App Trực Tiếp Thành Tinh

Chương 48: Anh Làm Gì Thế




Trong khi cô đang lo lắng tột cùng thì "khổ chủ" của chúng ta lại đang ngồi ôm cây đợi thỏ ở nghĩa trang...

Hôm nay vừa hay là ngày hằng tháng mà Lưu Ly sẽ đi thăm "mộ" của Diệp Sở, vì vậy mới sáng sớm hắn đã vội vã đi ra ngoài, nhân lúc cô chưa đến mà ở góc khuất sau cây bách đợi cô. Tháng nào cũng vậy, hắn đều đến từ lúc mặt trời chưa ló hẳn và ra về khi Lưu Ly đã đi khỏi. Diệp Sở không mong muốn gì nhiều, hắn chỉ hy vọng có thể được đứng từ xa xa nhìn Lưu Ly, được nghe cô nói vài lời với hắn và được nhìn thấy cô nhớ hắn.

Chỉ có điều, tại sao hôm nay cô lại đến trễ như vậy? Nắng đã lên đến đỉnh đầu vẫn chưa thấy cô tới? Lẽ nào cô quên hắn rồi ư? Tâm trạng chợt chùng xuống, lòng có hơi man mác buồn. Lác đác vài người đến hắn đều cố gắng nhoài mắt ra nhìn, nhưng họ toàn ghé lại ở những ngôi mộ khác, còn ngôi mộ của hắn, vẫn trống trãi và lạnh lẽo như vậy. Những bông hoa hồng bạch xinh xắn đã không được đặt ở nơi đó nữa.

Tuy vậy nhưng Diệp Sở vẫn cứ đợi, hắn nghĩ rằng nhất định cô sẽ đến. Và thế là hắn đứng ở nơi khuất ấy, đợi từ sáng sớm đến khi trời tối mịt vẫn không nhìn thấy bất kỳ ai ghé qua. Nắng xuống nắng lên, trời cao trời rộng hết một ngày. Thuộc hạ đứng bên cạnh cúi đầu nói khẽ:

"Ông chủ, có thể hôm nay tiểu thư bận gì đó không đến được, ngày mai chúng ta lại đến có được không?"

Hắn vẫn không nói gì, đôi mắt ấy giữa màn đêm cũng như đã mù rồi, chỉ toàn là bóng tối.

Hắn tự an ủi mình, giọng nói gợn buồn:

"Cũng phải, bây giờ nó đã là sinh viên rồi, hẳn là rất bận." nói rồi quay bước:

"Chúng ta về thôi!"

Diệp Sở về đến nhà cũng hơn mười giờ khuya, hắn mệt mỏi mở cửa. Nhưng không ngờ, vừa mở cửa ra liền có một bóng người xuất hiện ôm chầm lấy hắn khóc nức nở. Mới đầu hắn còn tưởng ăn trộm, đang định đạp ra thì lại nghe tiếng khóc nấc nghẹn của một cô gái. Hắn bất động tại chỗ, tim như ngừng đập. Phải mất một lúc lâu đến khi tiếng khóc giảm bớt đi, vai áo hắn ướt một mảng lớn hắn mới có phản ứng lại kịp.

"Cô là..."

Vừa cất tiếng, đã nghe một giọng nói oán trách nghẹn ngào:

"Cha nuôi, tại sao người lại tàn nhẫn như vậy chứ! Đi đâu cũng không nói tiếng nào"

Đầu hắn ầm một cái, người này, mùi hương này, giọng nói này. Đó là Lưu Ly của hắn sao? Lưu Ly của hắn tại sao lại ở đây? Lưu Ly, thật là con sao? Hắn run run mở miệng thăm dò:

"Lưu... Ly?"

"Cha nuôi, rốt cuộc người đã đi đâu? Có biết con lo lắng lắm hay không?"

Lưu Ly quên mất việc hiện tại cô đang trong vai của một người giúp việc. Nguyên một ngày hôm nay cô không ăn không uống, mắt cứ dán vào cánh cửa ngồi đợi hắn về. Cô lo lắng hắn sẽ một lần nữa lại bỏ cô ra đi, dứt khoát như hai năm trước. Khoảnh khắc nhìn thấy khóa cửa được mở ra, cô như cảm thấy không còn thiết tha gì điều gì, mặc kệ hắn biết hay không biết cô lần này nhất định phải ôm hắn khóc một trận thật đã rồi tính tiếp. Cái cảm giác muốn chạm mà không thể chạm của một tháng qua cô thực sự đã phải chịu đủ rồi, hư hư thực thực đúng là rất đau đớn!

Đến khi Diệp Sở chắc chắn đây chính là Lưu Ly bảo bối ngày nhớ đêm mong của mình rồi thì hắn cứ như hóa đá tại chỗ. Không biết nên đối mặt với cô thế nào nữa. Bây giờ nếu cô biết hắn đã thành ra như thế, Lưu Ly sẽ rất đau lòng.

Nhưng mà, có lẽ Diệp Sở đã đánh giá quá cao năng lực tự kiềm chế của bản thân, một tiếng "cha nuôi" kia của Lưu Ly đã thành công làm tan chảy lớp băng ngàn năm của hắn rồi. Hắn vòng tay qua ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, ôm thật chặt. Mặt áp vào tóc cô, ngang nhiên hít lấy hương thơm thanh mát mà hắn mê đắm. Lồng ngực của hai người chạm vào nhau, lúc này hai trái tim như đang hòa chung nhịp đập. Lưu Ly cảm nhận được cái ôm siết của Diệp Sở, cô lại càng ôm hắn chặt hơn, lưng hắn thật sự rất ấm áp, rất quyến rũ.

Hai người ôm nhau rất lâu, một lúc sau, Lưu Ly nghe ở trên đỉnh đầu mình Diệp Sở khàn khàn cất tiếng:

"Con làm sao lại ở đây?"

Cô nhẹ nhàng ngẩng mặt lên đối diện với gương mặt tuấn mỹ của Diệp Sở. Cô tủi thân nói:

"Con đã ở cạnh người cả tháng nay rồi, cha nuôi!"

"Cái gì?" hắn như nghe lầm kinh ngạc hỏi lại. Hai tay của hai người vẫn còn ôm chặt nhau, dường như cảm giác này khiến họ rất thỏa mãn, nhất thời cả hai cứ giữ nguyên tư thế này mà nói chuyện.

"Con... con là cái cô giúp việc nhiều chuyện của cha nuôi đây!"

"Lưu Ly, con..."

"Cha nuôi"

"Con được lắm, lại dám thông đồng với Lâm An Vũ lừa ta, con..." thấy hắn tức giận Lưu Ly lại ôm chặt hắn. Vừa tủi thân vừa buồn bã:

"Muốn ở bên cạnh cha nuôi chỉ còn cách này thôi"

Nghe câu nói này của Lưu Ly, tim Diệp Sở như bị đem đi ngâm đường, ngâm đường xong rồi lại xát muối. Nhẹ nhàng buông cô ra, hắn xót xa áy náy nâng mặt cô lên nói:

"Ta xin lỗi, xin lỗi con!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.