Ai Thương chém cho mẻ đủ chỗ, nhưng mà dựa vào ngoại hình to lớn hoàn toàn có thể dùng làm hộ thuẫn hoặc cây chùy, có lưỡi kiếm hay không lực sát thương vẫn không ảnh hưởng gì lắm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Cho dù là ma quỷ Tư Cách Đề xưa nay nổi tiếng cường hãn vô song cũng tuyệt đối không có hứng thú đi đối kháng, hắn chỉ có thể tận lực né tránh công kích, sau đó dùng Sương Chi Ai Thương tiến hành phản kích, sắp thắng rồi ai lại đi chơi trò liều mạng với tên điên kia chứ. Cho nên hắn mặc dù chiếm hết thượng phong, thế nhưng trong lúc nhất thời cũng không thể nào hạ dứt điểm đối thủ, trừ phi hắn chấp nhận "đầu nở hoa".

Đường Gia • Phỉ Long thì hoàn toàn ngược lại với Mạt Tát Khắc dũng mãnh, chiến pháp tràn đầy trí tuệ. Hắn lợi dụng đặc điểm thân thể khá nhỏ, cố gắng bay chung quanh bốn phía Mạt Tát Khắc, dùng tấm chắn trên tay ngăn cản công kích dùm cho đồng bạn, để cho Mạt Tát Khắc có thể không cần lo lắng mà toàn lực tiến công.

Đồng thời, cây kiếm của Đường Gia • Phỉ Long cũng không thể xem thường, nó y như một đầu rắn độc đột ngột hiện ra tại vị trí sơ hở của mấy tên ma quỷ, bức bách bọn chúng tạm thời bỏ qua tiến công, hậm hực lui về phía sau phòng thủ, do đó giảm bớt áp lực cho Mạt Tát Khắc. So sánh với đám ma quỷ, Mạt Tát Khắc và Đường Gia • Phỉ Long phối hợp hiển nhiên là cao hơn một bậc.

Thế nhưng bất kể nói thế nào, hai vị Thiên Sứ phối hợp tốt hơn đi nữa cũng không cách nào bù đắp nổi chênh lệch số lượng khổng lồ, bọn họ có thể tạm thời phòng thủ bình ổn, nhưng mà tốc độ tiêu hao đấu khí lại rất nhanh, một khi đấu khí hao hết, ngày giờ tồn tại cuối cùng của cuộc đời bọn họ sẽ tới.

Cho nên Đường Gia • Phỉ Long và Mạt Tát Khắc đều cảm thấy phi thường lo âu đối với tình hình chiến đấu trước mắt, trên thực tế, tình huống duy nhất khiến cho Đường Gia • Phỉ Long lo lắng không phải là tạm thời chiến đấu ở hạ phong, mà là ý thức chiến đấu của đám ma quỷ kia. Bởi vì hắn phát giác đám ma quỷ hiển nhiên lưu lại một con đường sống trong khi tiến công, nếu như một trong hai người Mạt Tát Khắc và Đường Gia • Phỉ Long phân tâm bảo thủ cho mình, hoặc không kịp ra tay bảo vệ đồng bạn, chỉ cần một chiêu là trận chiến chấm dứt, nhưng cũng vì thế mà trận chiến kéo dài ra.

Cho nên, rất rõ ràng là bọn họ có âm mưu. Ba tên âm hiểm này mới vừa rồi nói chuyện không hề nhắc đến Athena, điều này hiển nhiên không đúng, làm gì có người đánh mất thần khí còn không la? Ít nhất Phác Lạp Địch cũng có thể nhắc nhở cho đồng minh rằng có một địch nhân còn đang ẩn núp chứ?

Nguyên nhân này hiển nhiên chỉ có một, bọn họ thật ra đã sớm biết Athena tồn tại, hiện tại nương tay chính là muốn tính kế Athena, dụ dỗ cho Athena xuất hiện sau đó ra tay đoạt lại thần khí Bát Trì Kính bị nàng cướp đi.

Thật ra cẩn thận suy nghĩ cũng không thấy lạ, Đông Ni lúc ấy cầm Sương Chi Ai Thương trong tay đứng xem cuộc chiến, hắn tận mắt thấy toàn bộ quá trình Athena xuất hiện đoạt bảo, vì thế chủ nhân Sương Chi Ai Thương chính là Tư Cách Đề khẳng định cũng nhìn thấy, sau đó hắn tự nhiên sẽ nói cho nữ ma quỷ Trạch Lạp nghe.

Thậm chí ba người bọn hắn bắt đầu nói chuyện với nhau, đồng thời còn dùng tinh thần lực trao đổi thông tin định ra một kế hoạch nhằm vào Athena, nếu không, loại chuyện chia của thì chỉ cần dùng tinh thần lực trao đổi là tốt rồi, cần gì phải nói to ra chứ.

