App Trực Tiếp Thành Tinh

Chương 2: Bắt Kẻ Thông Dâm




Ninh Ngọc từ lúc sinh ra cho tới bây giờ vinh hoa phú quý đều thừa thãi, cô ta chỉ mong muốn kiếm được một người thương yêu mình. Nhưng ông trời lại đùa cợt đem trái tim Ninh Ngọc cắp đi theo Diệp Sở để cô ta thống hận bao nhiêu năm nay. Hy sinh mười năm tuổi thanh xuân, lại không có gì trong tay. Bây giờ còn là một phế nhân, có phải rất đáng buồn cười? Những người xung quanh tuy không nói gì, nhưng khi biết tin cô ta bị như vậy có phải rất hào hứng? Nhất là Diệp Sở, hắn có lẽ cảm thấy vui vẻ nhất vì cô không còn đến làm phiền hắn nữa.

Ninh Ngọc càng nghĩ càng hận, tại sao cô ta phải ở đây sống chật vật với mớ thuốc thang và máy móc còn những người khác lại tiêu diêu tự tại như thế? Tại sao họ không đi chết đi, tại sao còn có thể sống tốt như vậy? Diệp Lưu Ly có phải bây giờ cô ta rất đắc ý, nếu Ninh Ngọc cô bị như vậy rồi chắc chắn Diệp Sở sẽ không màng tới mà nuốt gọn Ninh thị.

Ninh Ngọc bắt đầu lập ra một kế hoạch, nhất định phải khiến Diệp Lưu Ly rời xa Diệp Sở, bao năm qua cô ta luôn cố gắng để Diệp Sở nhìn đến mình. Nhưng bây giờ có lẽ không cần nữa rồi, chỉ cần người bên cạnh Diệp Sở mất đi hắn sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục, tâm can đau đớn mà tự hủy hoại mình. Nếu như vậy so với Ninh Ngọc hiện giờ có bao nhiêu khác biệt? Đến lúc đó người ở bên cạnh hắn cũng chỉ có Ninh Ngọc mà thôi!

Nghĩ tới đây gương mặt lạnh lẽo trắng bệch của Ninh Ngọc dần dần hiện ra một nụ cười âm lãnh, nụ cười không tiếng động nhưng khóe miệng nhếch lên nhè nhẹ lại khiến người khác sợ hãi như ma quỷ từ địa ngục ngoi lên.

Diệp Sở hôm nay có lẽ tâm trạng khá tốt, hắn tự dưng lại muốn đưa Lưu Ly ra ngoài. Còn cố ý hỏi cô muốn đi đâu sẽ đích thân lái xe đưa đi. Lưu Ly vẫn là lần đầu tiên được hưởng đãi ngộ như thế, nhất thời toàn thân nổi da gà nhưng trong lòng lại có chút xíu ngọt ngào cùng vui vẻ.

Nghĩ nghĩ đi đâu thì được, nhưng mà lại quyết định đi siêu thị. Cô muốn tự tay nấu ăn cho Diệp Sở, dù sao sống chung lâu như vậy cô vẫn chưa bao giờ nấu cho hắn một bữa ăn nào. Tất nhiên với yêu cầu này của Lưu Ly, Diệp Sở cảm thấy hơi bất ngờ nhưng lại không nhịn được mà cười mỉm một cái, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.

Trên xe không khí yên lặng, Lưu Ly cao hứng nhìn ra ngoài chỉ trỏ:

"Cha nuôi, người xem ở chỗ chúng ta nhà thờ có phải rất lớn hay không?"

Diệp Sở đang lái xe, thoáng nhìn qua một cái, bình thản đáp:

"Đúng là rất lớn!"

Lưu Ly lại kiềm lòng không được, nghĩ tới mấy hôn lễ trong phim đều diễn ra ở nhà thờ mà cô lại chưa bao giờ được nhìn thấy ngoài đời thực. Nhất thời phấn khích nói với Diệp Sở:

"Cha nuôi, nếu vậy hôn lễ ở đây đều được tiến hành trong nhà thờ cả sao?"

Diệp Sở nghe Lưu Ly nhắc tới hai chữ "hôn lễ" thì trong lòng lộp bộp, cô bé này không biết nghĩ tới điều gì tự dưng lại hỏi như thế. Diệp Sở hơi mất tự nhiên, đột ngột hỏi:

"Thế nào? Con muốn làm lễ cưới trong nhà thờ này sao?"

Lưu Ly nghe cha nuôi hỏi như vậy, toàn thân đông cứng lại. Người ta cũng chỉ là tiện miệng hỏi một chút, có cần phải như thế này không? Nghĩ rồi không tự chủ được mặt hơi đỏ lên.

Cô quay đầu ra cửa sổ, cố gắng bình tĩnh cười cười nói:

"Ha... cha nuôi nói vậy con cũng chưa nghĩ tới. Chỉ là thấy có vẻ lạ nên hỏi thôi!"

Diệp Sở nhất thời có chút ảm đạm, nếu cô bé chưa có người trong lòng vậy tại sao nhìn thấy nhà thờ lại nhớ tới hôn lễ chứ. Không khí trong xe nhất thời có chút kỳ quặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.