Nghĩ tới đây, Đường Gia • Phỉ Long luôn luôn yêu thương Athena nhịn không được nữa, cao giọng hô lên: "Công chúa, đi mau, không cần lo cho chúng ta, đó là bẫy rập của đám ma quỷ đó !"

Thật ra bần đạo sở dĩ hiểu rõ rành mạch đối với mọi tình huống trên chiến trường, là do ta đích thân quan sát toàn bộ quá trình thực chiến. Trước khi đại ma quỷ Phác Lạp Địch xuất hiện, Vong Ưu đã nói rằng phát hiện ra hắn, ngay sau đó lôi kéo bần đạo đang thân trần như nhộng tới đây, thật sự không phải là bần đạo tuyên truyền chủ nghĩa ban ngày hoang dâm, mà vì hai địa phương này cách nhau rất xa, đi đi về về rất tốn thời gian, dù sao ta ra đi là vào ban đêm mà, không sao cả.

Nói đến chuyện này thật sự làm cho bần đạo buồn bực muốn chết, kể từ khi cùng Âu Dương Nhược Lan song tu để trị bệnh cứu người, thời gian hai người chúng ta được sung sướng hân hoan cũng không kéo dài, không có biện pháp, ai bảo nhà ta cọp mẹ nhiều quá làm chi. Âu Dương Nhược Lan là một nữ tử phi thường nội tâm, nàng cho ta cảm giác so với Ái Liên Na ngượng ngùng, Mân Nhi cuồng phóng hoàn toàn khác nhau.

Nhược Lan có một loại khí chất của người trí thức cực kỳ quyến rũ, cho dù là khi đang bị phá trinh, nàng đau đến cả người run rẩy, thế nhưng vẫn đủ sức ngâm thơ: "Ngọc xử đảo hồng hồng dĩ toái, lệ vọng tình lang chung bất hối – Thân xử nữ cuối cùng đã mất, hy vọng tình lang chớ bẽ bàng." câu thơ trợ hứng cho ta, vì thế về sau chúng ta thi triển ra từng loại tư thế độc đáo, một ánh mắt đưa tình, một lần cao trào triệt để đều được nàng nói có sách, mách có chứng, đủ loại câu từ châu ngọc cho đến thi ca nhạc họa lần lượt dẫn chứng ra hết. Nói thật, bần đạo hiện tại yêu chết nàng.

Mà vào một ngày kia, chúng ta mới vừa lên giường, Nhược Lan lại muốn cùng ta chơi trò câu đối cởi áo, ai thua thì phải cởi một món, bần đạo tự nhiên không phải là đối thủ, một thân y phục bị rớt xuống sạch sẽ trơn láng từ sớm, sau đó dưới tình huống Nhược Lan nhường nhịn giả bộ thua, ta mới biến nàng thành con cừu trắng nhỏ, ta lúc ấy mới vừa cởi được cái yếm cuối cùng của nàng, còn đang vui vẻ thưởng thức đôi chân dài xinh đẹp tuyệt trần của nàng đã bị Vong Ưu đột ngột xuất hiện lôi tới nơi đây.

Vong Ưu kéo ta tới xong, nhìn thấy ta dựng thẳng trường thương và khuôn mặt u oán thâm tình, lập tức biết rằng mình vừa làm gì, vạn phần xin lỗi cười khúc khích nói: "Thật ngại quá, quấy rầy lão gia làm … chuyện tốt !"

"Không sao, chỉ cần nàng chịu trách nhiệm bồi thường là được." Bần đạo nói xong nhanh như hổ đói vồ mồi lao tới. Dù sao nơi này là ở giữa không trung lại có mây trắng che dấu, căn bản không cần sợ bị ai nhìn thấy. Vợ chồng chúng ta có làm cái gì cũng không có ai nhìn thấy, ta sợ gì nữa đây? Mặt khác, lỡ may nín hỏng thân thể ta mới đúng là quan trọng nhất.

Vong Ưu cũng hiểu được điểm này, chỉ khẽ mỉm cười và không hề phản kháng, nàng ỡm ờ qua loa vài câu rồi cứ mặc cho ta thực hiện ý đồ. Chúng ta lấy mây trắng làm giường, trời đất làm chăn, cứ như vậy thống khoái song tu một lần. Mà khi đó, chiến trường bên dưới đang chém giết máu chảy thành sông, chúng ta ở phía trên cũng hành sự long trời lỡ đất, nhiều lần động tác quá lớn xém tý nữa đâm thủng tầng mây lộ ra cảnh xuân rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.